Khi cả đoàn người trở về khoảng cách vẫn còn xa, trên mặt đất đã không còn bóng dáng của Trình Ti Nghiên nữa.
Nhìn lại vào trong phòng, Trình Ti Nghiên vừa bị đánh, vết thương trên người vẫn chưa lành, đứng bằng một tư thế cổ quái, trên tay đang cầm một bọc giấy màu vàng nâu nhỏ, đổ thứ ở bên trong vào trong cốc trà trên bàn.
Quả nhiên vẫn không học được bài học thích đáng, vẫn muốn dùng lại cái chiêu cổ quái này.
Chẳng qua số nàng ta vốn không may, đúng lúc bị bọn họ bắt gặp.
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ như trút được gánh nặng, người vẫn còn ở đây gấp rút vứt hai cục đá ở ngực... lại cởi nữ trang trên người xuống, lau nước mắt trở lại hình tượng thường ngày.
"Thuốc đó là loại mạnh đấy, đừng đụng vào." Nam tử áo trắng đã lâu không mở miệng bỗng nhiên lên tiếng.
Trong trường hợp này, nam tử áo trắng có quyền lên tiếng...
Phong Ngự Vũ sa sầm mặt gật đầu, nhớ kĩ lời nhắc nhở này.
Vốn dĩ hắn còn muốn uống một ngụm nước, nhưng thực chất chỉ ngậm, định tìm cơ hội để ói chỗ nước đó ra.
Giờ xem ra cho dù cả nhấp môi cũng không thể.
Tận mắt nhìn thấy có người cho mình uống loại xuân dược mạnh như vậy, tâm trạng của bất kì ai cũng không hề tốt chút nào.
Sau một hồi ổn định lại cảm xúc, Phong Ngự Vũ lại giống như không hề biết chuyện gì, mang theo tâm phúc đi vào sân.
"Thái tử gia." Trình Ti Nghiên dịch dung thành một nha hoàn bình thường vấn an, "Người có muốn uống trà không?"
Thần sắc Phong Ngự Vũ vô cùng thản nhiên.
Vì vậy một chén trà được đưa tới nằm trong tay hắn, hắn giả bộ uống, thật ra chỉ đổ dọc theo ống tay áo xuống một chút, sau đó...
Ba phút sau, Phong Ngự Vũ phát hiện bi kịch của chính mình.
Vì hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng vô cùng đặc biệt, mọi người đã quên không nói cho hắn biết một người đàn ông khi bị hạ thuốc có bộ dạng như thế nào...
Nhớ đi nhớ lại hơn nửa ngày trời, hắn chỉ nhớ được có một lần tới vương phủ của hoàng huynh làm khách, biểu hiện sét đánh của tiểu thiếp hoàng huynh...
Thời gian đã không còn kịp nữa, nếu không giả bộ bị trúng xuân dược thì nhất định Trình Ti Nghiên sẽ sinh nghi.
Phong Ngự Vũ đã đi đến bước đường cùng, đành phải miễn cưỡng kéo kéo vạt áo, "Nóng quá ~~~"
Bọn người Ngư Ngư âm thầm vây xem: "..."
Huynh đài, huynh cầm nhầm kịch bản rồi!
Nhưng Trình Ti Nghiên quá hưng phấn, hơn nữa còn quá tin tưởng vào hiệu quả của dược liệu, nên không hề hoài nghi chút nào.
Nàng ta đã đốt một loại hương vô sắc vô vị ở trong phòng, những tâm phúc của Phong Ngự Vũ cũng ngã theo hắn, ngất xỉu trên mặt đất.
Không có lời dặn dò của Phong Ngự Vũ, bình thường tiểu viện này sẽ không có người nào xông vào, Trình Ti Nghiên lập tức đóng cửa lại, không thể chờ thêm được nữa mang theo Phong Ngự Vũ đang "hôn mê" đi, vô cùng cao ngạo hừ một tiếng, "Đợi lát nữa ta sẽ làm cho chàng càng nóng hơn!"
"..." Ngư Ngư không còn tâm tư nào ăn đồ ăn vặt nữa, bị sét đánh sắp cháy sém đến nơi rồi.
Cũng may Trình Ti Nghiên tương đối... không thể chờ được nữa, tiết mục sét đánh ngang đầu này bọn họ không cần phải quan sát quá lâu.
Chờ đến khi Phong Ngự Vũ bị "dược hiệu phát tác" đến mức không đứng vững được nữa mà ngã cả người lên giường, ngay khi Trình Ti Nghiên vô cùng sảng khoái muốn kéo quần áo của hắn thì...
"Dừng tay! Ngươi đang làm cái gì vậy!"
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ như xác chết vùng dậy từ dưới mặt đất đứng thẳng lên, chính nghĩa lẫm liệt hét một tiếng, âm thanh cực kì lớn khiến những cận vệ và nha hoàn ở gần đó nhanh chóng chạy tới, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phong Ngự Vũ là khách quý, chỉ vì hắn không muốn phô trương nên mới không mang theo nhiều tùy tùng.
Phát hiện bên phía Phong Ngự Vũ xảy ra chuyện, trong lúc nhất thời người của phủ Liên Vương trở nên hỗn loạn, cả đám người bất chấp quy củ xô cửa xông vào, còn mấy người khác chạy đi thông báo cho Liên Vương.
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ bi phẫn cả thời gian dài cuối cùng cũng có thể phát tiết được rồi.
Một tâm phúc ôm Phong Ngự Vũ bắt đầu gào khóc, "Chủ tử, chủ tử người làm sao vậy? Người tỉnh lại đi! Người hãy mở to mắt ra đi!"
"..." Phong Ngự Vũ vốn chỉ giả vờ làm ánh mắt mơ hồ đi một chút, nhưng thuộc hạ đã nói như vậy thì hắn đành phải nhắm mắt vậy...
Bọn người Ngư Ngư bị sét đánh không hề nhẹ, người ở phủ Liên Vương cũng cảm thấy sự việc vô cùng nghiêm trọng, cảm đám người sợ hãi tới mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Nếu Thái tử của Vệ quốc ở đây mà xảy ra chuyện gì thì sẽ có bao người phải rơi đầu đây!
Liên Vương vội vàng chạy đến, thấy vạt áo bị kéo cùng với vẻ mặt đỏ một cách bất thường của Phong Ngự Vũ, còn có nha hoàn vốn dĩ không được xuất hiện ở đây thì lập tức hiểu rõ, nhanh chóng phân phó người gọi thái y đến sau đó nổi giận rống to, "Người đâu? Đem con tiện tì này đi!"
"... Các người dừng tay!"
Sự việc phát triển quá nhanh, Trình Ti Nghiên nhất thời không phản ứng kịp, nhưng cũng hiểu được một khi bị kéo ra ngoài thì chắc chắn nàng ta sẽ mất mạng.
Nàng ta chỉ còn dư lại ba tâm phúc, khinh công thì được, nhưng võ công lại bình thường, tuyệt đối không thể cứu nàng ta từ trong tay nhiều cao thủ của Liên Vương ra được.
"Ta quen biết Hách Liên Dạ!" Trình Ti Nghiên vẫn chưa ngu đến mức bại lộ thân phận của mình, "Không tin các ngươi đến hỏi hắn đi!"
"Thật to gan," Liên Vương nở nụ cười lạnh, "Đến giờ mà vẫn còn nói dối là quen với Tĩnh Vương."
"Ta nói thật! Có gan thì giết ta đi, chỉ cần ngươi không sợ giết nhầm người, sau đó chịu đựng cơn giận giữ của Hách Liên Dạ!"
Da mặt của Trình Ti Nghiên quả nhiên đủ dày, ỷ vào lời hứa trước kia của Hách Liên Dạ và Trình đại nhân sẽ đưa nàng ta trở lại kinh thành, hiện giờ mượn danh của Hách Liên Dạ để ra oai.
Quả thật liên quan đến Hách Liên Dạ thì cả Liên Vương cũng không dám làm bừa.
Ông ta chần chờ cau mày, đúng lúc này tâm phúc của Phong Ngự Vũ xen vào, "Trùng hợp vậy, thật ra Tĩnh Vương gia đang ở gần đây, chỉ cần mời ngài ấy qua đây hỏi là biết ngay."
Nói là làm, hắn ngay lập tức lấy từ trong ngực ra một ám hiệu, đưa cho thị vệ bên cạnh, ra dấu đi làm.
Mấy khắc sau, Hách Liên Dạ đưa cả Ngư Ngư cùng xuất hiện, Ngư Ngư giành giải độc "xuân dược" giúp Phong Ngự Vũ trước thái y.
Sự việc hoàn toàn phát triển theo đúng kế hoạch, quá tuyệt.
Lần này có Phong Ngự Vũ, còn cả Liên Vương gia của Tề Hưng quốc làm chứng, tội danh của Trình Ti Nghiên đừng mong được rửa sạch, Trình đại nhân cũng không thể buông thả cho đứa con gái hoang đường này của mình, vấn đề mang tên Trình Ti Nghiên này cuối cùng đã được giải quyết hoàn toàn.
Tâm trạng của cả đám người không tệ, mang theo Trình Ti Nghiên bị trói thành một cục ra khỏi vương phủ, chuẩn bị lên xe ngựa, xuất phát trở lại kinh thành.
Đến giờ Trình Ti Nghiên mới kịp phản ứng, từ đầu tới giờ chính là một cái bẫy, bắt đầu chửi bới.
"Ồn quá rồi đó!" Sư phụ của thiếu niên áo đỏ đột ngột xuất hiện vểnh chòm râu bạc lên, vô cùng mất hứng bịt lỗ tai, ngay lập tức nói, "Nhóc con này chịu sao được."
Lời nói cùng hành động vô cùng nhanh chóng lục tìm trong ngực Hách Liên Dạ, muốn ôm heo nhỏ trong ngực y ra.
Trước đó đừng nói là ôm, ngay cả liếc nó một cái lão cũng không thể biểu hiện ra sự hứng thú của bản thân, phải che giấu thật khổ.
Đáng tiếc...
Động tác của lão rất nhanh, nhưng heo nhỏ có phải là loài động vật bình thường hay không?
Những cái chi ngắn ngủn cử động vô cùng linh hoạt, đạp một cái liền hất tay của lão đầu ra.
Chết tiệt! Không được phép có ý xấu với nó!
Heo nhỏ không thể vui nổi, thân thể nhỏ bé tròn vo lăn lộn trong ngực Hách Liên Dạ, "nằm nghiêng" trong ngực Hách Liên Dạ.
Nhưng nó nhanh chóng nhận ra rằng cái tư thế này chẳng có khí thế chút nào cả, cho nên mắt nhỏ tròn xoe chớp chớp, trừng mắt với lão đầu.
Bị một con heo trừng mắt... tâm trạng sẽ phức tạp đến mức nào...
Nhưng lão đầu lại rất thích heo nhỏ thông minh hiểu tính người này, bị nó trừng ngược lại lại rất vui, "Cục thịt nhỏ này thật thú vị."
... Mẹ nó! Ông mới là cục thịt nhỏ!
Heo nhỏ phát hỏa, Hách Liên Dạ bật cười kiềm chế nó tức giận mà tung móng heo, Ngư Ngư cũng quay sang vỗ về trấn an nó, "Không giận không giận, hay là... khi nào về chị làm cho em một cái thắt lưng được không?"
Heo nhỏ không có eo cảm thấy đề nghị này rất được... liền hài lòng lăn lộn trong ngực Hách Liên Dạ, không để ý tới lão đầu nữa.
"Cháu gái, đưa nó cho ta nghịch vài ngày được không?"
Đương nhiên Ngư Ngư không đồng ý.
"... Ta không quan tâm, không quan tâm! Ta muốn nghịch con heo này! Các người không cho ta mượn thì ngày nào ta cũng sẽ đi theo các ngươi!" Tính khí trẻ con của lão đầu lại xuất hiện, rất có thể nếu bọn họ không đồng ý thì lão sẽ ngồi bệt xuống đất khóc lóc mất.
"Chỉ e vế sau cùng mới đúng là trọng điểm đi?"
Là một phúc hắc siêu cấp, Hách Liên Dạ cười vô cùng thong thả, "Với thân phận của tiền bối thì muốn đi theo chúng tôi lại phải kiếm cớ, xem ra chuyện mà tiền bối muốn gạt chúng tôi không phải chuyện đùa rồi."
Lão đầu: "..."
Ôn Ngôn đã từng được lão chỉ điểm... Nói cách khác thời gian mà ông sống còn dài hơn so với những lời Ôn Ngôn đã nói.
Chính lão cũng không biết lão đã bao nhiêu tuổi rồi.
Nhưng trong suốt cả đời người lão từng sống thì chưa thấy ai có độ phúc hắc đến mức như Hách Liên Dạ đây...
"Ngươi... sao ngươi biết?"
"Vừa rồi tốc độ ôm heo nhỏ của tiền bối không đủ nhanh, so với võ công của ta chỉ tầm hai phần thôi."
Thật ra người bình thường sẽ không dám nghĩ tới việc so sánh về cảnh giới, nhưng với thân phận của lão đầu này thì tốc độ quả thực có phần bất hợp lí.
"Khi nãy tiền bối muốn dò xét võ công của ta?"
Người nào đó bình tĩnh mỉm cười, "Lúc ấy ta cố ý ra tay chậm một chút không ngăn tiền bối lại, tiền bối cũng không vội, chỉ khen ngợi heo nhỏ một câu, không tiếp tục đoạt nó nữa."
"Sau đó khi nó tức giận, ta kiềm chế nó vung móng thì cố ý sử dụng tốc độ cực nhanh, thái độ của lão tiền bôi liền thay đổi, lập tức muốn heo nhỏ."
"Thật ra trong lòng tiểu bối hiểu rõ cho dù chúng ta cho mượn thì nhóc này cũng sẽ không đồng ý, tiền bối chỉ muốn mượn một lý do để đi theo chúng ta thôi."
Lão đầu: "..."
Bị phát hiện rồi sao?
Lần đầu tiên phát hiện tốc độ cũng như phản ứng của Hách Liên Dạ, lão đã hoàn toàn bị hóa đá.
Qua một lúc lâu sau, lão mới hoàn hồn lại, rồi lại rối rắm vuốt nắm tóc của mình, xoa xoa chòm râu.
Lão vốn không muốn nói thật với Hách Liên Dạ, nhưng bây giờ...
"Quả thật võ công của tiền bối cao hơn ta, nhưng nếu thực sự phải động thủ thì cũng chưa chắc ta đã thua đâu."
Là nhất định sẽ thắng!
Lão đầu tức giận thổi thổi chòm râu, với sự thông minh giảo hoạt của tiểu tử này thì Quang Vũ lão dù võ công cao cường cũng không làm được gì! Đến lúc đó sẽ bị tiểu tử này đùa giỡn xoay như chong chóng.
Hết cách rồi, do dự một hồi, lão đành phải ăn ngay nói thật, "Ta... muốn ngươi giúp ta."
Dừng lại một chút, "Theo ta học một đạo phù chú."
Thấy thiếu niên áo đỏ từng sử dụng phù chú hoán đổi sẽ hiểu, đây là một kĩ năng vô cùng mạnh!
Nhưng thái độ của lão đầu lại giống như yêu cầu Hách Liên Dạ học cùng với lão vậy.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn lão.
Cảm thấy ấn tượng đầu tiên của mình trong lòng mọi người không tốt, lão đầu buồn bực thầm nói, "Thật ra ta cũng không tin tưởng lắm, ta không muốn cưỡng ép Hưng nhi ở bên mình như tiểu nha đầu kia, ép Hưng nhi nói yêu thương ta thật ra không phải vì để có đồ tôn chơi với ta..."
Hưng nhi chính là thiếu niên áo đỏ kia.
Lão đầu dừng lại một chút, mới chột dạ nói tiếp, "Nhưng quả thật ta cũng muốn có một đồ tôn để chơi cùng..."
Dứt lời lại lập tức nói, "Về mặt tình cảm Hưng nhi vẫn chưa thông suốt, cho nên có một phù chú ta không thể dạy hắn được, thời gian đã sắp hết, đương nhiên ta phải sốt ruột rồi."
Còn một chuyện mà lão đầu vẫn chưa nói.
Tư chất của thiếu niên áo đỏ ngang ngửa với Hách Liên Dạ, nhưng năm đó khi muốn thu nhận đồ đệ lão đầu đã từng nhìn trúng Hách Liên Dạ.
Nhưng khi lão thu nạp đồ đệ, mục đích quan trọng nhất chính là dạy phù chú cho đồ đệ đó, mà hình tượng của Hách Liên Dạ vẫn chỉ...
Ai có thể nghĩ rằng hắn lại động tâm với một người con gái, hơn nữa còn thích người đó đến mức chỉ có một mình nàng ấy.
Lão đầu vô cùng buồn bực.
Hách Liên Dạ vẫn thấy biến mà không loạn, "Phù chú này để làm gì?"
Lão đầu không có vẻ gì là sẽ thẳng thắn, "... Ta muốn nói trước, cấm địa của tứ quốc thật ra là một cửa vào, có thể thông qua nó để tiến vào hồ nước dưới phòng đá ở Vệ quốc, các người phát hiện ra là duyên pháp của các người, nhưng bí mật này ta không thể chủ động nói cho bất kì kẻ nào."
"... Cho nên năm đó ta không cố ý muốn giấu Ôn Ngôn, bắt hắn phải đợi trăm năm hồ nước mới mở ra."
"Các người cũng thấy cánh cửa thời không rồi, ban đầu mọi thứ vẫn tốt, nhưng năm đó cũng vì thời gian đã trôi qua rồi, mà Ôn Ngôn lại cố ý muốn xông vào, cho nên hắn bị trọng thương, cánh cửa thời không cũng bị phá hoại nặng nề."
"... Có một số việc ngay cả Phong Ngự Vũ cũng không biết. người đã từng nghĩ tới chưa? Tại sao cái hồ nước thần bí này lại được hoàng tộc Vệ quốc công khai bảo vệ?"
Hách Liên Dạ nghe vậy liền nhíu mày, có dự cảm không tốt.
Quả nhiên lão đầu tiếp tục nói, "Hoàng tộc Vệ quốc gánh vác sứ mạng bảo vệ hồ nước, chỉ có Đế Vương các đời mới biết bí mật này, trước khi lâm chung lại nói cho người kế vị nghe."
"... Cho nên vị công chúa Vệ quốc, tiểu muội muội mà Phong Ngự Vũ tìm kiếm kia không phải mất tích, mà là bị đưa đi Tế Tự, muốn dùng để tu bổ cánh cửa thời không."
Tất cả mọi người nghe vậy đều kinh hoàng, dù thế nào cũng không thể ngờ được... sự thật lại như vậy.
"... Sau đó ta mới trộm đứa trẻ đó đi." Lão đầu chột dạ nói.
Vậy là tốt rồi. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu nữ tử đó vẫn sống rất tốt, ta không đưa nàng ấy về, cũng không dám nói cho Phong Ngự Vũ biết nơi muội muội của hắn ở, chính vì sợ Vệ Quốc Hoàng biết."
Hách Liên Dạ hơi híp mắt lại, "Cho nên ông mới để Ôn Ngôn phái người tử thủ ở cấm địa tứ quốc, ông sợ sẽ có kẻ đánh bậy đánh bạ xông vào hồ nước ở Vệ quốc, xuyên qua cánh cửa thời không gặp nguy hiểm."
Lão đầu gật đầu, "Các người mạng lớn, thật ra chỗ đó có thể xảy ra vấn đề bất cứ khi nào."
"Thứ mà hiện giờ ta muốn ngươi học chính là phù chú tu bổ cánh cửa thời không."
"... Tại sao ông không tự học?" Hà Nghiêm cẩn thận hỏi.
"... Lúc còn trẻ ta chưa từng thích ai cả," Lão đầu buồn bực, "Từ sau lần gặp chuyện không may, ta đã già rồi, mỗi ngày đều đi tìm các lão thái thái cùng chơi, nhưng các nàng đều chê ta thần kinh, còn có những tôn nữ tôn tử mắng ta già mà không đứng đắn."
Mọi người: "..."
Mọi người không còn gì để nói, nhưng lão đầu quá am hiểu suy nghĩ của người khác, lão cũng hiểu biểu cảm hiện giờ của mọi người, cho rằng Hách Liên Dạ sẽ không đồng ý.
Lão vội vã thanh minh, "Ngươi đừng từ chối vội, nếu ngươi thật sự có thể học đạo phù chú này thì còn có một lợi ích vô cùng tốt khác nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...