Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

"Không có việc gì, sẽ không đói, ngươi ăn đi, ta đi nha." Nàng đứng dậy sau đó ném bạc ở trên bàn liền sải bước ra ngoài cửa, ném Mặc Thanh Vân một mình ngồi ở chỗ đó, ngây ngốc nhìn nàng rời đi.

Không lâu sau mấy người bọn họ cũng dùng cơm xong, khách trong quán rượu cũng đều một nhóm tiếp một nhóm lần lượt rời đi, đám người Thượng Quan Cẩn Nam cũng chính thức lên đường, hướng Tuyết sơn phía bắc Mạc Bắc chạy tới.

"Ca, nghe nói muốn đi Tuyết Sơn phải đi qua rừng Ma Vực, bên trong hình như có rất nhiều quái vật hung thần ác sát, là thật sao?" Thượng Quan Cẩn Du tò mò hỏi vị nam tử bên cạnh nàng, nàng cũng không phải vì sợ mới hỏi , mà bởi vì lòng hiếu kỳ quấy phá, mặc kệ bên trong rừng rậm Ma Vực có cái gì, chỉ cần có ca ca nàng ở bên cạnh thì nàng đều không sợ, mặc kệ có cái gì nguy hiểm, ca ca cũng sẽ giúp nàng cản trở .

"Du nhi, đương nhiên là thật, chỉ là nàng không cần phải sợ, ta sẽ bảo vệ nàng không để nàng phải chịu một chút tổn thương nào, yên tâm đi." Hiên Viên Triết vội vàng tiếp lời , hướng về phía Thượng Quan Cẩn Du hiến ân cần.

Mà sự ân cần lấy lòng của hắn cũng không được Thượng Quan Cẩn Du ưu ái, mà đổi lấy một ánh mắt xem thường của đối phương , không vui liếc hắn một cái sau đó lại lôi kéo ống tay áo của Thượng Quan Cẩn Nam, mở miệng lần nữa hỏi "Ca, nếu quả thật gặp nguy hiểm huynh sẽ giúp muội đúng không?"

Nhưng bước chân của Thượng Quan Cẫn Nam vẫn không hề ngừng lại, vẫn bước lên phía trước, chỉ hơi hơi nhìn nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái coi như là ứng tiếng, sau đó liền không tiếp tục để ý tới nàng nữa, sải bước đi về phía trước,một nhóm mấy người bọn họ cũng không có đi cùng một chỗ, Thượng Quan Cẩn Nam cùng Độc Cô Hạo, Nam Cung Tuyệt cùng đi ở phía trước, sau lưng xa mấy mét là Mặc Thanh Vân cùng Đông Phương Ngưng, còn Thượng Quan Cẩn Du cùng Hiên Viên Triết thì bị lắc tại phía sau cùng, cách chỗ Đông Phương Ngưng mười mấy mét.

"Ca, chờ ta một chút a. . ." Nàng thật sự là đi không được, nhưng những người trước mặt càng đi lại càng nhanh, nàng đều sắp mệt chết đi được.

Nghe được tiếng la của nàng,lúc này Thượng Quan Cẩn Nam mới dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng một cái, sắc mặt không tốt nói: "Tất cả mọi người đều đã nói là đường xá xa xôi, sợ muội không chịu nổi nên không để cho muội theo tới, nào ngờ muội nhất định len lén đi theo, hiện tại có thể trách được người nào?" Cô muội muội này của hắn mãi cứ đi theo hắn, mặc kệ hắn đến đâu nàng đều muốn đi theo, trước kia còn chưa tính, đi chơi mang theo nàng cũng không có việc gì nhưng hôm nay là ra ngoài làm chánh sự, mình kiên quyết không mang theo nàng ra ngoài, thật không nghĩ đến nàng lại còn len lén đi theo, xem ra về sau hắn không thể tiếp tục thuận theo tính tình của nàng, nếu không chỉ biết làm hư nàng thôi.

"Du nhi khiến ca ca thêm phiền toái rồi, thật xin lỗi!" Xin lỗi nhìn hắn một cái, biết sai cúi đầu.

"Ai, muội luôn là như vậy, lần sau không cho như vậy nữa, không đúng, nên sớm một chút để cho muội lập gia đình, chỉ có như vậy muội mới có thể học biết lớn lên." Thấy nàng có thái độ nhận lỗi, mình cũng không thể tiếp tục trách cứ, dứt khoát để cho nàng sớm lập gia đình là được rồi, lần này trở về mình phải nhất định nói chuyện với phụ thân, để ông sớm ngày gả đi vị muội muội cho bốc đồng này.

Lúc Thượng Quan Cẩn Du nghe thấy muốn đem mình lập gia đình cũng không vui lòng rồi, tiến lên một bước, lôi kéo tay áo của hắn không chịu buông tay,làm bộ đáng thương nói: "Ca, muội không muốn lập gia đình, Du nhi muốn cả đời ở cùng với huynh, ai cũng không gả!" Nàng mới không cần gả đi, phóng tầm mắt nhìn tới, những người đồng lứa cũng chỉ có ca ca là được, chỉ có ca ca mới có thể làm, cũng là một nam tử xuất sắc nhất, nàng không muốn gả ra ngoài, chỉ cần cả đời ở cùng với ca ca là tốt rồi.

"Không thể nói bậy, con gái lớn lên chung quy đều phải lập gia đình, tại sao có thể ở cùng với ta mãi được? Hơn nữa, coi như muội không muốn gả cũng không được, theo như lời phụ thân nói, gần đây hoàng thượng đã tại bắt đầu chọn ngày hoàng đạo rồi, chờ chọn xong ngày liền đem muội gả đi, muội không thể tùy hứng nữa." Ngăn lại bàn tay đang bắt lấy ống tay áo của nàng, sưng mặt lên không vui nói.

"Đúng vậy, Du nhi, nào có cô nương gia trưởng thành không lấy chồng? Yên tâm đi, chờ nàng gả cho của ta, ta nhất định sẽ đối với nàng thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu uất ức nửa phần." Hiên Viên Triết tức thời bu lại, vẫn như cũ chỉ lấy được một cái liếc mắt xem thường của mỹ nhân, không thể làm gì khác hơn là rụt cổ một cái, giống như con chó nhà có tang .


"Ca, muội không muốn lập gia đình, đợi sau khi trở về huynh thì giúp muội năn nỉ cha nha, người ta muốn cả đời không lấy chồng." Thái tử Hiên Viên Triết quá vô dụng, ngay cả một đầu ngón chân của ca ca cũng không sánh nổi, nàng mới không cần gả cho hắn.(Pe: bao giờ mới xong cái con điên này đây, (-.-) tự nhiên thấy edit mấy con điên này tốn chất xám quá!!!)

"Chớ có nói bậy! Còn dám nói nhiều thêm một câu muội liền lập tức trở về cho ta!" Làm con cái, hôn nhân đại sự làm sao có thể làm chủ? Tất cả đều phải lấy lợi ích của gia tộc làm trung tâm, tư tình nhi nữ đều phải đặt qua một bên.

"Được rồi, muội không nói. . ." Uất ức cúi đầu, cũng không dám nói thêm câu nào nữa, ca ca đã tức giận, chỉ còn phải chờ thêm một thời gian nữa thôi

Cứ như vậy, một nhóm lại một nhóm người, thỉnh thoảng kết đội mà đi,
thỉnh thoảng ai đi đường nấy, muôn hình muôn vẻ đều chạy tới đỉnh Tuyết
Sơn, hướng về phía thất thải chi liên, cũng có mấy nhóm người tự biết
năng lực chưa đủ, không có khả năng đoạt bảo nhưng là vì có thể thấy
hình dáng bảo vật mới mạo hiểm đi trước tham gia náo nhiệt, mặc kệ rơi
vào nhà nào, mình chỉ cần nhìn một cái cũng không tiếc rồi.

Huyết Đại một thân một mình đi về phía trước, không có bọc quần áo cũng
không có gánh nặng, càng không có người tới quấy rầy nàng, đoạn đường
này đi tới cũng là đặc biệt giải tính(??), chỉ là hôm nay liên tiếp đi
qua vài ngọn núi, cảm giác có chút mệt mỏi, rất muốn ngâm suối nước nóng sau đó nằm ở trên giường ngủ một giấc, nhưng những điều này cũng chỉ là tùy tiện suy nghĩ một chút mà thôi, căn bản là không thể nào thực hiện
được, tự giễu khẽ cười một tiếng, tiếp tục mệt mỏi đi về phía trước.

Cho đến khi sắc trời tối xuống, lúc này nàng mới dừng bước lại quan sát
bốn phía, muốn tìm nơi đặt chân của mình, an tĩnh nghỉ ngơi một đêm, đợi đến ngày mai lại lên đường.

Dõi mắt mọi nơi, bên trái đằng trước là một mảnh bình nguyên, mênh mông
bát ngát một mảnh hoang vu, không chỉ không có bóng người, dù là bóng
dáng động vật cũng không nhìn thấy, bên phải phía trước lại là một mảnh
rừng cây rậm rạp, nhìn qua giống như là một mảnh rừng đã lâu năm làm cho người ta có một loại cảm giác thâm trầm của rừng già lâu năm.


Nếu là người khác nhất định sẽ sợ hãi không dám bước gần một bước nhưng
Huyết Đại là ai? Nàng là người từ trước đến giờ đều không tin cái gì
thần linh, cho dù là thật sự có vật tà ác gì nàng cũng không sợ, nàng
đối với mình từ trước đến giờ đều rất nắm chắc, trước mắt mới chỉ có một chút thế này thì vẫn không thể uy hiếp được nàng cho nên liền yên tâm
to gan cất bước đi vào.

Rừng rậm này, bên ngoài xem ra âm trầm nhưng khi đi vào bên trong nhìn
mới biết bên ngoài thấy căn bản là không coi là cái gì, vả lại nhìn bên
trong sâm lâm dấy lên từng mùi mục nát xông vào mũi, khắp nơi hiện đầy
hài cốt, có động vật, có người, còn có một vài hài cốt không biết của
cái gì, cách đó không xa thỉnh thoảng sẽ có Quỷ Hỏa thoáng hiện, tình
hình như thế nếu là người khác chỉ sợ sớm đã bị dọa sợ ngất đi hoặc là
trực tiếp bị hù chết nhưng Huyết Đại thế nhưng không biết sợ, không chỉ
có như thế, hiện giờ nàng còn cảm thấy rất quen thuộc, nó cho nàng có
một loại cảm giác của lòng trung thành mà nàng không tài nào hiểu được,
nàng cũng không hiểu mình tại sao lại có loại cảm giác này, tóm lại
không chút nào sợ là được.

Chung quanh vòng vo hạ xuống, trừ những bạch cốt âm trầm kinh người thì
không có gì cả, chỉ là muốn bắt một động vật nhỏ để ăn cũng không thể
nhưng bụng Huyết Đại thật sự là rất đói, nàng tiếp tục cố gắng tìm
kiếm, đi thật nhiều nơi nhưng kết quả đều là tay không mà về, đừng nói
là sinh vật, ngay cả thứ tích nước cũng không thấy.


Vừa mệt vừa đói nàng chỉ có thể vô lực ngồi xuống nghỉ ngơi, đang lúc
nàng nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, trong bóng tối, một đôi mắt xanh
mơn mởn phiếm ánh sáng lạnh, đang sâu kín nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng nửa ngày không có động tĩnh, lúc này mới nện bước nhẹ nhàng linh hoạt
tới gần , từng bước từng bước tiến tới gần, gần, chỉ còn lại ba bước,
hai bước, một bước, đang lúc nó chuẩn bị mở hàm răng nanh ra thì loài
người mà no nhìn thấy đã chìm vào giấc ngủ đột nhiên mở mắt, ánh mắt
lạnh lùng híp lại nhìn con vật khổng lồ cách mình không tới một bước,
trong ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, nhanh chóng đánh ra một chưởng, ép con
vật khổng lồ không thể không lui về phía sau mấy bước.

Lúc này Huyết Đại mới phi thân lên, ở giữa không trung, liên tiếp đánh
ra vài chưởng đập tới quái vật, mà quái vật cũng không phải là đèn đã
cạn dầu, tả thiểm hữu tị, tam hạ lưỡng hạ lại tránh được công kích của
Huyết Đại, không chỉ có như thế, nó còn nhìn đúng thời cơ tiến hành phản kích, trong nháy mắt, một người một thú đánh không thể tách rời, Huyết
Đại người nhẹ như yến, cao thấp tung bay , mà thân thể to lớn của quái
vật lại không chút nào thua kém nàng nửa phần, hai người, không đúng,
phải là một người một thú như hỏa như đồ giao chiến, lại giao thủ mười
mấy hiệp vẫn bất phân thắng bại

Huyết Đại không khỏi nhíu nhíu mày, mặc dù sắc mặt nàng không khác,
nhưng cũng rất giật mình, không ngờ con quái vật Tứ Bất Tượng (cũng chả
bik là con gì???)màu trắng này lại khó dây dưa như vậy, bọn họ đánh nhau lâu như vậy nhưng lại không hề làm tổn thương được chút da lông nào của nó, nó thì lông tóc không tổn hao gì, nhìn lại bản thân mình một chút,
sợi tóc rối loạn, áo trắng dính bụi đất, sắc mặt không cần nhìn cũng
biết nhất định là cũng không khá hơn chút nào, hơi thở nhiễu loạn, từ
loại góc độ nào cũng có thể nói là nàng đã thua nhưng tình hình bây giờ
cũng không phải là đang tỷ thí, mà là đang tiến hành đọ sức sống chết
chỉ có thể thắng không thể bại, nếu không may mắn thất bại thì chỉ có
một con đường là bị dùng làm thứ để lấp đầy bụng.

"Chậc chậc, không tệ lắm, không ngờ loài người cũng có nhân vật lợi hại

như vậy, so với những người tự xưng là cao thủ phế vật tiến vào lúc
trước mạnh hơn nhiều, chỉ là đáng tiếc. . ."

". . ." Huyết Đại hết ý kiến, quái vật kia đang nói chuyện sao? Nếu
không phải nàng hôm nay chính mắt thấy được, nói gì nàng đều sẽ không
tin, mà quái vật kia không chỉ có thể nói, hơn nữa còn cố làm ra vẻ đáng tiếc lắc đầu một cái, âm thanh cũng cực kỳ dễ nghe, rất có phong phạm
loài người, đối phương nếu là một mỹ nam thì loại động tác này cùng
giọng nói nhất định sẽ đặc biệt hấp dẫn người khác nhưng nếu đặt ở trên
người một con quái vật Tứ Bất Tượng, Ặc, liền có chút đả kích người,
thật đúng là thấy thế nào,.., thế nào quái dị.

Đang lúc quái vật lần nữa hướng nàng nhào tới thì nàng khẽ quát một
tiếng: "Chậm!" Mà kỳ lạ là quái vật dĩ nhiên lại giống như lời nàng nói
ngừng lại, kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, trong mắt mang theo nghi ngờ.

"

Đang êm đẹp tại sao ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết?" Nếu nó có thể
nói chuyện thì chứng tỏ nó có thể suy nghĩ như một con người, mình sao
không thử cùng nó câu thông một chút?

"Ha ha, ngươi không phải cảm thấy lời này hỏi quá mức ngu xuẩn chút sao? Ngươi nhìn bề ngoài rất là xinh đẹp thế sao đầu óc lại không tốt như
vậy? Ta giết ngươi đương nhiên là vì lót dạ rồi, thấy không, Bạch Cốt ở
xung quanh đây đều là do ta ban tặng, con người một khi bước chân tới
chỗ này thì không một ai có thể sống sót rời đi, dĩ nhiên, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ." Nó dùng thân mình lông lá màu trắng quơ quơ trước mặt, chỉ vào những bộ xương rơi đầy đất.

"Nếu chỉ là vì lót dạ ta đây có biện pháp tốt hơn, nhưng điều kiện tiên
quyết là ngươi không được làm tổn thương ta." Giết nàng là vì lót dạ
nàng đã sớm biết,hỏi như vậy cũng chỉ là muốn xác định một chút mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận