Vương Gia Xin Tự Trọng
Nàng nghe Quách Tùng nói xong thì tự dưng thấy tức ngang.
Rõ ràng là hắn nhờ nàng mà bây giờ lại thành ra là nàng như đang nhờ vả hắn.
Nàng nhìn hắn chán nản nói tiếp:
“Tự dưng ông nhờ vả tôi, thế quái nào lại giống như tôi đang nhờ vả ông vậy.
Ông báo hại tôi bị đánh mấy trận rồi, suýt chút nữa thì mạng già này cũng chả còn nữa ấy.
Tôi với ông không thù không oán, rồi mắc gì ông còn nói tôi như vậy.
Ông có ngon thì tự làm đi, sao phải nhờ đến tôi làm gì.
Cáu ghê á!”
“Thôi tôi xin lỗi coi như tôi lỡ lời, Diệp Nguyệt cô nương tốt bụng xin hãy rộng lượng cứu giúp tôi.
Sau này tôi sẽ xin Diêm vương cho cô đầu thai vào gia đình giàu có sung sướng.”
Quách Tùng đến vỗ vỗ vào vai nàng, nàng nhẹ nhàng hất tay hắn ra rồi tiếp lời:
“Thôi tôi không dám chỉ mong sao ông mau cho tôi trở về hiện đại thế là tôi đã mừng lắm rồi.
À mà quên mất ông có thể nói sơ qua cho tôi về cái cô Nguyệt Thất này được không? Cha mẹ ở đâu, anh chị em ra sao, mà sao cô ấy bị ả Mộc Nhan kia đuổi giết ghê thế!”
“Cái này cô tự tìm hiểu thôi, tôi không thể nói được, nếu nói sẽ bị trời phạt, tôi xin lỗi.
Cô nhớ phải cẩn thận không để xảy ra sơ suất gì, nếu lịch sử thay đổi thì cô lúc đấy sẽ trở thành nhân vật lịch sử lừng danh đấy! Mà thời gian này Tiểu Mao cũng rất bận nên nó không thể giúp đỡ cô được, cô phải tự thân vận động thôi.”
Nàng gật đầu hai người trao đổi với nhau một số chuyện nữa rồi chia tay.
Thế nhưng cả nàng và Quách Tùng đều không thể ngờ được rằng cuộc gặp gỡ này đã bị Nhị vương gia Lâm Duệ Sách nhìn thấy.
Hắn nhếch mép cười mãn nguyện.
Đúng như ý hắn suy nghĩ Nguyệt Thất tiếp cận Lâm Duệ Phong là có mục đích.
Hắn thầm nghĩ: “Lại có trò hay để xem rồi, Tam đệ ta sẽ diệt hết, cướp hết tất cả những thứ thuộc về ngươi.
Ngươi hãy chờ xem những người thân cận của ngươi phản bội ngươi như thế nào.”
Mộc Nhan sau khi về phủ Thừa tướng thì điên cuồng phẫn nộ.
Ả ta nhìn mình trong gương ngắm đi ngắm lại dung nhan của mình, bất chợt ả đưa tay gạt đổ hết đồ trang sức, phấn son xuống dưới nền.
Ả nhìn bản thân trong gương rồi giận dữ nói với người hầu Tiểu Nhiên:
“Tại sao tại sao ta lại xấu xí như thế này, ta ghét khuôn mặt này, ta ghét tất cả những ai chê bai ta.
Tiểu Nhiên mau viết thư gửi cho Bắc Ái gọi ông ta mau đến đây, ta phải tính sổ với ông ta.”
Tiểu Nhiên nhìn chủ nhân của mình rồi khuyên ngăn:
“Tiểu thư người hà cớ gì phải giận dữ cho nhanh già, những người nào cản trở tiểu thư thì người thủ tiêu người đó.
Những kẻ đó đều đáng chết, người sắp làm vương phi rồi, nếu như Nhị vương gia mà thuận buồm xuôi gió lên làm vua thì người chắc chắn sẽ trở thành mẫu nhi thiên hạ.
Đến lúc đó làm gì còn kẻ nào dám nói tiểu thư thì kẻ đó đúng là đi tìm cái chết.”
“Em nói đúng ta phải nên kiềm chế một chút muốn chiến thắng đại cuộc thì bản thân phải nhẫn nhịn.
Ta không tin Tam vương gia lại vì tên người hầu mà nặng lời với ta.
Mặc dù ta không yêu hắn nhưng ta lại không muốn người khác làm hắn vui vẻ.
Mà có chuyện này ta thấy rất nghi hoặc.
Tên Nguyệt Thất đi cùng Tam vương gia tuy là nam nhân nhưng lại giống y hệt ả Nguyệt Thất người mà ta muốn giết, hơn nữa còn trùng tên là Nguyệt Thất, có lẽ nào…”
Mộc Nhan nhìn Tiểu Nhiên với ánh mắt nghi ngờ rồi nói ra lòng mình.
Tiểu Nhiên cũng gật gù tiếp lời ả:
“Nô tì cũng đang suy nghĩ giống như tiểu thư, đôi khi giết nhầm còn hơn bỏ sót, có khi nào tên nam nhân kia chính là Nguyệt Thất cải trang thành.
Cho nên chúng ta đề phòng vẫn hơn.
Mà theo nô tỳ nên giết luôn hắn, nếu như hắn đúng là Nguyệt Thất cải trang thì sẽ rất bất lợi cho tiểu thư.
Hôn lễ của tiểu thư sắp diễn ra rồi cho nên chúng ta phải tuyệt đối giữ kín bí mật này.”
“Em mau viết thư gửi cho Bắc Ái nói với ông ta phải trừ khử Nguyệt Thất!”
“Dạ vâng tiểu thư em đi ngay đây ạ!”
Tiểu Nhiên nói xong thì mở cửa đi ra, ra đến cửa thì bắt gặp Nhị vương gia Lâm Duệ Sách vừa đi tới.
Tiểu Nhiên ấp úng lắp bắp:
“Dạ tham kiến Nhị vương gia!”
Hắn khẽ gật đầu rồi liếc nhìn Tiểu Nhiên sau đó ung dung đi vào trong phòng.
Cánh cửa phòng được đóng lại Lâm Duệ Sách ngồi xuống ghế rồi nhàn nhạt nói với Mộc Nhiên:
“Nàng vẫn giận ta chuyện kia sao? Yên tâm đi ta sẽ giúp nàng đòi lại món nợ.”
Mộc Nhan lúc này mới giãn cơ mặt ra một chút nũng nịu ngồi vào lòng của hắn.
Ả ta đánh yêu hắn rồi nói:
“Chàng nên nhớ phụ thân ta cũng sẽ giúp chàng có được giang sơn, nên chàng không được phép phụ ta.
Nếu… không…?”
Ả ta nói đến đây thì ngập ngừng, sau đó vuốt ve bộ ngực của hắn.
Hắn nhếch mép cười đầy tà mị rồi nâng cằm của ả nên nói:
“Nếu không thì sao, nàng lại định tố cáo với Hoàng thượng là bổn vương tạo phản.
Ta nói cho nàng biết bổn vương là kẻ máu lạnh nên rất ghét những ai uy hiếp bổn vương, đặc biệt là nàng.
Cho nên nàng phải ghi nhớ điều này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...