Phong Ngự Vũ vừa dứt lời, một cơn gió mạnh thổi vù qua, hình như có một vật gì đó xuất hiện trước mắt đám người Ngư Ngư, tốc độ nhanh khủng khiếp, không thua gì khinh công xuất thần nhập hóa của sư đệ.
Nhìn kỹ mới phát hiện là tâm phúc của Phong Ngự Vũ đang liều mạng chạy trốn.
Mọi người hiểu ra, nếu Phong Ngự Vũ định tìm người giả nữ nhào vào lòng hắn... Hắn lại chỉ dẫn theo mình một tâm phúc này, đương nhiên phải để tâm phúc làm rồi.
Aiz, đúng là một người đáng thương!
Hà Nghiêm vô cùng đồng cảm thở dài, lập tức đi lên, định giúp người đó.
Đầu tiên, tâm phúc của Phong Ngự Vũ bộc phát lực lượng, chạy như điên, nhưng nội lực không đủ, chưa được mấy chốc đã bị Hà Nghiêm đuổi kịp.
Hà Nghiêm rất tốt bụng bắt hắn lại, nhanh chóng mang hắn về bên Phong Ngự Vũ, nhiệt tình chỉ dạy, "Tư thế chạy của ngươi chưa đúng, mau, chạy lại lần nữa."
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ: "..."
Ôi cuộc đời, sao mày nỡ tàn nhẫn như thế! (┬_┬)
Hà Túc cũng muốn khóc, hắn còn cho là mình đã đuổi kịp trình độ của mọi người, nhưng sao mấy ngày không gặp mà ca ca hắn đã thành thật hơn rồi vậy!
Kháng nghị không có hiệu quả, hơn nữa đám Ngư Ngư phải mau chóng về kinh, họ chỉ có năm phút để chuẩn bị. Tâm phúc của Phong Ngự Vũ đành rưng rưng đổi y phụ nữ, yên lặng đụng đầu vào tường, muốn điều chỉnh vẻ mặt thành thiếu nữ nhà lành cần cưỡng ép cường bạo... Ý nhầm, thành thiếu nam ác ôn.
Song ác ôn hắn đây lại... Tâm phúc của Phong Ngự Vũ yên lặng nhìn hai tảng đá trước ngực, lòng cực độ đau buồn.
Đến cả "đạo cụ" ngụy trang cũng đơn sơ như vậy... Người ta toàn dùng bánh bao kia!
Nhưng Tĩnh Vương phi nói, bánh bao nhét vào ngực rồi thì không ăn được nữa, sẽ lãng phí... nên để hắn đổi thành đá. (┬_┬)
Đám người Ngư Ngư... Ai cũng đều là một đóa hoa kỳ lạ.
So ra thì Hà Nghiêm vẫn bình thường nhất, khó để người ta nhìn một cái là nhận ra nhất.
Vậy nên, Hà Nghiêm dịch dung thành thị vệ của phủ Liên Vương, phụ trách dẫn Trình Ti Nghiên tới, để nàng ta nhìn thấy cảnh quan trọng nhất.
Sự việc được tiến hành rất thuận lợi, vừa chịu một trận đòn gậy, dù Trình Ti Nghiên có đám Tần Phấn ngầm che chở, không bị đánh thành da tróc thịt bong, nhưng cũng vào trạng thái không xuống giường được.
Song nghe nói có người tính tăm tia Phong Ngự Vũ, nàng ta lập tức bật dậy từ trên giường, giãy dụa muốn đi ngăn cản.
Tất cả phối hợp ăn ý, lúc nàng ta xuất hiện ở cửa phòng, tâm phúc của Phong Ngự Vũ cũng đang rơi lệ trong lòng, cười dâm nhào qua.
Sau đó...
"Giết người! Thế tử... giết người!"
Trong sân xa, bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi run rẩy.
Phong Ngự Vũ hoảng, có người muốn giết Tiểu Hưng?
Phản ứng đầu tiên của hắn là vậy.
Hắn là một ca ca tốt, luôn nhớ tới muội muội đang mất tích, nên cũng đặc biệt chú ý tới muội tế đã định làm thông gia từ nhỏ với muội muội này. Phong Ngự Vũ không nghĩ nhiều nữa, lập tức nhảy lên, đi tới chỗ Tiểu Hưng - cũng chính là thiếu niên áo đỏ.
Đáng thương cho tâm phúc của hắn, không phản ứng được nhanh như vậy, lại đang nhào được một nửa, không thể thu mình về, ngã cái rầm xuống đất.
Ngực của hắn!!!
Làm một nam nhân, lần đầu tiên tâm phúc của Phong Ngự Vũ cảm thấy ngực có cảm giác tồn tại đến thế...
Sắp bị đá cộm bẹp rồi!
Vì sao, vì sao lúc đó không nhét bánh bao! (┬_┬)
Nhưng cũng cảm thấy thiếu niên áo đỏ gặp phải thích khách, kẻ đó dám cả gan xông vào phủ Liên Vương hành thích, nhất định là rất có bản lĩnh, tâm phúc đáng thương nghĩ đến an toàn của Vương gia nhà mình, đành rưng rưng ôm ngực, vội đuổi theo.
Tư thế đó thật sự... không nhìn nổi.
Đám người Ngư Ngư giật giật khóe miệng, yên lặng sám hối, quyết định sau này không bắt nạt hắn nữa.
Nhưng Trình Ti Nghiên không nhìn ra được hắn là nam...
Nên tư thế này, trong mắt nàng ta, chỉ có một ý nghĩa.
... Không biết liêm sỉ! Thấp hèn!
Điển hình của "chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn".
Trình Ti Nghiên tuyệt đối có cả hai, nàng ta hạ thuốc nam tử áo trắng, dù hủy hết võ công của hắn cũng muốn nhào vào hắn, nàng ta cảm thấy mình làm là hoàn toàn đúng.
Nhưng người khác vừa làm thế, nàng ta đã thấy người ta không biết liêm xỉ.
Phong Ngự Vũ là một trong những nam nhân nàng ta nhìn trúng, nữ nhân đó thật sự quá to gan, ngay cả người của nàng ta cũng dám nhớ thương!
Trình Ti Nghiên tức xanh mặt, bước mấy bước đuổi theo, kết quả... đi nhanh quá, kéo miệng vết thương ra, đau ngất.
Mọi người bình tĩnh đi ngang qua người nàng ta, không định quan tâm đến, thảnh thơi tới sân của thiếu niên áo đỏ.
Bọn họ không vội, vì bọn họ đều chứng kiến bản lĩnh thật sự của thiếu niên áo đỏ, những người có thể giết được hắn ta trên đời này, đều đang đứng đây...
Tiếng kêu sợ hãi đó, nhất định là kêu thiếu niên áo đỏ muốn giết người khác.
Chỉ do người trong phủ đều trông hắn ta thường ngày bệnh tội, thở cũng không thông, bỗng nhiên thấy hắn múa đao vung giáo, quá mức kinh hãi thôi.
Bọn họ đoán không sai, lúc bọn họ đuổi tới thì thấy thấy thiếu niên áo đỏ cầm một thanh kiếm mềm, gác lên cổ một người.
Khiến họ ngoài ý muốn là, người bị hắn dùng kiếm chỉ là một tiểu cô nương đang sợ phát choáng.
Tiểu cô nương mắt bịt vải trắng, nhưng vẫn lộ ra gương mặt bánh bao mũm mĩm, và cả đôi môi nhỏ hồng hồng hơi hé vì sợ, trông rất đáng yêu.
Phong Ngự Vũ không ngờ mình lại thấy cảnh này, hắn hoàn toàn không biết thiếu niên áo đỏ biết võ, sửng sốt một lúc, vô thức cảm thấy tiểu cô nương cũng không phải người xấu, định lên tiếng khuyên can, để thiếu niên áo đỏ tỉnh táo lại.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, kiếm của thiếu niên áo đỏ đlại tiến lên sát vài phần, "Nói! Ngươi là ai, ngươi đã làm gì sư phụ ta rồi!"
Lúc này đám Ngư Ngư mới phản ứng lại, đây chính là tiểu cô nương bị Hách Liên Dạ phúc hắc lừa ra lúc trước.
Song hình như thiếu niên áo đỏ đã có chứng cứ xác thực, người này không phải là sư phụ thật của hắn, chỉ dịch dung thành ngoại hình của sư phụ thôi.
"Ta, ta thật sự không biết..." Giọng của tiểu cô nương nghẹn ngào.
"Từ lúc ta tỉnh lại đã bị dịch dung thành tiểu lão đầu, thành sư phụ ngươi... Ta cũng không biết ngươi mà!"
Dù có một thân nội lực, nhưng nàng ta cũng chỉ là một tiểu nữ hài mới hơn mười tuổi, trước cửa sống chết, sao có thể không sợ cho được.
"Còn không thừa nhận!"
Thiếu niên áo đỏ không tin, lạnh giọng quát, không hề mềm lòng tý nào, kiếm mềm trong tay lại tiến sát thêm vài phần, cứa rách làn da mềm mại trên cổ tiểu cô nương, máu lập tức rỉ ra.
"Ngươi... ngươi dừng tay cho ta!"
"Tiểu tử thúi nhà ngươi! Thằng xúi quẩy! Thằng đầu gấu khốn kiếp! Thằng đầu đất không có mắt này!"
Một loạt tiếng mắng gắt gỏng bắn liên thanh, tốc độ cực nhanh, tiếng vang từ xa đến gần chỉ trong nháy mắt.
Một tiểu lão đầu gầy gầy, tóc bạc, râu trắng rối vểnh lên, mặc áo đạo xuất hiện trước mặt họ.
Chưa đứng vững đã cướp kiếm trong tay thiếu niên áo đỏ đi, "Nàng ấy không nói láo, là ta đưa nàng ấy tới!"
"Chuyện đơn giản như thế cũng không nhìn ra được! Đây rõ ràng là nàng dâu sư phụ ta tìm cho ngươi! Thằng đầu gấu này!" Tiểu lão đầu tức giận mắng đồ đệ mình.
"Cho nên người không mất tích, mà tự mình trốn đi, vì người cho là nhét nàng vào cạnh ta thì thuận tiện cho chúng ta bồi dưỡng tình cảm?"
Xác định sư phụ mình không gặp nguy hiểm, thiếu niên áo đỏ thầm thở phào trong lòng, song ánh mắt lại trở nên nguy hiểm, âm trầm chất vấn sư phụ.
Chuyện này... Tiểu lão đầu không dám nhìn vào ánh mắt đồ đệ, "Khụ, nữ oa này..."
"Nói!" Đối mặt với sư phụ nhà mình, thiếu niên áo đỏ vẫn rất hung dữ.
"... Ngươi lại bắt nạt ta!"
Nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người, tiểu lão đầu bỗng ngồi xuống đất, khóc lớn ăn vạ, dù không có một giọt nước mắt nào, nhưng tiếng khóc lại cực kỳ thật, "Ta bảo ngươi chơi với ta, ngươi không chơi! Ta tìm vợ cho ngươi, để các ngươi sớm ngày sinh một đồ tôn cho ta chơi, ngươi còn quát ta! Ngươi còn quát ta!"
Mọi người: "..."
Bên ngoài, thân phận của Ôn Ngôn là Huyền Cơ lão nhân, hắn là tồn tại trong truyền thuyết trên đại lục này.
Nhưng năm đó hắn cũng được một vị cao nhân đắc đạo chỉ điểm.
Và hình tượng của vị "cao nhân" còn cao cấp hơn, cường đại hơn lại là như vậy...
Mọi người lặng lẽ hóa đá, thiếu niên áo đỏ cảm thấy, vẫn nên giữ lại chút hình tượng cho sư phụ mình.
Nhưng hắn định tự tay nâng tiểu lão đầu lên, tiểu lão đầu lại không chịu, tiếp tục khóc ăn vạ, "Ta mặc kệ, ta mặc kệ! Ta muốn có đồ tôn để chơi! Năm đó ta bị cái vẻ xinh đẹp đáng yêu kia của ngươi lừa, ngươi phải trả cho ta một nhóc thúi để chơi!"
Phì... Ngư Ngư không nhịn được nữa, bị chọc cho bật cười.
Tiếng cười này khiến cho tiểu lão đầu quay đầu lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng, dường như có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Nhưng chớp mắt, cảm giác này đã biến mất, ông lại biến thành tiểu lão đầu trẻ con kia.
Lần này thì ông không lộn xộn nữa, ánh mắt dời khỏi người Ngư Ngư, đến trên người Hách Liên Dạ luôn như bóng với hình bên cạnh nàng.
"A..." Hơi kinh ngạc, vuốt râu, tiểu lão đầu nhìn Hách Liên Dạ, "Người trẻ tuổi, sắp tới ngươi sẽ gặp họa sát thân."
Mọi người đều hơi biến sắc.
Đây cũng không phải là lời nói nhăng nói cuội của bọn bịp bợm giang hồ, dù hình tượng của ông có vô lí cỡ nào, nhưng tất cả đều biết rõ, thực lực của ông mạnh cỡ nào.
Khoan nói đến cái khác, ông đã chỉ điểm cho Ôn Ngôn về bí mật xuyên không, còn dạy dỗ ra được đồ đệ như thiếu niên áo đỏ, đó chính là chứng cứ tốt nhất.
Mặt Hách Liên Dạ không thay đổi bao nhiêu, chỉ khẽ mỉm cười, gật nhẹ với tiểu lão đầu, "Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở."
Tiểu lão đầu lại nhìn y mấy lượt, hài lòng gật đầu, "Không tồi, đúng như tiếng khen trong lời đồn, quả là người số một đương thời."
Với bối phận và địa vị của ông, một câu khen như th, quả thật là lời khẳng định nặng ký nhất.
Khen Hách Liên Dạ xong, tiểu lão đầu lại nhìn Ngư Ngư, "Nữ oa à, sắp tới cháu sẽ có việc vui lớn đó."
Ngư Ngư: "..."
Tuân theo mỹ đức truyền thống "kính già yêu trẻ", Ngư Ngư quả thật là một hài tử tốt.
Dù không hiểu lắm, nhưng nàng có ấn tượng khá tốt về tiểu lão đầu này, thấy ông rất đáng yêu.
Song... tiên đoán kiểu này, sao nàng nói lời cảm tạ được đây!
Hách Liên Dạ có họa sát thân, sao nàng có thể vui cho được! Cho dù có thật sự gặp phải chuyện tốt, nàng cũng không vui nổi!
Đám Hà Nghiêm không dám tùy tiện chống lại tiểu lão đầu, nhưng giờ cũng đang nén đầy bụng tức, nói nhăng nói cuội gì vậy!
Thiếu niên áo đỏ biết họ lo lắng, trực tiếp hỏi, "Sư phụ, lời ngài nói chẳng hợp lý gì cả."
"Ta nói hợp lý thì là hợp lý!" Tiểu lão đầu trợn mắt, "Đến lúc đó mấy người sẽ biết thôi ~"
Hiện tại, thiên cơ bất khả lộ!
"Người nói Hách Liên Dạ sẽ gặp họa sát thân..." Thiếu niên áo đỏ biết Ngư Ngư lo, hỏi giúp.
Tiểu lão đầu lắc đầu, "Sư phụ cũng không nhìn thấu, nhặt được mạng về không thì phải xem vận hắn thế nào."
Nói xong, chính ông cũng nói, "Lời ta chưa chắc đã phải khuôn vàng thước ngọc, vạn sự trên thế gian, ông trời tự có sắp xếp."
Mọi người rầu rĩ không vui, tự an ủi trong lòng, tiểu lão đầu này có lợi hại hơn nữa nhưng cũng giống như lời ông nói, sẽ có lúc tính sai thôi.
Lần này nhất định cũng sai rồi, nhưng tính vụ Ngư Ngư sẽ gặp việc vui lớn kia thì chuẩn.
Phu thê Hách Liên Dạ và Ngư Ngư cường đại như thế, lại thêm nhóm sư đệ hỗ trợ, sao có người tổn thương được y đây!
Dù bị thương, cũng không nặng đến nỗi ảnh hưởng tới tính mạng được.
Nhưng dù tự an ủi thế, lòng vẫn không nhẹ đi nổi.
Ngược lại, người trong cuộc là Hách Liên Dạ lại an ủi họ, "Lo gì?"
Yêu nghiệt nào đó cười cực ung dung, trên mặt không có tý lo âu nào, "Tiền bối cũng đã nói, phải xem vận của ta rồi."
Nói xong, vô cùng ung dung kéo Ngư Ngư vào lòng, mặc kệ có bao người đang vây xem, ôm lấy từ sau lưng, vô cùng thân mật tựa cằm lên đầu Ngư Ngư.
"Hai chúng ta vốn chẳng sống ở cùng một thời không, vậy mà bổn vương còn gặp được tiểu nha đầu này, lấy được nàng về nhà, bàn về vận may, bổn vương chẳng thua ai. Cho dù thật sự gặp phải tai ương gì, cũng có thể biến nguy thành an."
Hách Liên Dạ, quả thật là điển hình của quá may mắn.
Y có dung mạo yêu nghiệt khuynh thành, có bộ não thông minh và tư chất luyện võ tuyệt hảo mà người thường chẳng dám mơ tới, y còn một xuất thân từ Hoàng tộc khiến người ta hâm mộ, dù chính y cực chướng mắt.
Nhưng thứ y dùng để chứng minh mình may mắn, lại là gặp Ngư Ngư...
Trong lòng yêu nghiệt nào đó, đúng là không có gì quan trọng hơn tiểu Vương phi của y.
Đám Hà Nghiêm nghe xong thì vô cùng cảm khái, nhưng cũng thấy y nói rất đúng, thật ra chẳng có gì đáng để lo cả.
Mọi người đều bình tĩnh lại, chuẩn bị tìm chuyện làm để chúc mừng, ví dụ như... tiếp tục kế hoạch trước đó, lừa Trình Ti Nghiên lọt hố.
Một đám người chia ra đi, còn đám hạ nhân phủ Liên Vương nhìn thấy diện mạo thật của thiếu niên áo đỏ sẽ ra sao, thì không phải chuyện của họ.
Như thường lệ, Hách Liên Dạ ôm Ngư Ngư, thi triển khinh công.
Ôm người trong lòng, ai đó cười rõ hạnh phúc, "Tiểu nha đầu, may mà bổn vương gặp nàng."
Không đợi Ngư Ngư đáp, đã nói tiếp, "Không thì dù bổn vương ngon lành đến mấy, cả đời cũng sẽ không tìm được người ăn."
Ai đó gần đầy lại thăng cấp... Lúc thổ lộ không chỉ buồn nôn, mà còn rơi cả tiết tháo.
Không nói đến cái khác, chỉ riêng tinh thần thức thời này thôi đã khiến Ngư Ngư cảm động rồi.
Nàng kéo tay Hách Liên Dạ, rất xúc động hỏi, "Vương gia, sao chàng lại không trị bệnh?"
Câu này quá lưu hành ở hiện đại, nhưng tới chỗ ai đó, lại có câu trả lời...
Ai đó than nhẹ, bình tĩnh nói, "Tiết tháo đi chơi rồi, phải tiêu quá nhiều tiền để tìm, tiền trị bệnh đều rơi hết giữa đường tiết tháo rồi ~"
Ngư Ngư: "..."
Vì sao nàng lại thích tên yêu nghiệt này? Người không trị bệnh là nàng mới đúng! (┬_┬)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...