Beta: Trang
Nhưng Hà Nghiêm lại lầm tưởng chủ tử đang ngây người thành hoá đá, bắt đầu phấn chấn lên, Vương gia, rốt cục ngài cũng ý thức được rồi đúng không? Giang Ngư Ngư, thật sự là một kẻ chỉ biết tra tấn người khác! Ngài mau mau đuổi nàng ta đi đi!
Ánh mắt của Hà Nghiêm sáng lên chờ chủ tử hạ lệnh, bởi vì tâm tình quá nóng vội cho nên một chân của hắn đã bước ra ngoài, nửa người trên khuynh về phía trước, tư thế chuẩn bị chạy như điên rất là đúng chuẩn.
Mà kết quả hắn đợi được là ——
"Ta muốn ra ngoài."
Pia! Hà Nghiêm vốn đang xông ra ngoài thì lập tức dừng lại, vì không khống chế được độ mạnh yếu cho nên kết quả chính là té xuống đất.
Không quan tâm mình té đến mặt xám mày tro, hoàn toàn không còn hình tượng, hắn lập tức giãy dụa đứng lên, "Vương, Vương gia, ngài..."
Vương gia nói ngài muốn ra ngoài, mà không phải là để cho hắn chuẩn bị ngựa, kiệu hoặc là xe ngựa, ý là ngài muốn ra ngoài một mình.
Mà từ lúc hắn bắt đầu đi theo Vương gia, qua nhiều năm như vậy, chỉ có một tình huống duy nhất chủ tử ra ngoài mà không cần hắn đi theo ——
Vương gia muốn dùng thân phận bí mật kia của ngài để lên sân khấu!
Đây, đây là có ý gì, Vương gia muốn dùng thân phận kia để đi gặp Giang Ngư Ngư ư?
Cái này là vì sao hả! Hà Nghiêm vò đầu bứt tai, rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Không được, bây giờ hắn lập tức dùng bồ câu đưa thư cho các huynh đệ, thúc giục bọn họ không có việc gì thì mau mau quay về sớm một chút, hắn cần phải nghỉ ngơi! Tình huống như vậy, hắn thật sự không thể chống đỡ được vài ngày!
Mặc kệ trong lòng không đồng ý cỡ nào, Hà Nghiêm cũng sẽ không phản đối mệnh lệnh của chủ tử.
Cho nên mười phút sau, trong phòng Giang Ngư Ngư có thêm một người đàn ông mặc áo bào màu mực, mang theo cái mặt nạ màu bạc.
Giang Ngư Ngư đang cân nhắc về vấn đề nhỡ đâu nàng thật sự gặp được "người nhà" thì nên ứng phó như thế nào.
Thật ra vấn đề này rất phức tạp.
Bởi vì gia quy của tiểu phú thương bình thường và trọng thần trong triều đương nhiên không hề giống nhau, độ khó khi lừa gạt cũng không giống nhau, nàng phải cân nhắc hết tất cả các loại tình huống.
Cho nên lúc nhìn thấy trong phòng đột nhiên có thêm một người đàn ông thì vừa thấy đã biết là thân phận nguy hiểm, nàng cũng... cũng rất bình tĩnh rất khách khí mà nói với hắn, "Làm ơn đóng cửa giùm tôi."
"..." Thiếu chút nữa thì Hách Liên Dạ nhịn không được nữa mà bật cười.
Tiểu nha đầu này, thật sự luôn có thể mang đến kinh hỉ cho y.
Nhìn y đứng bất động, Giang Ngư Ngư lại thúc giục y lần nữa, "Tôi sợ lạnh."
Cổ đại không có hệ thống sưởi hơi hoặc là điều hòa, bây giờ là đầu mùa xuân, trong phòng vẫn tương đối ẩm lạnh, cho nên trong phòng còn phải đốt củi sưởi ấm.
Phòng của nha hoàn bình thường đương nhiên sẽ không dùng củi quá tốt, nàng không thể thích ứng được mùi khói nồng đến vậy cho nên đã sớm dập tắt lửa rồi, nếu mở cửa ra, trong phòng sẽ càng lạnh hơn.
À phải rồi, nói đến đây, nàng phải giải quyết vấn đề về chỗ ở một chút, đợi một lát nghĩ ra biện pháp, đi đến chỗ của mỹ nam Vương gia trộm một ít củi tốt hơn mang về.
Nhắc nhở chính mình phải làm xong chuyện này, nàng lại tiếp tục tính toán chuyện phiền lòng lúc trước.
Nàng hoàn toàn ngó lơ Hách Liên Dạ.
Tiểu nha đầu này ~
Lúc con gái bình thường sống một mình, trong phòng đột nhiên có thêm một người đàn ông xa lạ thì sao lại có phản ứng như vậy được?
Chẳng qua... Khóe môi tà khí nhếch lên, Hách Liên Dạ đột nhiên đi đến bên cạnh bàn, cánh tay chống lên trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước, cơ hồ vây Giang Ngư Ngư ở trong lòng ngực của mình, đè thấp thanh âm, dùng giọng điệu có vẻ ngả ngớn hỏi, "Tiểu nha đầu, nàng là ai?"
Giang Ngư Ngư nhìn cái mặt nạ màu bạc tinh xảo kia, trừng mắt nhìn, đột nhiên hơi hơi thần bí nói, "Anh đoán thử xem."
"..." Hắn thật muốn xoa đầu của nàng, hỏi nàng thử xem, trong đầu nàng rốt cuộc là chứa cái gì.
Nhịn cái xúc động này lại, Hách Liên Dạ cũng nhịn cười, tiếp tục giả thành Đăng Đồ Tử lỗ mảng: "Đoán đúng rồi thì có thưởng gì không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...