Khi thấy Bạch Diễn xuất hiện, Bạch Nguyệt Ngưng lập tức túm lấy vạt áo của hắn, khẩn thiết cầu xin.
“Bạch Diễn, xin huynh hãy cứu chàng.”
Bạch Diễn kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt Ngưng. Nàng khóc, nữ nhân mạnh mẽ này thế nhưng lại khóc. Phải biết rằng từ khi hắn gặp nàng đến nay, mặc kệ gặp phải chuyện gì nàng đều không bộc lộ cảm xúc thật của mình mà chỉ dùng gương mặt lạnh như băng đối diện với nó. Nhưng hôm nay, vì một nam nhân nàng lại khóc. Hắn rất muốn nhìn xem nam nhân này là thần thánh phương nào.
Định khuyên nàng bớt lo lắng thì Bạch Nguyệt Ngưng đột nhiên ngất xỉu. Bạch Diễn nhanh chóng đỡ lấy nàng rồi sai người đưa nàng đi nghỉ ngơi.
Hắn tiến về sương phòng nơi nam nhân hắn cần chữa trị. Khi nhìn thấy người trên giường là Nam Cung Phong thì Bạch Diễn giật mình. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, đứng bên giường quan sát sắc mặt của Nam Cung Phong.
Vừa nhìn thì hắn đã biết tên tiểu tử này trúng phải Độc Công của Bộ xương độc rồi. Hắn thở dài một hơi, tiếc nuối vì sắp mất đi một viên đan dược mà hắn cực khổ lắm mới luyện được. Mà giận nhất là nó lại rơi vào tay tên tiểu tử Nam Cung Phong này.
Vô Tình đứng bên cạnh thấy Bạch Diễn thở dài thì nghĩ rằng hắn không thể cứu Vương gia liền lo lắng hỏi.
“ Thần y, người không có cách để cứu Vương gia sao.”
Nghe Vô Tình nói vậy Bạch Diễn tức giận. Từ trước đến giờ chưa người nào dám nghi ngờ năng lực của hắn, mặc dù hắn rất không muốn cứu tên tiểu tử này. Nhưng chỉ một cái Độc Công nho nhỏ mà hắn không có cách chữa trị thì cái danh hiệu thần y này của hắn sao có thể giữ được.
“Hừ! Chỉ là cái Độc Công nho nhỏ này có thể làm khó ta hay sao.”
Nói rồi Bạch Diễn lấy từ trong người ra một viên đan dược đút cho Nam Cung Phong.
Sắc mặt Nam Cung Phong ngày càng hồng hào, cuối cùng hắn cũng đã tỉnh lại. Khi mở mắt ra hắn nhìn thấy một nam nhân mặc bạch y đang mỉm cười nhìn hắn. Nam Cung Phong hỏi.
“ Không biết các hạ là ai?”
“Ta là Bạch Diễn, người đời gọi là thần y.”
“ Thì ra là Bạch Diện thần y. Vậy thì tạ ơn thần y đã cứu giúp. Không biết thần y muốn hậu tạ như thế nào?”
“ Hậu tạ thì cứ tính sau vậy. Còn lúc này ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Xin thần y cứ hỏi.”
“ Ba năm trước ngươi từng tổn thương Ngưng nhi một lần. Nhưng ta xem Ngưng nhi như muội muội của mình, ta không muốn muội ấy phải chịu thêm nỗi đau đó một lần nữa. Cho nên ta hỏi ngươi, lần này ngươi có thật lòng yêu Ngưng nhi hay không?”
Nam Cung Phong trầm ngâm một chút rồi đáp lại.
“Yêu sao? Từ đó làm sao diễn tả hết được tình cảm của ta đối với Ngưng nhi. Ta xem nàng như mạng sống của chính mình, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt. Chuyện ba năm trước ta luôn tự hỏi mình tại sao lại có thể đối xử với nàng như vậy? Ta quả thật không bằng cầm thú. Nhưng ta hứa, lần này ta thật lòng, ta sẽ yêu nàng, sủng nàng, không để nàng chịu tổn thương nữa.”
“Nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ tin ngươi lần này. Nhưng nếu ngươi làm Ngưng nhi tổn thương lần nữa, ta sẽ đưa Ngưng nhi đi khỏi nơi này.”
“Ta chắc chắn sẽ không để ngươi có cơ hội đó.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của Nam Cung Phong, Bạch Diễn chợt thấy đáng ghét. Hắn mở miệng nói.
“Ta nghe nói Ngưng nhi trở về kinh thành đã gần một năm rồi nhưng ngươi vẫn chưa thể ôm mỹ nhân về nhà hay sao?”
Mặt Nam Cung Phong biến sắc. Đó chính là nỗi lòng của hắn, khi chuyện của Lạc Điềm Điềm được tra rõ hắn luôn tìm mọi cách để ngỏ lời với nàng. Dường như nàng biết trước nên lần nào cũng trốn tránh cả.
“ Ta có thể giúp ngươi.”
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, Nam Cung Phong đột nhiên nghe thấy lời nói của Bạch Diễn thì lập tức đáp lại.
“Ngươi có thể giúp ta hay sao?”
“ Nếu không thể giúp thì ta nói để làm gì chứ. Nhưng đổi lại ta muốn con Thần Hồ mà ngươi có.”
Bạch Diễn lúc đầu chỉ định chọc tức Nam Cung Phong nhưng lại nhớ đến trong lúc chinh chiến tên tiểu tử này may mắn bắt được một con Thần Hồ. Là Thần Hồ nha! Trăm năm mới thấy được một con. Máu của nó có thể làm thuốc dẫn để chữa trị bách bệnh, mà còn không bao giờ hết. Có nó thì hắn có thể bớt lo về việc dùng đan dược làm thuốc dẫn rồi.
Nghe Bạch Diễn nói vậy Nam Cung Phong lập tức đáp lại.
" Được, ta tặng ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta."
"Được."
--- ------ ------ ------ ------ ----
Vừa tỉnh lại Bạch Nguyệt Ngưng lập tức chạy tới sương phòng của Nam Cung Phong. Khi đến nơi nàng thấy Bạch Diễn vẻ mặt bất lực, nàng lao vào giữ chặt tay Nam Cung Phong, mặt quay về phía Bạch Diễn hỏi.
"Bạch Diễn, chàng ấy sao rồi."
"Haizz! Độc Công này quá mạnh, ta chỉ có thể kéo dài mạng sống cho hắn mà thôi."
"Kéo dài được bao lâu."
"Nhiều nhất là bảy ngày."
Bạch Nguyệt Ngưng thẫn thờ, rồi đột nhiên hét lớn.
"Cút! Các ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Tất cả ra khỏi sương phòng, Vô Tình hỏi Bạch Diễn.
“Cách này có tác dụng không?"
"Hừ!"
Bạch Diễn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi mất, bỏ lại Vô Tình đứng ngây ngốc ở đó.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- ----
Sương phòng
"Khụ khụ."
"Chàng tỉnh rồi."
" Ngưng nhi, là nàng sao."
Nam Cung Phong vừa nói vừa ho sặc sụa.
“Chàng đừng nói nữa,phải nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Ngưng nhi, sức khỏe của ta, ta biết. Vết thương này rất nghiêm trọng,có phải ta sống không được bao lâu nữa phải không."
"Không, chàng không chết, chàng sẽ sống, sẽ sống mà."
" Đừng ngạt ta Ngưng nhi. Ta biết cơ thể của bản thân mình mà. Điều duy nhất ta hối hận chính là không thể bù đắp cho nàng."
"Nếu chàng nói vậy thì chàng phải sống để bù đắp cho ta."
"Ngưng nhi, ta xin lỗi nàng."
Bạch Nguyệt Ngưng không nói gì cả, chỉ lắc đầu. Nước mắt của nàng đã rơi ra. Nam Cung Phong thương tiếc lau đi những giọt nước mắt đó. Trong lòng thầm mắng Bạch Diễn cả trăm lần, vì kế hoạch của hắn mà Ngưng nhi phải khóc.
“Ngưng nhi, ta hỏi nàng một chuyện được không?”
Nàng chỉ gật đầu không nói, vì cổ họng nàng lúc này đã khô khốc đến mức một lời cũng không thể thốt ra.
“ Tại sao lại trốn tránh ta. Có nhiều lần ta định bày tỏ lòng mình với nàng nhưng nàng luôn tránh nó.”
“Hic...Vì ta sợ. Ta không tin được chàng có thể dịu dàng, chăm sóc ta như vậy. Ta sợ nó chỉ là một giấc mơ, nếu chỉ là giấc mơ ta tình nguyện chìm trong nó.”
“ Vậy nếu ta muốn nàng làm nương tử của ta nàng có đồng ý không Ngưng nhi?”
“Không ta không đồng ý. Chàng phải sống đến răng long đầu bạc với ta thì ta mới đồng ý làm nương tử của chàng.”
“Nàng nói thật không Ngưng nhi.”
“Thật.”
“Các người nghe rồi chứ, nếu nàng có chối các ngươi phải làm nhân chứng cho ta.”
Đột nhiên Bạch Diễn, Vô Tình và Ngân Diệm đồng loạt bước vào. Bạch Diễn nói.
“Đương nhiên rồi. Chậc chậc, chúc mừng ngươi cuối cùng đã có thể ôm mỹ nhân về nhà rồi.”
Bạch Nguyệt Ngưng ngây ngốc hồi lâu,khi tỉnh táo lại thì biết mình đã bị tính kế.
“Các ngươi thông đồng để gạt ta.”
“Ngưng nhi, bọn họ là vì ta mới làm vậy nàng...”
“Đủ. Hừ...”
Nam Cung Phong chưa nói hết câu thì bị Bạch Nguyệt Ngưng ngắt lời. Sau đó nàng hừ lạnh rồi bỏ đi mất. Nam Cung Phong đã mất đến bảy ngày để dỗ Bạch Nguyệt Ngưng hết giận. Sau đó đoàn người lại xuất phát trở về Kinh Thành để chuẩn bị cho hôn lễ của Nam Cung Phong và Bạch Nguyệt Ngưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...