VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ
Đằng Cảnh: Ta cho nàng cái bánh bao này, nàng gọi “phu quân” một lần nữa đi! (đưa cái bánh trước mắt Lam Ninh)
- Lam Ninh: Ha, phu quân chỉ bắt nạt thiếp thôi! (nhõng nhẽo)
Tiểu Phấn đứng một bên che miệng cười lặng lẽ mang chè đặt lên bàn rồi đi ra bên ngoài, A Tịnh thì đứng bên ngoài canh gác dường như không để ý mọi chuyện chỉ chuyên tâm canh gác nghe tiếng mở cửa một dáng người quen thuộc, chính là người đã đưa mình đi gặp Khánh công công học quy củ của vương phủ.
- Tiểu Phấn: (làm lơ)
- A Tịnh: Chuyện lúc sáng là lỗi của ta, ta xin lỗi mong cô đừng giận!
- Tiểu Phấn: Ta không giận gì cả nhưng ta thấy dạo này bị quá tải công việc, vương gia cũng thấy thế nên cho ngươi về nghỉ ngơi, lúc sáng ta thấy ngươi cả người mệt mõi hai mắt vừa thâm vừa sưng vù trông ngươi thảm vô cùng!
- A Tịnh: Ừm, cảm ơn đã quan tâm!
- Tiểu Phấn: Đi theo ta về phòng!
- A Tịnh: Hả, phòng cô cần ta sửa chữa gì sao?
- Tiểu Phấn: Không có gì cả nếu phòng ta có vấn đề gì ta tự sửa cũng được!
- A Tịnh: Vậy cô kêu ta về phòng để làm gi thế?
- Tiểu Phấn: Vương phi có làm a mấy cái cái mặt nạ đê dưỡng da cũng có tác dụng trị thâm mắt để ta đắp cho ngươi chứ nhìn ngươi bây giờ trông thảm quá!
- A Tịnh: À!
Sau đó A Tịnh đi đến phòng của tiểu Phấn nhìn vào gương thấy cái dung nhan mình trông thảm thật bảo sao từ sáng đến giờ tiểu Phấn cứ nhìn mình bằng ánh mắt lạ vô cùng, A Tịnh cứ nghỉ do chuyện lúc sáng hóa ra là cô ấy nhìn A Tịnh bằng ánh mắt thương cảm.
- A Tịnh: Cái này đắp là sẽ hết thâm mắt sao?
- Tiểu Phấn: Theo lời vương phi thì người bình thường đắp một vài lần sẽ mờ ra rõ rệt nhưng trường hợp ngươi để thâm quá trời phải lâu lắm đấy!
- A Tịnh: Thế chừng nào lại đắp nữa, mai sao?
- Tiểu Phấn: Cái này làm ra rất khó, nguyên liệu cũng thuộc dạng hiếm thường là vương phi sẽ ngày nghỉ ngày đắp nhưng chắc ngươi chắc ngày nào cũng đắp.
- A Tịnh: Ơ cô xứt gì lên mặt ta thế?
- Tiểu Phấn: Đây là sản phẩm dưỡng da!
- A Tịnh: Cũng là do vương phi làm ra sao?
- Tiểu Phấn: Ừm đúng thế, người luôn tạo ra những thứ vô cùng lạ lẫm!
- A Tịnh: Đúng thật, vương phi là thần tiên sao!
- Tiểu Phấn: Ngươi bị ngốc hả, đã nói bao lần rồi vương phi là người bằng xương bằng thịt không phải thần tiên!
- A Tịnh: Thế mai ta đi hái thuốc chung với cô, ngày mai ta nghỉ hình như ngày mốt củng nghỉ và ngày kia cũng nghỉ đấy!
- Tiểu Phấn: Được nếu ngươi thích thì mai đi chung với ta, chi mong ngày mai ngươi đừng lấy kiếm mà cắt lá thuốc!
- A Tịnh: Sẽ không đâu!
Trong đêm tối tại một hẻm cùng nào đó chỉ có lũ chuột sinh sống mùi hôi thối bốc lên xen lẫn vài xác động vật đang bị phân hủy ruồi nhặng bâu lên vô cùng gớm ghiếc, xuất hiện những bóng đen che kín mặt đang bàn bạc chuyện gì dưới ánh trắng mờ ảo những ánh mắt nhìn vào một bản bồ trên bàn như muốn ăn tươi nuốt sống nơi đó và nơi đó chính là hoàng cung, ngay chỗ phủ Đằng Cảnh bị những vết mực vết cào vết cắt, đám người này vô cùng câm hận nơi đó hay là tại bọn cúng ghét người đứng đầu nơi đó.
Đang nữa đêm ngủ Lam Ninh mơ thấy ác mọng giật mình tỉnh dậy, trán vã mồ hôi tóc phía sau gáy cũng bị mồ hôi làm ướt mà bết lại, hơi thở vô cùng yếu ớt đang cố gắng bắt lại nhịp thở bình thường nhưng không được, cả tay chân cũng lạnh hẳn lên.
- Đằng Cảnh: (bật dậy) Nàng sao thế, gặp ác mộng sao?
Lam Ninh mơ hồ nhìn qua Đằng Cảnh gương mặt cắt không còn một giọt máu, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào Đằng Cảnh bất chợt cố gắng đưa tay lên trước mặt vương gia, Đằng Cảnh nhanh chóng chụp lấy đôi bàn tay đang run liên hồi.
- Đằng Cảnh: Lam Ninh là ta đây, phu quân nàng đây! Nàng sao thế mở miệng ra nói gì với ta đi! Người đâu, người đâu cả rồi!!!
Lam Ninh vẫn chưa hồi thần lại nhưng bàn tay vẫn cố vươn đến Đằng Cảnh, nước mắt trên mặt vương phi bắt đầu lầu xuống nhưng vẫn không chớp mắt.
- Đằng Cảnh: Không sao, ta đây! (ôm Lam Ninh vào ngực mình)
Càng lúc Đằng Cảnh càng ôm Lam Ninh chặt lại vẫn không ngừng gọi tên cô, vỗ vỗ nhẹ vào lưng.
- A Tịnh: Có thuộc hạ thưa vương!
- Đằng Cảnh: Mau đi gọi thái y, không không đi gọi Cận Nhị đến đây!
A Tịnh nghe dứt lời Đằng Cảnh ba chân bốn cảng chạy thục mạng đi gọi Cận Nhị qua.
- Tiểu Phấn: Vương gia cho gọi ạ! Vương phi!!! (chạy đi)
Vừa nhìn thấy cảnh tượng tiểu Phấn cũng chạy đi lấy nước ấm với khăn và bộ trang phục khác, mọi người trong phủ cũng giật mình tỉnh dậy đuốc bắt đầu được thắp sáng lên, chú bếp và Lạc rang vội đi nhóm lửa, người chạy ra chạy vào canh gác kiểm tra khắp mọi nơi.
- Bảo Thạch: Vương gia nên cởi bớt cúc áo trên cổ cho vương phi dễ thở!
Đằng Cảnh đưa tay lên cởi mấy cái cúc trên cổ vương phi để lộ ra những vết thâm giống như là ông đốt và chúng dần dần tím lên.
Cận Nhị chạy nhanh vào phi thẳng đến chỗ Lam Ninh đưa tay ra để bắt mạch rồi xem mấy vết thương ở cổ.
- Cận Nhị: Vương gia có thể vạch áo vương phi ở nách và ở bẹn chân để thần xem!
- Đằng Cảnh: Được!
Ở nách và bẹn chân của Lam Ninh không có bất kì dấu hiệu gì nhưng trên cổ thì đầy rẩy, cơ thể Lam Ninh dần lạnh hơn lúc nãy, những đầu ngón tay thâm tím lại do lạnh, Đằng Cảnh liên tục xoa tay rồi thổi hơi ấm vào.
- Cận Nhị: Những vết đốt này đều do ong thường gây ra không hề có độc nhưng khi vào cơ thể của vương phi lại gây ra lạnh buốt khiến người bị mê sản! (trầm tư)
- Bảo Thạch: Có khi chúng không độc nhưng vì trong cơ thể của vương phi đang có một loại thuốc nào khác làm cho chúng phản phệ lại.
- Cận Nhị: Nhưng mà tại sao ong lại đốt được?
- Đằng Cảnh: Từ sáng đến giờ vương phi có đi đâu để bị ong chích không?
- Tiểu Phấn: Thưa không ạ, người đến khu trồng dược toàn ở trong phòng bào chế không hề đi ra vườn, lúc chiều người mục dục trên người cũng không có bất kì một vết tích nào thư vương gia!
- Cận Nhị: Thưa vương gia, vườn có ong thì nằm ở rất xa được che chắn cẩn thận không thể đốt vương phi được!
- Bảo Thạch: Chẳng lẽ là do trang phục!
- Đằng Cảnh: Các ngươi lui ra để tiểu Phấn thay y phục cho vương phi!
Mọi người nhanh chóng đi ra Đằng Cảnh dù không nỡ nhưng vẫn đi ra, nếu Lam Ninh biết Đằng Cảnh lợi dụng tình huống ngắm vương phi, cô sẽ giận không thèm nhìn mặt Đằng Cảnh luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...