Vương Gia Xin Hãy Chờ Ta Lớn! Tâm Ý Thành FULL


- Vương gia\, Khiết Khiết có chuyện muốn hỏi...
- Là gì nào?
- Lúc nãy trong phòng\, ngài và Quý phu nhân đang làm gì ạ? Tại sao phu nhân thì rất thích thú mà ngài thì...!không thấy như thế?
Trước, Trình Khâm luôn khuyến khích cô bé này có gì không hiểu thì phải hỏi, có như thế mới học hỏi được nhiều thứ.

Nhưng lúc này, ngài lại thấy câu hỏi từ Tô Khiết hết sức oái oăm, nhất là khi nhìn vào đôi mắt trong veo hồn nhiên đó, ngài càng thêm khó xử vì không biết giải thích thế nào cho tốt.
- Khiết Khiết\, ngươi hãy còn bé nên chuyện đó chưa thể biết ra được.

Ta chỉ nói đơn giản\, đấy là điều mà những đôi phu thê cần phải làm.
- Vậy nghĩa là sau này Khiết Khiết cũng sẽ làm việc đó?
- Nhưng ngươi chỉ có thể làm với người nam nhân mình yêu thương thôi.
Chớp mắt nhìn khuôn mặt ôn nhu ở trước mắt, Tô Khiết bất giác hỏi khẽ rằng:

- Thế...!người nam nhân đó có thể là vương gia không?
Tô Khiết cảm nhận rõ cái vỗ vai ân cần từ Trình Khâm chợt nhiên ngừng lại, chẳng những thế ngài còn hướng đôi mắt bỗng chốc đứng yên vào mình.

Lúc đó Tô Khiết phát hiện, là lần đầu tiên vị vương gia điềm đạm thâm trầm ấy có chút dao động, nửa như tránh né nửa như khó xử.
- Khuya rồi\, ngủ đi.
Mọi lần, Trình Khâm sẽ là người chờ Tô Khiết ngủ trước ấy vậy hôm đó, cũng là lần đầu tiên ngài quay lưng đi ở ngay trước mặt cô bé.

Trông thế, Tô Khiết liền vùi mặt vào trong chăn, tự hỏi có phải vương gia giận mình rồi chăng?
Nhưng Tô Khiết đã không biết rằng, cả đêm ấy ngài thức trắng...
Và kể từ sau cái đêm đó, mọi chuyện dường như đã không còn như trước.
Là khi Tô Khiết bắt đầu nhận ra, thái độ của Trình Khâm đối với mình đã không còn gần gũi nữa.

Ngài vẫn mỉm cười, vẫn dịu dàng, vẫn quan tâm hỏi han thế nhưng tuyệt nhiên tránh chạm vào người Tô Khiết cho dù là những va chạm nhỏ nhất hay vô ý nhất.

Rất rõ ràng rằng, vị vương gia đang tạo khoảng cách.
Thứ thay đổi nhiều nhất chính là vào những lúc trời đổ mưa.

Tô Khiết vẫn luôn đứng ở phía xa quan sát Trình Khâm đang lặng lẽ ngắm mưa, ngài biết nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ.

Một lần vô tình quay lại và phát hiện Tô Khiết đứng đó như chờ đợi, ngài nhìn nó bằng đôi mắt tĩnh lặng tiếp theo chỉ mỉm cười bảo:
- Khiết Khiết\, về phòng đi kẻo cảm lạnh.
Tô Khiết không biết lý do gì khiến ngài thay đổi thái độ với mình như vậy! Và điều tồi tệ hơn nữa là, ngài vẫn giữ cách hành xử xa cách đó cho đến khi cô bé lớn.
Khi Tô Khiết bước sang tuổi mười sáu, nàng dần trở thành một thiếu nữ hơn.


Tóc dài mượt mà, khuôn mặt xấu xí lúc bé bỗng dưng hoá thành xinh xắn, dáng dấp cũng bắt đầu cao lên, từng đường cong thân thể từ từ lộ ra sau mảnh vải áo.

Tô Khiết nghĩ rằng, nếu bản thân có thể trở thành thiếu nữ xinh đẹp thì vương gia biết đâu sẽ chú ý đến mình hơn, thế nhưng ý nghĩ ấy hoàn toàn sai lầm.
Trong khi Tô Khiết ngày một trưởng thành thì Trình Khâm cũng ngày càng mang dáng vẻ của người nam nhân trầm tĩnh, uy vũ.

Gương mặt ngài vẫn đẹp đẽ anh tuấn nhưng giờ đây có thêm những đường góc cạnh mạnh mẽ, nam tính, càng tôn lên khí chất cao sang, uy quyền lẫn thâm trầm của một vương gia bậc nhất.

Có lẽ giống như Tô Khiết nhận thấy, dường như ngài còn trở nên to lớn hơn, cao và bờ vai ấy thêm rộng, vững chãi khiến cho bất kỳ nữ nhân ở thành Nghê Hoàng này đều muốn dựa dẫm vào đó và vì thế, ngài đối với nàng lại thêm xa cách...
Trình Khâm ít gọi Tô Khiết đến chuyện trò vào đêm khuya.
Trình Khâm mỗi lần gặp mặt Tô Khiết chỉ cười một chút rồi rời đi rất nhanh.
Trình Khâm vẫn thích ngắm mưa, nhưng tiếp tục ngắm một mình.
Trình Khâm không nhìn vào Tô Khiết mỗi khi nói chuyện với nhau vài câu.
Thậm chí ngay cả lần nọ, Trình Khâm trông thấy một bên vai áo của Tô Khiết bị lệch, theo thói quen lại đưa tay nắm lấy viền áo định kéo lên thì đột nhiên khựng lại, trong đôi mắt phẳng lặng đó mang một vệt bối rối thoáng qua.

Tô Khiết chăm chú quan sát nét mặt vương gia trong khi ánh mắt ngài cứ dán chặt vào bờ vai mảnh mai thấp thoáng đằng sau lớp vải áo mỏng.


Để rồi sau cùng, ngài vẫn để nguyên vai áo của Tô Khiết bị lệch như thế rồi hạ tay xuống.
Tô Khiết không thích như vậy, lòng cứ khó chịu bứt rứt, vì nàng thích ngài, hay đúng hơn là cái sự thích đó giờ đây dần chuyển qua tình yêu.

Vì yêu nên mới muốn gần gũi người nam nhân ấy, nhưng cớ sao ngài cứ đẩy nàng ra xa?
- Vương gia ghét bỏ Khiết Khiết rồi sao?
Trình Khâm đã ngừng viết khi nghe câu hỏi nhỏ xíu cất lên bên cạnh, đảo mắt trong chốc lát rồi chậm rãi quay qua nhìn gương mặt nhỏ nhắn đó đang buồn bã.
- Sao ngươi lại nghĩ vậy?
- Từ khá lâu rồi\, ngài không muốn Khiết Khiết ở gần nữa.
- Có một số chuyện\, theo thời gian cần phải thay đổi.
- Tại sao lại như thế ạ?
- Vì ngươi đã lớn rồi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui