Bên trên thạch thất chính là hoàng cung Nhược Diệp quốc.
Thật ra với võ công của Hách Liên Nhị, muốn đi ngang qua lớp thị vệ trải dài trong hoàng cung rất dễ dàng.
Tiểu nha đầu trốn trên tàng cây nghe lén vài câu, biết rõ ràng Nguyệt Sính Nhiên đang ở đâu thì đi thẳng tới mục tiêu.
Nguyệt Sính Nhiên đứng trong hoa viên, đang nghe một thị vệ tâm phúc báo cáo,
hai người bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc uất ức lớn, "Hu..."
Sau đó một thân thể nho nhỏ nhanh như chớp xông tới, một đầu đụng vào trong ngực nàng, "Hu... Công chúa."
Tiểu nha đầu nhìn như một cục bột mềm mại, nhưng khi đụng mạnh thì uy lực ngang ngửa cỡ quả pháo nhỏ.
Nguyệt Sính Nhiên cảm thấy xương sườn của mình như muốn nát ra, lục phủ ngũ tạng cũng lung lay mấy cái.
Nàng ta vốn đã ghi hận Hách Liên Nhị, hiện giờ thù mới hận cũ chung một chỗ, sát ý nhất thời khiến năm ngón tay thành trảo, hung hăng chộp tới Hách
Liên Nhị.
Mắt thấy trên người sắp có thêm năm lỗ thủng máu, tiểu nha đầu lại bỗng nhiên thút thít nói, "Sư phụ... hu hu...."
... Lãnh Thành Nhiên? Hắn làm sao vậy?
Cái tên khiến Sính Nhiên công chúa lập tức thu tay lại, nhưng trước đó dùng lực quá mạnh nên có vài phần dính lên y phục của tiểu nha đầu, hiện giờ vội vã thu về, ngón tay đều bị kình lực co rút gân.
Tiểu nha đầu chết tiệt!
Sính Nhiên công chúa càng áp món nợ này lên người Hách Liên Nhị.
Nhưng thật ra nàng ta cũng cho là đúng, tiểu nha đầu này vốn cố ý chỉnh nàng ta...
"Sư phụ ngươi làm sao? Ngươi nói mau!"
Thấy nàng ta vừa nghe tới cái tên Lãnh Thành Nhiên thì quên hết mọi thứ, thị vệ tâm phúc ở bên cạnh đành phải đánh bạo xen vào, "... Công chúa, nha
đầu này sao có thể chạy ra khỏi địa lao vậy?"
Công chúa Sính Nhiên rùng mình, lúc này mới thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng lui về phía sau một bước, "Ngươi biết võ?"
Trước đó nàng ta hoàn toàn không để nha đầu này vào mắt, nhưng dù sao nha đầu này cũng là đồ đệ của Lãnh Thành Nhiên, mặc dù thời gian vào cửa chưa
bao lâu, đa phần thời gian đều đi chơi khắp nơi với Lãnh Thành Nhiên...
Nhưng bản lĩnh của Lãnh Thành Nhiên thế nào, nếu là người có tư chất tốt, chỉ cần có thể hơi nghe hiểu mấy câu của hắn là có thể hưởng thụ cả đời
rồi.
Với tính phúc hắc của Hách Liên Nhị sao có thể dễ dàng lộ tẩy được.
Tiểu nha đầu sớm đã chuẩn bị đáp án.
Hơn nữa, đối với bé mà nói, câu hỏi của Sính Nhiên công chúa và thị vệ sẽ có thể ứng phó cực kỳ tốt.
Nước mắt lập tức chảy dài xuống đất, "Không biết... Hu... Ta mơ thấy sư phụ, tỉnh lại thì đã ở đây rồi!"
Tiểu nha đầu khóc vô cùng khổ sở, "Sư phụ... bị bắt nạt, té xỉu rồi, hu..."
Tiểu hài tử nằm mơ đương nhiên có người cho là thật, nhưng khi Sính Nhiên
công chúa - kẻ có thể dẫn bé rời khỏi đại lao nghe được câu bỏ thêm kia
sẽ lập tức tin.
Chẳng lẽ Môn chủ đại nhân gặp nguy hiểm, báo mộng cho đồ đệ của mình, để đồ đệ đến cầu cứu nàng ta...
"Hắn làm sao! Sao Môn chủ đại nhân lạité xỉu! Ngươi nói mau!"
Tiểu nha đầu khóc đến mức co rụt lại, "Hắn bị nhiều bạn nhỏ bao vây..."
Sính Nhiên công chúa biến sắc, "Bạn nhỏ?"
Định thần lại, nàng ta nói, "Bạn nhỏ sao hại đến Lãnh môn chủ được?"
"Nhưng những bạn nhỏ kia đều cướp đi đồ ăn của sư phụ...."
"Rất nhiều người đó, mỗi người cướp một cái, không cho sư phụ ăn gì cả," bàn tay nhỏ bé sờ bụng, tiểu nha đầu cảm thấy thật đáng sợ, "Người đói
bụng."
Lãnh Thành Nhiên cười đến mức thiếu chút nữa rơi từ trên
cây xuống, tiểu nha đầu này ấy, sao có thể đến gạt người cũng đáng yêu
như thế chứ.
Nói đến "Người đói bụng" thì giọng điệu giống như sắp sụp tới nơi... Thật là một Tiểu Đông Qua tham ăn.
Sính Nhiên công chúa cười không nổi, hiện giờ nàng ta đã xanh cả mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Có bao nhiêu người?"
"Nhiều lắm luôn ấy..."
"Nhiều lắm là bao nhiêu! Ngươi nói con số chính xác cho ta!"
"Hu..."
"... Sai người đi lấy đồ ăn cho nó! Ta sẽ đi ngay bây giờ!"
Vừa nghe nói có đồ ăn, tiểu nha đầu lập tức không gào khóc nữa, nhưng vẫn
khổ sở rớt nước mắt, đếm tính trên đầu ngón tay, "Có... một trăm... ba,
bốn mươi... Hả? Hình như có hai trăm người đấy!"
Bộ dạng giống như không mấy biết tính, tiểu nha đầu do dự một lúc lâu mới báo ra đáp án coi như là khẳng định.
Sau đó lập tức khóc lớn, "Hai trăm... đã rất lâu sư phụ không được ăn cơm rồi... Hu..."
Lúc này Sính Nhiên công chúa không còn lòng dạ nào ngại bé ầm ĩ nữa, sắc
mặt xám trắng, chân mềm nhũn ngã về phía sau một bước, "Hai trăm..."
Con số quen thuộc này khiến nàng ta cả kinh đến mức rùng mình.
"... Công chúa!" Thị vệ tâm phúc lập tức đỡ lấy nàng ta, muốn nhắc nhở nàng ta phải bình tĩnh.
Nguyệt Sính Nhiên giống như co lại, gắt gao nhéo lấy tay hắn, "Đi! Ta sẽ đi thả người bây giờ! Thả hết!"
"Công..."
"Ta bảo ngươi thả hết! Ngươi không nghe thấy Hách Liên Nhị nói gì sao!"
Nàng ta bắt hai trăm đứa trẻ, sắp tới sẽ khiến chúng phải bỏ mạng, sau này báo ứng sẽ rơi xuống đầu Lãnh Môn chủ sao?
Không chỉ Nhược Diệp quốc, hiện giờ trong lòng dân chúng của tất cả các quốc
gia, Lãnh Thành Nhiên giống như thần tiên hạ phàm sống trên núi Thiên
Ly, thủ hộ thổ địa một phương sống bình an dưới sự bảo hộ của hắn, nhưng hiện giờ có hai trăm đứa trẻ sắp chết, đây có phải tính là sự thất
trách của hắn hay không?
Sính Nhiên công chúa run rẩy không ngừng, trong lòng nàng ta đây đã không chỉ là báo ứng, mà là trời phạt rồi.
Người phàm hoàn toàn không cách nào đối kháng lại được trời phạt.
"... Công chúa, lời nha đầu này nói chưa hẳn đã tin được, hơn nữa chỗ Hắc đại sư..."
"Nếu không có bí pháp này thì bản thân tên họ Hắc kia cũng không sống được mấy ngày, sợ hắn làm cái gì!"
"Khẩu khí thật lớn!"
Xa xa bỗng nhiên truyền tới một trận cười phách lối âm lãnh, một bóng người áo đen đội đấu bồng, giống như con dơi bay vút tới.
Tiểu nha đầu xoa mắt, xem ra là cái kẻ đã sai khiến Sính Nhiên công chúa bắt nhiều người như vậy đã xuất hiện.
Cũng chính là phản đồ mà trước đó ở trong địa lao, thiếu chủ Ma giáo đã nói với bọn họ.
Không biết vì bản thân đang bị thương, hay dáng vẻ vốn sẵn đã như vậy.
Người tới sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đến cả môi cũng không có màu sắc gì,
vành mắt tím đen, tròng trắng hơi đỏ lên, cộng thêm khuôn mặt gầy dài
nhẳng và hàng lông mày nhạt đến mức nhìn không ra, cả khuôn mặt rất
giống một cái mặt nạ quỷ.
"Cho dù ta thật sự sống không nổi thì cũng sẽ kéo theo các ngươi làm đệm lưng!"
Khuôn mặt quỷ tái nhợt nở nụ cười lạnh âm trầm, giơ tay áo lên, Sính Nhiên
công chúa la to một tiếng, bị đánh bắn văng ra đụng mạnh lên cây.
Sau đó tên họ Hắc này lập tức nắm lấy cổ áo Hách Liên Nhị, xách tiểu nha đầu lên.
Con mắt Lãnh Thành Nhiên sắc bén lạnh lẽo, muốn chạy ra cứu tiểu đồ đệ của mình.
Tiểu nha đầu lại âm thầm cử động bàn tay bé nhỏ để sư phụ mình không lo lắng.
Lãnh Thành Nhiên hơi híp mắt lại, cuối cùng vẫn không đi ra phá hoại kế hoạch của tiểu đồ đệ mình.
Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được với trí thông minh và thực lực của
tiểu nha đầu này, nếu bé muốn không bị xách lên như vậy thì thực sự có
rất nhiều cách để đào thoát.
Huống chi võ công của bé thật ra rất cao, bị xách lên như vậy cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng hắn
nhìn thấy cái cổ bé nhỏ của bé bị ghim chặt như vậy vẫn không thể bình
tĩnh được.
Tên nam nhân mặt quỷ không phát hiện hai thầy trò ra
dấu với nhau, dò xét bé mấy lần, cười lạnh nói, "Tiểu nha đầu giả thần
giả quỷ, chút thủ đoạn ấy có thể dùng để lừa gạt mấy kẻ ngu xuẩn kia
được, muốn gạt ta? Ha!"
Một tiếng "Ha" cuối cùng giống như quỷ đòi mạng dưới phủ Diêm Vương, ai nghe thấy cũng phải sởn gai óc.
Hiển nhiên tiểu nha đầu bị dọa sợ, hai mắt ửng đỏ, luôn miệng khóc nức nở, "Ngươi... Hu... Ngươi đều biết cả rồi?"
Trong lòng nam nhân mặt quỷ vui vẻ, thầm nghĩ quả nhiên con nít vẫn bị dọa sợ, thời khắc mấu chốt sẽ rớt sạch lớp ngụy trang.
Hắn giả vờ rằng mọi việc đều đã nắm trong lòng bàn tay, "Đương nhiên, hiện giờ ngươi còn gì muốn nói đây!"
"Hu.... đừng đánh ta..." Tiểu nha đầu rất sợ hãi, mặt đều đã nghẹn đỏ, cũng may "linh cơ nhất động", nhớ tới phương pháp xoay chuyển tình thế thì vội
vàng vừa khóc vừa sờ túi tiền, "Ta đưa cho ngươi cái này, hu..."
Dứt lời liền đưa ra một cái gói to chất liệu kỳ lạ.
Gã nam nhân mặt quỷ nhìn ba chữ to "Mạch li tố"* trên gói to, không để ý tổ hợp ba chữ kia có nghĩa là gì...
(* là tên nhãn trên giấy gói, bên trong là socola. 麦丽素 Thấy 3 chữ này có giống 3 chữ tờ giấy trên hình ko hihi)
Nhưng bên ngoài cái bao kia lại rất trơn mượt, rắn chắc, hiển nhiên không
phải gói giấy thuộc da bình thường, cũng không phải loại nguyên liệu mà
hắn hiểu rõ.
Trong lòng nam nhân mặt quỷ càng không hoài nghi, cảm thấy đây nhất định là thần vật thế gian hiếm gặp.
Cẩn thận mở ra xem, bên trong chứa một thứ gì đó tròn vo như thuốc viên, ngửi còn có mùi hương đặc biệt.
"... Đây là cái gì?" Chẳng lẽ là linh dược ăn một viên có thể trị khỏi nội thương của hắn?
Trên khuôn mặt nam nhân mặt quỷ thể hiện vẻ vui mừng như điên.
"Đồ ăn vặt ta lén giấu đi... Hu..." tiểu nha đầu khóc đến sắp không thở ra
hơi, "Từ nay về sau ta không bao giờ lén giấu đồ ngọt nữa, ta sẽ cố gắng mọc răng... Hu... đừng đánh ta mà."
"..."
Một chậu nước
đá dội xuống đầu, gã nam nhân mặt quỷ kinh ngạc bất ngờ thấp thỏm chờ
mong như vậy hơn nữa ngày đã thành công cốc, điên cuồng quăng bao Mạch
li tố này ra, "Mẹ nó, ngươi dám đùa giỡn ông!"
Lần này tiểu nha đầu khóc đến như sắp sụp đổ rồi...
"Ngươi... Hu... Mạch li tố... ăn ngon... Hu... lãng phí.... Hu..."
Đau lòng khổ sở đến mức nói cũng không thành lời rồi.
Trong tiếng khóc của bé có thêm nội lực, nội lực của bé còn nặng hơn so với
năm người trưởng thành cộng lại, khiến gã nam nhân mặt quỷ hoàn toàn
không hoài nghi, chỉ cảm thấy tiếng khóc này đặc biệt ồn ào đến mức đầu
cũng muốn nổ tung rồi.
"... Đừng khóc!"
Hắn đúng là điên rồi mới cho rằng một nha đầu còn đang thay răng chơi tâm kế với hắn!
Gã nam nhân mặt quỷ luôn miệng mắng, ôm cái đầu sắp nứt vỡ ra, vội nhặt bao Mạch li tố này lên.
Cũng may lúc trước hắn mở miệng bao ra, khi nãy ném đi đồ bên trong cũng không rớt ra ngoài bị dơ.
Nhưng tiểu nha đầu vẫn chê bai, vứt bỏ, "Bẩn... Hu... không ăn lãng phí... Hu... đứa trẻ hư..."
Mẹ nó, đâu ra chú ý nhiều đến vậy!
Gã nam nhân mặt quỷ thật sự không chịu nổi, một lòng chỉ muốn để bé đừng
khóc nữa, hơn nữa hắn hoàn toàn chưa nhìn thấy qua chocolate bao giờ,
hiện giờ chỉ ngửi mùi thôi cũng đã thấy rất mê hoặc rồi.
Dứt khoát xé miệng bao ra, ngại rắc rối mà ăn một cái nuốt non nửa bao vào trong miệng, thô lỗ nhai, "Được... Khụ... Ưm..."
Mới chỉ nói một chữ mà đã ho đến mức như sắp tắt thở rồi, sắc mặt đỏ bừng,
tay ôm lấy yết hầu đau đớn, giống như hận không thể đánh gãy cổ mình ra
vậy.
Tiểu nha đầu hít mũi, lấy cái khăn tay nhỏ ra nghiêm túc lau sạch sẽ bàn tay nhỏ và khuôn mặt nhỏ xinh, lúc này mới móc ra một bao
Mạch li tố, rất lịch sự bắt đầu ăn từng miếng một.
Đó không phải
là bao Mạch li tố thật, bao Mạch li tố này đã bị bé ăn hết chỉ giữ lại
cái bao không, bên trong chính là viên chocolate do bé đặc chế ra!
Xác ngoài là chocolate, còn bên trong thì đủ loại nguyên liệu như là hạt tiêu, mù tạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...