Nhưng đến khi Giang Ngư Ngư ăn uống no đủ thì y nghe được một “tin dữ”.
Trình đại nhân phái người đến thông báo, phòng của Cửu tiểu thư đã thu dọn xong, còn nói “cung tiễn” Tĩnh Vương gia.
Rõ ràng là muốn đuổi người.
Đừng nói Hách Liên Dạ muốn cùng chung một phòng với Giang Ngư Ngư, cho dù ở trong một cái sân nhỏ, người làm cha là ông cũng sẽ không đồng ý!
Vừa nhìn thấy dáng vẻ ăn đạn cùng sắc mặt đen sẫm của y, Giang Ngư Ngư không có lòng đồng cảm hết sức muốn cười, ‘phụt’ một tiếng lại vui vẻ cười ra tiếng.
Chỉ là buổi chiều cũng vì như vậy mà y cướp lấy ô mai trong tay nàng, sau đó... sau đó!
Có vết xe đổ thê thảm, sau khi Giang Ngư Ngư cười xong thì lập tức bịt chặt miệng, thân thể còn theo bản năng ngửa ra sau.
Nhưng Hách Liên Dạ rất nhanh kề sát lại, “Tiểu nha đầu, vì sao phải che miệng lại? Là sợ ta hôn nàng sao? Nhưng mà…. Hôn cũng không nhất định là hôn trên môi.”
Nói xong, y hôn một cái trên má phấn của nàng, thân mật lại cưng chiều.
“…..Có người nhìn thấy đấy!”
“Không có!” Tiểu nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh lập tức che mặt phủ nhận, nhưng lại tò mò, ngón tay mở ra một chút, chỉ là khe hở còn lớn hơn cả đôi mắt.
Ở trước mặt quần chúng vây xem thực sự trong sáng như vậy, dĩ nhiên Hách Liên Dạ cũng hết sức hiếm thấy mà làm chính nhân quân tử một lần, y ngồi thẳng người, cười “chào tạm biệt” với nàng, “Nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước đây.”
Làm một yêu nghiệt thâm niên, thỉnh thoảng bình thường... Tuyệt đối chính là không bình thường!
Giang Ngư Ngư còn lâu mới tin y cứ như vậy mà thỏa hiệp, theo nàng biết, đêm khuya phần lớn y sẽ “tản bộ” đến phòng ngủ nàng.
Xem ra nàng phải nghĩ biện pháp thật tốt để “chiêu đãi” y.
Tiễn Hách Liên Dạ đi, Giang Ngư Ngư đi theo sau lưng Tiểu Đào cầm đèn lồng đi phía trước, đi đến chỗ ở trước kia của Trình Ti Nghiên.
Tiểu Đào chính là tiểu nha đầu ban nãy che mặt nhìn lén, nhìn dáng dấp có lẽ là mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nét trẻ con, nhìn ngọt ngào khiến cho ngươi khác vui vẻ.
Dọc theo đường đi, Tiểu Đào không ngừng quay đầu nhìn lén nàng, Giang Ngư Ngư không biết trước kia Trinh Ti Nghiên đối đãi với nha hoàn trong phủ như thế nào, nhưng không muốn lộ tẩy nên vẫn luôn im lặng không nói chuyện.
Đến cuối cùng, Tiểu Đào vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, thần thần bí bí mở miệng, “Cửu tiểu thư, cuối cùng người cũng tìm được tướng công xinh đẹp lại dùng tốt rồi sao?”
“…..” Xinh đẹp lại dùng tốt… Dùng tốt….
Bởi vì có một vị anh họ truyền kỳ giúp nàng rèn luyện can đảm, Giang Ngư Ngư vốn bình tĩnh hơn so với người bình thường, về sau quen biết với Hách Liên Dạ, sức nhẫn nại lại cao hơn một bậc, nhưng hiện tại, vẫn nhịn không được mà co rút khóe miệng.
“….. Ừm.” Nàng mơ hồ lên tiếng.
Thế nhưng Tiểu Đào cũng không tiếp nói, cực kỳ hâm mộ nhìn nàng một hồi lâu, lại tiến về phía trước hơn mười bước, nhìn tiểu viện cách bên ngoài mười mét, tiếc nuối nói, “Cửu tiểu thư, nước ấm dùng để tắm rửa đã đưa tới cho ngài, ngài sớm nghỉ ngơi đi, Tiểu Đào lui xuống trước.”
Đây là nơi Trình Ti Nghiêm sống từ nhỏ đến lớn, Giang Ngư Ngư chú ý khắp nơi, trong lòng nghi hoặc nhưng không thể hỏi gì thêm, đành nhìn gật đầu một cái.
Sau đó dĩ nhiên Tiểu Đào thật sự rời đi, ngay cả đèn lồng cũng không để lại cho nàng.
Hiện tại lòng hiếu kỳ của Giang Ngư Ngư đã tăng đến điểm cao nhất, nơi này cách tiểu viện kia hơn chục mét, hiện tại một mảnh tối đen, không có người cầm đèn, xem ra bên trong căn bản không có người.
Thân là Cửu tiểu thư của phủ Thượng thư, bên cạnh Trình Ti Nghiên lại không có một nha hoàn nào hầu hạ?
Theo như lẽ thường mà đánh giá, tình huống như vậy, khả năng lớn nhất chính là Trình Ti Nghiên có bí mật gì đó sợ người khác biết được, cho nên không cho phép người khác tới gần chỗ ở của nàng.
Nhưng Trình Ti Nghiên có bí mật gì chứ?
Mặc kệ nàng rốt cuộc là thiên tài hay bất tài, những chuyện nhỏ nhặt như từ đi ngủ đến sinh hoạt thường ngày này, cũng không xuất hiện sao? Tại sao lại phòng bị thành như vậy?
Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà nàng không phát hiện ra?
Càng lúc Giang Ngư Ngư càng cảm thấy, thân thế nàng xuyên đến không hề đơn giản chút nào.
Bên trong phủ Thượng Thư đèn đuốc sáng trưng, có lẽ là do yêu cầu của Trình Ti Nghiên cho nên đoạn đường này nửa cái lồng đèn cũng không có.
Cũng may Giang Ngư Ngư không sợ tối, vừa suy nghĩ vừa đi tới gần tiểu viện kia, tay cầm đèn, đi dạo một vòng nhìn xem tất cả các gian phòng ở trong tiểu viện này, ít nhất từ mặt ngoài, không nhìn thấy đồ gì bất thường.
Trước tiên đặt chuyện này sang một bên, Giang Ngư Ngư bắt đầu bắt tay vào bố trí cơ quan dùng để "tiếp đãi" Hách Liên Dạ, vội vàng vội vàng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Ban đầu Tiểu Đào hỏi câu "Tướng công xinh đẹp lại dùng tốt" kia, ý tứ rất rõ ràng, đây là lời Trình Ti Nghiên từng nói.
Xem ra ở chuyện lập gia đình này, nàng ta thực sự rất có theo đuổi nha...
Mặc dù chuyện theo đuổi này quá mức nhiệt tình, nhưng cũng giải thích rõ, nàng ta quả thật nghiêm túc suy nghĩ.
Nhưng... Tại sao nàng ta lại nói với Trình đại nhân là không muốn lập gia đình? Còn đào hôn rời khỏi nhà?
Mang thân phận Thái tử phi đào hôn, ở thời cổ đại này, nàng ta có thể có khả năng không gả ra ngoài được.
Việc này... Thật đúng là càng nghĩ càng kỳ lạ.
Bố trí xong những thứ cần chuẩn bị, đúng lúc nước nóng cũng được đưa tới, vẫn đặt ở ngoài ba mươi cen-ti-met.
Cực kỳ im lặng mà tự mình chạy qua lại vác thùng nước nóng lớn trở về, sau khi Giang Ngư Ngư tắm rửa xong thì gục ở trên giường, chuẩn bị vứt hết những nghi ngờ về Trình Ti Nghiên sang một bên, ngủ một giấc ngon lành trước rồi nói sau.
Dù sao tên yêu nghiệt kia cũng không xông qua được độc trận của nàng ~~
Nhưng mới vừa nằm chết dí trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi biến thành màu đen, nàng xiết chặt quả đấm nhìn nóc giường, hận không thể lập tức hủy cái giường đi.
"Làm sao anh lại ở đây!"
"Chờ giúp vị hôn thê của ta nghĩ ngơi." Người nào đó nửa treo trên cột giường, đáp đến rất ngoan ngoãn, đúng chuẩn dáng vẻ của cô vợ nhỏ thuần lương dịu dàng.
Giang Ngư Ngư lại giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Anh đã sớm vào đây?"
"Ta muốn tích cực biểu hiện, đương nhiên là phải vào sớm hầu hạ chứ." Vẫn là giọng điệu như cô vợ nhỏ.
"..." Nói cách khác, nàng bố trí cơ quan ngoài kia đều là vô ích, quá vội vàng rồi, tên siêu cấp đại phúc hắc này đã sớm chạy vào phòng nàng, nhìn thấy nàng vội vàng vô ích?
Hơn nữa... Giang Ngư Ngư phát hỏa rồi, đột nhiên nhảy đứng lên, nhưng không đợi kéo người trên nóc nhà xuống, ngược lại Hách Liên Dạ tự mình nhảy xuống, động tác tự nhiên mà ôm lấy người qua, cười nói, "Ngư Ngư, ta không có nhìn lén nàng tắm rửa."
"..." Đây quả thật là câu nàng muốn chất vấn, chỉ có điều...
Giang Ngư Ngư chớp chớp mắt, rất chân thành mà đề nghị, "Mẹ nói, vì tiết kiệm thời gian, nói chuyện cần phải chọn đúng trọng điểm."
Đây là câu "Mẹ nói" Hách Liên Dạ nghe thấy bình thường nhất, nhưng hiện tại y lại có dự cảm rất không ổn.
"Ngư Ngư, nàng làm gì đấy?"
Giang Ngư Ngư lập tức lắc đầu, tránh ra khỏi ngực y, lui về phía sau mấy bước, sắc mặt ngưng trọng mà cau mày, "Tôi cảm thấy... Vấn đề bây giờ là, có người định làm gì Vương gia?"
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mơ hồ mang theo vẻ đồng tình.
Hách Liên Dạ không cảm thấy thân thể có gì khác thường, chỉ là ánh mắt của Giang Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, cộng thêm câu hỏi cổ quái kia, khiến y không thể không cúi đầu tìm hiểu đầu đuôi ngọn ngành.
Nhưng không tới một phút, y cảm thấy quần áo vốn cực kỳ vừa người biến thành xiết chặt...
Khuôn mặt yêu nghiệt hoàn toàn đen lại, y giật giật khóe miệng, vẫn cự tuyệt cúi đầu, "Tiểu nha đầu, giải dược..."
Hiện tại Giang Ngư Ngư thật sự là vô tội, "Còn chưa kịp làm."
Nàng cũng không gạt người, vị thuốc ngoại dụng này căn bản không thể coi là độc, ít nhất đối với cơ thể người hoàn toàn vô hại, nàng tốn không ít tâm tư làm ra những thiên hoa này, là vì Hách Liên Dạ biến thái kia mà nghiên cứu ra kỳ dược chỉnh người bản biến thái.
Về phần hiệu quả cụ thể... Xem bộ dáng từ chối cúi đầu của tên yêu nghiệt này là biết.
Khuôn mặt yêu nghiệt của Hách Liên Dạ cứng như giấy, "Bao lâu là có thể làm ra?"
Giang Ngư Ngư vô tội chỉ chỉ nồi đồng nhỏ ở trong góc phòng, "Nhịn đến sáng mai là được."
"..." Nói cách khác, y phải mang hình tượng này cả đêm...
Giang Ngư Ngư cho là y nhìn lén nàng tắm rửa, mới có thể hạ vị thuốc này, cho nên hiện tại nàng rất “tốt bụng" mà an ủi y, "Không sao, dù sao tôi cũng biết anh là trong sạch."
Trước khi ngăn cản Hách Liên Dạ, nàng bình tĩnh mà tiếp tục nói, "Anh cũng tuyệt đối không mang thai."
"... Giang Ngư Ngư!"
"Vương gia anh gọi tôi?" Giang Ngư Ngư bày ra khuôn mặt khôn ngoan hết sức nghe lời tiến đến gần.
"..." Bây giờ Hách Liên Dạ thực sự tức giận đến muốn cười, cố tình lại cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt này vô cùng đáng yêu.
Dù sao nàng cũng nói ra hiệu quả rồi, Hách Liên Dạ liền cúi đầu, mắt nhìn... bụng mình bị gồ lên.
Nếu tính toán theo như dáng người phụ nữ có thai, có lẽ đây là bộ dáng mang thai bốn tháng...
Thật ra bụng không tính là rất lớn, nhưng dáng người Hách Liên Dạ thuộc loại gầy mà rắn chắc, hiện tại bụng gồ lên thế này, nhìn vào hết sức lóng lánh chói mắt...
Ngược lại y rất muốn dùng cái này để lấy cớ, "trừng phạt" tiểu nha đầu vô lương này một lần, nhưng hiện tại hình tượng này của y....
Cũng may, hôm nay y mặc áo choàng tới.
Hách Liên Dạ rất bình tĩnh mà khẽ quấn áo choàng, trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng mỹ nam oai hùng rạng rỡ phong hoa tuyệt đại.
Giang Ngư Ngư có chút tiếc nuối mà nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, đột nhiên đề nghị, "Vương gia, đêm nay giải dược cũng không làm được, chi bằng... Chúng ta lợi dụng đồ bỏ đi, cứ như vậy mà đi giả quỷ đi."
Nói xong còn rất "thiện lương" mà giải thích, "Tôi nói đồ bỏ đi không phải là Vương gia, Vương gia vẫn có chỗ dùng."
Nếu như Hách Liên Dạ lúc bình thường, dĩ nhiên không có khả năng bị nàng liên tục chiếm thượng phong, nhưng mà... hình tượng rất quan trọng! Cho dù lấy áo choàng che giấu, khí thế của y vẫn bị giảm hơn phân nữa.
"Giả quỷ có quan hệ gì với hình tượng chứ?" Y ra vẻ rất bình tĩnh nói
Giang Ngư Ngư lại đáp trả vô cùng hăng hái, "Cái loại người như hắn nhất định đã làm chuyện bội tình bạc nghĩa, anh có thể giả làm quỷ nữ có thai đấy!"
Quỷ... nữ... có... thai. Hách Liên Dạ giật giật khóe miệng, tiếp tục giả vờ bình tĩnh, "Ta tiễn nàng một đoạn." Đừng hòng mong y lên sân khấu!
Giang Ngư Ngư cũng không bắt buộc, dù sao đến lúc đó, đẩy y ra ngoài là được rồi ~ đã vô lương thì phải vô lương tới cùng.
Lúc này hai người cùng xuất phát, đi hù doạ biểu ca Trình Ti Nghiên.
Bất quá bọn họ không phải là vì muốn chơi vui, mà là chỉ muốn dọa hắn một cái, hắn vì mạng sống nhất định sẽ không ngừng cầu xin tha thứ, nói không chừng có thể nói ra tin tức hữu dụng gì đó.
Chẳng qua là... Kế hoạch thường xuyên biến hóa khó lường.
Hách Liên Dạ rất không bình tĩnh với hình tượng hiện giờ của mình, cho nên sau khi xuất môn, dứt khoát đội mũ áo choàng lên, hoàn toàn che đậy khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của mình, y cứ như vậy mà mang theo Giang Ngư Ngư đến Tĩnh Vương phủ, lúc bay vút qua tiểu viện giam cầm biểu ca Trình Ti Nghiên thì lại hết sức không bình thường.... gặp phải một đám ‘quỷ’ khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...