Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Đây không phải là An thị vệ.... thân thể của An thị vệ xác thực là đàn ông, nhưng linh hồn "bên trong" lại không phải, không hề liên quan gì với nhau cả!

... Sớm biết như thế thì hắn đã không cần phải sờ ngực người ta rồi!

Ngẫm lại hành động vừa rồi của mình, cho dù động kinh như Tiểu Trần Tử cũng sẽ cảm thấy không thể gặp người khác được nữa.

May mắn tất cả mọi người đều vẫn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, hắn cũng đã quên luôn biểu hiện vừa rồi của kẻ kia, "Vậy nếu mời kẻ đó ra tay thì..."

"Vô dụng," không đợi bọn họ nói hết câu, tiểu lão đầu phất phất tay cắt ngang lời bọn họ nói, "Cánh cửa thời không có thể tùy ý thông ở mọi nơi, cửa ở chỗ chúng ta bị hư, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cửa ở những nơi khác, nói cách khác, kẻ đó cũng không giúp gì được cho chúng ta đâu."

Vậy sao... Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi thất vọng, chỉ có Tiểu Trần Tử nghĩ đến một người có thể làm như vậy, đôi mắt lập tức phát sáng.

Đây là Đông cung, có rất nhiều cơ quan, chỉ có mình Tiểu Trần Tử mới biết.

Nhân lúc mọi người không để ý tới, hắn hơi lui về phía sau một chút, bên trong giàn hoa trồng cạnh tường có một phiến đá nhô lên, hắn nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

Cơ quan bị đụng vào, những tiếng leng keng của chuông báo tin phát ra ở trong phòng nhỏ bên cạnh.

Thị vệ trực đêm lập tức chạy tới, theo như lời phân phó trước đó của Tiểu Trần Tử, đứng ở ngoài điện bẩm báo, "Khởi bẩm điện hạ, cung Trường Nhạc truyền tin đến, nói Hoàng hậu nương nương có việc gấp tìm người."

Mặc dù đã là đêm hôm khuya khoắt nhưng Hoàng hậu xảy ra chuyện, lập tức tới tìm con trai cũng hoàn toàn chấp nhận được.

Mọi người không quấy rầy nữa, lập tức cáo từ.

Ra khỏi Đông cung, Hách Liên Dạ lại buông tay ôm Ngư Ngư, "Tiểu nha đầu, nàng trở về với bọn họ trước đi, ta còn có chút việc."

"Ừm." Ngư Ngư không hỏi nhiều.

Hách Liên Dạ trêu chọc nàng, "Sao không hỏi xem ta muốn làm gì?"

Ngư Ngư nghiêng đầu, trên khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn hiện lên sự khó hiểu, "Nhưng mẹ nói, con gái đều có những bí mật riêng của mình."

Hách Liên Dạ bật cười vỗ đầu nàng, thật ra y rất muốn nói cho nàng biết, có những bí mật không nhất định phải là nữ nhi mới có, mà nam nhân cũng có thể có.

Nhưng... thôi đi, có những chuyện không nên do y nói ra.

Hách Liên Dạ từ biệt đoàn người Ngư Ngư, xoay người lại quay trở lại Đông cung.

Quả nhiên như y dự kiến, vốn dĩ không hề có chuyện Hoàng hậu triệu kiến gấp, Tiểu Trần Tử cũng không làm gì cả, hiện giờ y đang nằm trên nóc nhà Chủ điện Đông cung, ngẩn ngơ ngắm nhìn vầng trăng sáng.

"Tại sao lại gạt mọi người?"

Tiểu Trần Tử sửng sốt, lúc này mới phát hiện Hách Liên Dạ đã quay trở lại.

Đã nói dối còn bị người khác bắt tại trận, bất kể là do ý tốt hay ý xấu thì cũng sẽ cảm thấy ngượng.

Tiểu Trần Tử hơi thấy mất tự nhiên cười, sau đó lại cảm thấy việc này cũng không hợp lí lắm, hắn hắng giọng, lại bắt đầu dở hơi, "Ta chỉ muốn biết xem nói dối có thể ảnh hưởng tới khí chất của ta hay không thôi."


"Xem ra ta đã thất bại." Tiểu Trần Tử cảm thấy buồn bực, "Khí chất của ta hơn người như thế, cho dù ta nằm trên mái ngói lưu ly thì đệ liếc một cái vẫn có thể nhận ra ta."

Hách Liên Dạ gật đầu, "Quả thật, khí chất này mà không thành thân đi thì thật lãng phí."

Dứt lời, y làm bộ như muốn nhảy xuống nóc nhà, "Ngày mai ta sẽ nói với mấy cái kẻ trong cung kia, huynh cũng nên đại hôn rồi."

"... Thập Nhất!"

Tiểu Trần Tử không giả bộ nổi nữa, hắn lập tức nhảy dựng lên ngăn y lại, "Không phải đệ nói thật đấy chứ?"

"Huynh có thể bỏ đi cái ý niệm ngu xuẩn trong đầu được rồi, ta cũng không nghiêm túc đâu."

"... Ý niệm gì trong đầu?" Tiểu Trần Tử còn muốn tiếp tục giả ngu.

Hách Liên Dạ liếc hắn một cái, "Muốn lấy chính bản thân mình dụ An thị vệ mắc câu, để hắn cam tâm tình nguyện tới thời không này giúp chúng ta hoàn thành việc sửa chữa cánh cửa thời không."

Bị Hách Liên Dạ trực tiếp vạch trần tâm tư như vậy, Tiểu Trần Tử cũng hết cách, không còn cách nào che dấu được nữa.

Nhưng hắn vẫn muốn giải thích vài câu, "Giúp các ngươi cái gì, đệ cho rằng ta không muốn tới quê hương của tiểu quỷ nước xem thử hay sao? Đến cả kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới thưởng thức mỹ thực ta cũng đã chuẩn bị hết rồi, còn đang chờ đi về cùng nàng ấy đây!"

"Hơn nữa, đệ cũng nhìn thấy phản ứng vừa rồi của tiền bối thôi, trong nhận thức trước kia của chúng ta, Huyền Cơ lão nhân quả thật chính là thần, nhưng Huyền Cơ lão nhân lại không bằng tiền bối Đương Thần, tiền bối nhìn thấy "An thị vệ" lại kích động đến mức ăn nói cũng không lưu loát được nữa rồi."

"Một nhân vật lợi hại như vậy có thể kéo đến quốc gia mình là tốt nhất, không tin bây giờ đệ đến hỏi mẫu hậu, nhất định mẫu hậu cũng hi vọng ta có thể thành thân với An thị vệ."

"Hơn nữa... Đệ cũng hiểu, ta muốn lấy ai thì không phải bản thân ta có thể quyết định được. Dù sao cũng không thể tự do lựa chọn, vậy thì lấy ai cũng giống nhau cả, có thể thuận tiện giúp tiểu quỷ nước một tay cũng không uổng công nàng là bạn tốt của ta."

Tiểu Trần Tử trầm mặc một lát, sau đó lại khôi phục lại giọng nói cởi mở, "Ta đã có đủ may mắn rồi, hắn ta... không đúng, là nàng ta, hình như kẻ đó là nữ nhân!"

Tiểu Trần Tử cố gắng thuyết phục bằng cả đống lí lẽ, Hách Liên Dạ cũng không thể không nể mặt, đành cười gật đầu, "Nếu huynh kiên quyết với ý nghĩ đó của huynh, vậy ta sẽ nói cho huynh biết "Thật trùng hợp, từ nay về sau ta cũng làm nữ nhân rồi."

"..." Có... có ý gì?

Tiểu Trần Tử theo bản năng cúi đầu nhìn xuống bộ vị nào đó... động tác bất lực này thật sự quá chướng mắt, khóe miệng Tiểu Trần Tử khẽ co giật vài cái, quả thực phải kiềm chế.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc thương lượng với Hách Liên Dạ, "Thập Nhất, đệ có cảm thấy trước kia chúng ta gặp mặt nhau nhiều nhất chỉ nhìn nhau, quanh năm suốt tháng không nói đến ba câu có phải rất tốt không?"

Hách Liên Dạ cũng rất muốn duy trì mối quan hệ tương thân tương ái với huynh đệ của mình, nên cười ôn hòa, "Ta đã năm lần giúp đỡ Ngư Ngư lén trộm đống đồ ăn vặt ở trong hầm ngầm bên trái dưới giường của huynh, sao có thể giả bộ như không quen đây?"

"..." Trái tim Tiểu Trần Tử rỉ máu, thủng từng lỗ từng lỗ nhỏ...

Hai người các ngươi... có còn cho người khác con đường sống không hả!

Muốn giả bộ như không quen biết nhau, muốn ngăn cản Hách Liên Dạ đừng nhúng tay vào chuyện tình cảm của hắn, có vẻ như cách làm này không thể thực hiện được rồi, Tiểu Trần Tử do dự một chút, "Được, ta đồng ý với đệ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, để ta suy ngẫm lại đã."

Thật ra Tiểu Trần Tử cũng là dạng bướng bỉnh, nhưng bản thân hắn cũng biết đừng nói là hắn, trên đời này vốn không có kẻ nào có thể nói lại được Hách Liên Dạ.


Cho nên ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng chờ đến khi Hách Liên Dạ muốn cáo từ thì hắn lại muốn tới phủ Tĩnh Vương đi dạo.

Hách Liên Dạ còn tưởng tâm tình của hắn không được tốt, muốn tìm Ngư Ngư để tâm sự, nên cũng không can thiệp nhiều.

"Tiểu quỷ nước, cô nói xem chúng ta có phải là bằng hữu không?" Nhìn thấy Ngư Ngư, Tiểu Trần Tử chỉ hỏi một câu duy nhất này.

Ngư Ngư cảm thấy mất vui, "Điều này còn phải hỏi sao!" Nói đến đây liền lấy bọc giấy trong tay hắn, "Anh mang theo nhiều đồ ăn vặt tới đây tìm ta, sao ta lại không coi anh là bằng hữu được!"

Hôm nay Tiểu Trần Tử khó có dịp hào phóng như thế này, "Kế tiếp ta có chuyện muốn nói với cô, nếu cô không nói cho Hách Liên Dạ biết, ta sẽ cho cô một bao tải đồ ăn vặt cực lớn!"

Ngư Ngư sửng sốt, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, "Anh làm sao vậy?"

Nàng cũng không phải vì nhớ thương tới bao đồ ăn kia... Chỉ là khiến Tiểu Trần Tử phải lấy đồ ăn ra làm mồi dụ thì chuyện này nhất định là chuyện vô cùng trọng đại.

"Ta muốn xuất cung."

Tiểu Trần Tử chưa cho Ngư Ngư cơ hội phản đối, nhanh chóng giải thích, "Dù sao ta cũng không thể bị An thị vệ quấn lấy như vậy được, ta đã cân nhắc rồi, không chừng hắn xuất hiện ở đây cũng vì để ngắm nghía phong cảnh Nguyệt Loan quốc, nếu ta ra ngoài đi dạo cùng hắn, đến khi hắn nhìn đủ rồi, nói không chừng sẽ tự rời khỏi đây thôi."

Ngư Ngư suy nghĩ một chút, thật ra cũng cảm thấy có lý.

"Nhưng anh là Thái tử, hơn nữa anhcòn phải vào triều sớm."

Trước kia trừ phi xảy ra chuyện gì lớn, nếu không Tiểu Trần Tử tuyệt đối sẽ không rời khỏi Kinh thành.

"Cho nên bây giờ ta cần sự giúp đỡ của cô," Tiểu Trần Tử dừng lại một chút, "Ta muốn giả vờ bị bệnh."

"... À." Ngư Ngư có phần do dự đáp lại, dường như đang nhập tâm suy nghĩ vấn đề gì đó.

Im lặng một lúc lâu, nàng mới thẳng thắn nói, "Thật ra tôi cũng muốn rời khỏi Kinh thành, với lại cũng muốn giấu cả Hách Liên Dạ nữa."

"... Tại sao?" Lần này ngược lại người kinh ngạc lại là Tiểu Trần Tử.

"Không phải vì chuyện phù chú sao. Theo như cách nói của tiền bối thì chuyện chế tác bùa chú cần một loại nguyên liệu quan trọng, chỉ sinh trưởng ở trong thạch thất của Nguyệt Loan quốc."

"Cô muốn xông vào thạch thất? Tuyệt đối không được!"

"Tôi sẽ không lỗ mãng như vậy," Ngư Ngư sờ cái mũi mình, cũng tự cảm thấy mình có chút kỳ lạ, "Lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy tiền bối thì tiền bối đã nói Hách Liên Dạ sẽ gặp phải thảm họa đẫm máu, nhưng ông ấy nói tôi sẽ có chuyện vui."

"Tôi muốn thử vận may xem sao, có lẽ ở bên ngoài thạch thất sẽ gặp được cơ duyên gì đó cũng nên, tôi sẽ không tùy tiện đi vào."

Mặc dù hi vọng xa vời, nhưng vẫn phải thử một lần xem sao.

Tiểu Trần Tử liếc nhìn nàng một cái, "... Chi bằng thử một lần xem, chúng ta cùng lên đường có thể giúp đỡ chăm sóc được lẫn nhau."


Dù sao An thị vệ cũng không nghe được người ta nói gì, chỉ cần đến tối An thị vệ xuất hiện lần nữa thì hắn không nói chuyện với tiểu quỷ nước là được.

Ngư Ngư đang suy nghĩ đến xuất thần cũng không phát hiện ra có gì kì lạ trong lời nói của Tiểu Trần Tử, "Được thôi!"

Hai người đều sảng khoái đáp ứng ngay lập tức, sau đó nhanh chóng vạch ra kế hoạch để xuất cung.

Trước đó bọn họ cố ý thả ra tin tức Tiểu Trần Tử đêm nào cũng đều mơ thấy điều kì lạ nói hiện giờ hắn đang bị bệnh, tất cả mọi người cho là thể chất của hắn kém, không được nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên không hề hoài nghi chút nào.

Bệnh này của hắn cũng khiến Ngư Ngư phải vào cung chăm sóc cho bệnh nhân, còn Hách Liên Dạ mấy ngày nay đều nghiên cứu phù chú cùng với nam tử áo trắng, không thể túc trực bên cạnh Ngư Ngư ở Đông cung được.

Huống hồ trước kia khi nàng đi tìm Tiểu Trần Tử, Hách Liên Dạ cũng sẽ không quấy rầy cuộc gặp mặt giữa hai vị bằng hữu này.

Cho nên Ngư Ngư dễ dàng chạy đi cùng Tiểu Trần Tử, sự việc tiến triển rất thuận lợi, hoặc là quá thuận lợi rồi.

Hai người rời khỏi Kinh thành, Ngư Ngư vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Thôi vậy, đi một bước tính một bước, dù sao bây giờ cũng đã chạy đi rồi, nhanh chóng tìm được thạch thất mới là quan trọng!

Ngư Ngư cùng Tiểu Trần Tử rất cẩn thận, sợ bị người của Phong Minh để ý tới, ngay cả cơm hai người cũng không dám tùy tiện ăn.

Bởi vì cho dù đã dịch dung rồi thì mục tiêu của hai người cũng quá rõ ràng...

Rõ ràng cả hai người đều hơi gầy, ăn một bữa cơm lại gọi đến năm sáu món ăn, hơn nữa bất kể có ngon hay không thì cũng sẽ ăn bằng sạch đến tận đáy bát, ngay cả những món ăn không phối được với nhau cũng không thừa....

Cho nên hai kẻ phàm ăn đã sáng tạo ra một cách ngụy trang đơn giản mà rất hữu hiệu.

Ăn ở một tửu lâu chỉ ăn một nửa phần bình thường là ba món, sau đó xuất môn đổi lại một hình tượng khác, đi tới một tửu lâu khác ăn ba món khác...

Cho nên ngay tối hôm đầu tiên sau khi xuất phát, Tiểu Trần Tử trơ mắt nhìn Ngư Ngư cướp đi muỗng gà xào đậu phộng cuối cùng, tiếc nuối tuyên bố bữa cơm thứ sáu của hắn ngày hôm nay kết thúc... Hắn bỗng nhiên cảm khái.

"Tiểu quỷ nước, ta phát hiện ra hai chúng ta... chỉ có thể làm bằng hữu, tuyệt đối không thể làm một đôi uyên ương."

"Bởi vì anh là một đại soái ca rất có tính đạo đức công cộng, sợ làm những kẻ đẹp trai bên cạnh choáng váng nên mới không dám nói đến chuyện yêu đương phải không?"

"Tiểu quỷ nước!" Tiểu Trần Tử đột nhiên trở mặt, mạnh mẽ vỗ bàn một cái, "Rốt cuộc cô có làm bằng hữu của ta hay không?"

"Cô biết rõ ta luôn phiền não vì bản thân quá đẹp trai, cô còn nói những lời này chọc vào trái tim bé bỏng của ta nữa!"

Ngư Ngư ngây ngẩn cả người, phải mất đến mấy giây sau mới cảm khái nói, "May mắn tôi đã cất mấy miếng sườn này đi rồi, nếu không anh vừa vỗ bàn một cái chúng nó rớt xuống đất mất."

"..." Tiểu Trần Tử không nói thêm điều gì nữa nhìn Ngư Ngư chậm rãi lấy một cái đĩa sứ ra, trong đĩa sứ vẫn còn ba miếng sườn xào chua ngọt...

Trái tim Tiểu Trần Tử bắt đầu rỉ máu...

Nhưng vì khí chất... Ừ, dù sao hắn cũng biết hắn vốn không thể đoạt lấy tất cả của Ngư Ngư...

Vòng lại chủ đề trước đó, hắn cảm thấy trạng thái tức giận của mình hiện giờ rất thích hợp để làm kẻ thuyết giáo rồi, "Cô xem, có món gì ngon Hách Liên Dạ cũng đều làm cho cô ăn, cô nhìn lại ta đi."

"Ta có thể liều mạng vì người trong lòng, nhưng không thể bỗng nhiên dừng lại vì nàng ta được!"

Tiểu Trần Tử hiếm có lúc tỏ ra đau xót cho người khác, "Chẳng lẽ ta lại là loại cặn bã ngược đãi thê tử của mình hay sao?"

Ngư Ngư: "..."


Vấn đề này... hỏi rất hay!

Cơm tối chấm dứt, sau khi ăn hoa quả xong, hai người đều không thảo luận ra được đáp án, Tiểu Trần Tử càng cảm thấy mất hi vọng, vô cùng buồn bực trở về phòng của mình.

Ngư Ngư cũng trở về phòng, tắm rửa qua loa, sau đó lên giường muốn đi nghỉ sớm, ngày mai còn phải nhanh chóng lên đường.

Tuy nhiên cơn buồn ngủ mãi không đến.

Giường của khách điếm đương nhiên không thoải mái bằng ở phủ Tĩnh Vương, nhưng Ngư Ngưkhông phải kiểu người quen được nuông chiều, chẳng qua...

Bình thường sẽ có Hách Liên Dạ ngủ ở cạnh, vị Vương gia này quả thật là cái điều hòa tự điều chỉnh độ nóng lạnh, lại còn là loại không có bất cứ loại âm thanh nào phát ra nữa, hơn nữa còn kiêm công cụ xem xét thời tiết....

... Còn có thể lấy ra ăn.

Thật là một dụng cụ vạn năng...

Ngư Ngư ôm gối, phát hiện mình rất muốn vị Vương gia vạn năng nào đó rồi.

Đang nghĩ ngợi, nàng bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó không đúng.

Trong bóng tối dường như có hai ánh mắt mang theo oán khí sâu nặng nhìn nàng.

... Hách Liên Dạ đuổi tới rồi?

Ngư Ngư vừa mừng vừa sợ xoay người lại, kết quả phát hiện xuất hiện trước mặt là khuôn mặt của heo nhỏ...

Nhóc con kia quả nhiên hiểu tính người... cho nên khi nhìn thấy nét mặt biến hóa của Ngư Ngư, trong nháy mắt nó lập tức nổi giận.

Chết tiệt! Chẳng những cô bỏ mặc người ta, mà khi nhìn thấy người ta cô cũng chẳng thấy bất ngờ! Quá đáng!

Nhóc con kia tức giận rồi. 

Nhưng phản ứng tức giận của nó lại không giống với người thường...

Nó dọn dẹp xong cái túi sách nhỏ, sau đó xoay lưng lại, nâng từng cái trảo nhỏ một lên, thân thể nhỏ bé tròn vo núc ních, sau đó lại đeo cái túi sách nhỏ...

Heo nhỏ làm như ngay cả một cái túi sách nhỏ cũng là một phần của nó vậy, nhóc con kia hoàn toàn không kiêu ngạo chút nào... nó hất cái nón lên, dùng dáng vẻ Minh chủ võ lâm hiệu lệnh thiên hạ quần hùng bước đều bước trước mặt Ngư Ngư....

Nhìn phong độ này, khí thế này, chẳng lẽ ta không phải là một con heo nhỏ mang lại niềm vui bất ngời cho cô hay sao?

Hành động của heo nhỏ rõ ràng đã tỏ rõ ý tứ này...

Người ta sẽ không dùng trảo đánh người, cưỡng ép Ngư Ngư phải đổi xưng hô đâu~

Nam nhân mà, chính là phải dùng thực lực để nói chuyện!

Ừ, nam nhân.

Ở trong phòng Ngư Ngư, một người một heo đang trình diễn một cảnh tượng oai hùng, ở phòng bên cạnh, Tiểu Trần Tử lăn trên mặt đất không biết bao nhiêu lần, càng ngày càng không thể bình tĩnh được.

Tính tóan thời gian, "An thị vệ" cũng nên xuất hiện rồi.

Hắn đặc biệt rời khỏi Kinh thành chính vì có thể gặp mặt riêng được với hắn, Tiểu Trần Tử có việc vô cùng quan trọng muốn nói với An thị vệ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui