Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Thì ra mình căn bản là không có chết, hại nó vui mừng hụt một lúc lâu cho là mình đã trải qua nhiều đời luân hồi sau đó mới gặp lại chủ tử, điều này nói rõ bọn họ rất có duyên phận chủ tớ nhưng không nghĩ ra sự thật lại là như vậy… Trời mới biết nó có bao nhiêu sùng bái chủ tử của mình, vài ngàn năm trước, chủ tử nhưng là Vương gia oai phong một cõi, một thân tu vi cường hãn không ai bằng, quản lý Long tộc cũng là thuận buồm xuôi gió khiến bộ phạn có ý đồ lật đổ hắn trong Long tộc run như cầy sấy, cũng làm cho những chủng tộc khác nghe tin đã sợ mất mật không dám xâm phạm Long tộc nửa phần, nó thật sâu sùng bái hắn, âm thầm thề tương lai nó cũng phải trở thành một người lợi hại như chủ tử nó, nhưng ngày vui lại không kéo dài, vốn là họ đang an an ổn ổn trải qua những ngày được vạn dân kính ngưỡng, nhưng không nghĩ sẽ gặp phải cô gái kia, cuối cùng lại mang đến tai họa ngập đầu cho Long tộc.

“Ân, đa tạ công tử tốt bụng cứu giúp, Huyết Đại còn có chuyện quan trọng trong người, cũng không tiếp tục làm phiền nữa.” Quấy rầy hắn lâu như vậy, nói tiếng cám ơn vẫn cần thiết, coi như hắn không đến thì nàng cũng sẽ tìm hắn để từ giã.


“Gọi ta Khuynh Thành là được rồi, vậy về sau ta liền gọi cô nương là Huyết Đại được không?” Huyết Đại cô nương, Huyết Đại cô nương kêu như vậy lại có cảm giác quá mức lạnh nhạt, mà hắn không muốn có cảm giác lạnh nhạt với nàng, hắn muốn nỗ lực kéo gần khoảng cách giữa họ để cho mình trở thành sự ngoại lệ duy nhất bên người nàng.

“Tốt.” Hết tách trà, nàng vĩnh viễn đều là bộ dáng này, dùng câu văn đơn giản nhất để trả lời cho vấn đề phức tạp nhất, đặc biệt là đối với người xa lại, có thể sử dụng một chữ tỏ rõ ý nghĩa trong lời nói, nàng tuyệt đối sẽ không dùng hai chữ, mà ở trong mắt nàng, trừ bốn người Mân Côi ra thì những thứ khác đều bị nàng xếp vào hàng ngũ người xa lạ.

“Huyết Đại, là như vậy, trước mắt ta cũng có chút chuyện cần xử lý, cũng không dễ dàng mang theo nó, ta có thể tạm thời gửi ở chỗ cô nương được không?” Hắn chỉ vào con tiểu hồ ly đang nằm trong vòng tay hắn, trưng ra vẻ mặt thành khẩn nhìn nàng, hắn không thể nói thẳng cho nàng biết nếu không nàng chắc chắn sẽ không tiếp nhận.


Huyết Đại vừa định cự tuyệt, lại bị Dạ Khuynh Thành giành mở miệng trước, nhìn bộ dáng của Huyết Đại cũng biết là nàng đang muốn cự tuyệt, mà hắn không thể để cho nàng cơ hội để cự tuyệt hắn, lúc này mới giành lên tiếng trước nàng. “Cô nương hãy yên tâm đi, ta chỉ có chút việc gấp cần phải tạm thời rời đi, mấy ngày nữa sẽ gặp lại, chờ ta xử lý tốt mọi chuyện liền trở lại đón nó, chỉ quấy rầy cô nương chút ít ngày là đủ.”

Huyết Đại suy tính đến nếu mang theo một Tiểu Mao Cầu tất sẽ có chỗ bất tiện, vốn muốn cự tuyệt nhưng nghe thấy đối phương nói như vậy nàng liền trầm tư một chút, hắn không chỉ có ân cứu mạng đối với nàng, hơn nữa còn tận tâm tận lực chăm sóc một người xa lạ như nàng trong mấy ngày, mà vẻ mặt hắn lúc này cũng không giống như là đang nói dối, nhìn qua giống như thật sự có việc gấp cần phải làm, lại suy tính đến chỉ có mấy ngày mà thôi, lúc này mới hơi gật đầu đồng ý, coi như là đang báo ân thôi.


Đáng thương cho một mảnh dụng tâm lương khổ của Dạ Khuynh Thành, mặc dù cuối cùng không có bị cự tuyệt, nhưng khi đặt trong mắt người kia thì lại bị xem như là một gánh nặng, mà thấy sự do dự của nàng hắn vẫn nhất quyết cố ý đặt nó ở bên người nàng, bởi vì hắn còn chưa có tìm ra lý do hợp lý để đồng hành bên cạnh nàng, lại không thể quá mức gấp gáp nên chỉ có thể từng bước từng bước dần dần tiến đến, nếu không nhất định sẽ làm cho nàng đối với mình sinh ra chán ghét, như vậy hắn cũng sẽ bị đánh vào trong vô tận hắc ám, chỉ có biện pháp này mới có thể làm cho hắn an tâm.

Huyết Đại nhận lấy Tiểu Mao Cầu trong tay hắn, ôm nó ở trong ngực, thấy tình cảnh này, cả khuôn mặt của Dạ Khuynh Thành cũng có chút tối đi, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận, không nên giao nó cho nàng, thừa dịp Huyết Đại không có chú ý, hắn liền ác ngoan trợn mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, trong mắt là ý tứ cảnh cáo nồng đậm, mà tiểu hồ ly khi bị vị chủ tủ phúc hắn nhà nó trừng thì lại không dám nhìn thẳng, đáng thương cho nó cũng không biết chủ tử tại sao lại dùng ánh mắt nguy hiểm này để nhìn nó, rụt cái đầu nhỏ của mình vào trong ngực của Huyết Đại để tránh đi, không ngờ cử động này của nó càng làm cho sắc mặt của Dạ Khuynh Thành khó coi đến cực điểm, nguy hiểm híp mắt, đang muốn âm thầm ra tay dạy dỗ nó một trận thì Huyết Đại lại vừa đúng lúc quay lại nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui