Bản thân sư đệ cũng cảm thấy không quen... Nàng mang khuôn mặt siêu lớn lâu rồi, bỗng đổi thành khuôn mặt lớn nhỏ bình thường, đi trên đường có chút không tìm ra trọng tâm...
Quanh quẩn trên mặt đất vài vòng, rốt cục sư đệ cũng thích ứng, dùng tay ra hiệu với bọn họ, rồi bình tĩnh đi về phía cửa ra.
Bi kịch là nam tử áo trắng giống như không để ý tới. &na*[email protected]!
Hiện tại mọi người ngay cả kết cục của Tam sư huynh ở bên ngoài ra sao cũng chẳng còn tâm tư để tâm, hóa đá nhìn chằm chằm bóng lưng sư đệ một lúc lâu, mới kịp phản ứng còn có một chuyện quan trọng khác phải làm, ngay lập tức đồng loạt quay đầu lại, muốn nhìn phản ứng của nam tử áo trắng.
Nhưng hắn ta vẫn mang bộ dạng trích tiên, mặt không chút thay đổi, ánh mắt hờ hững, lúc này sư đệ đột ngột biến thân, đừng nói là kinh ngạc, trong mắt hắn ta dường như chẳng nổi chút gợn sóng nào.
Chẳng lẽ hắn ta đã sớm biết sư đệ là nữ? Nhìn không giống lắm...
Sư đệ có võ công cao cường, lại hiểu thói quen của những người trên núi, hơn nữa người canh giữ ở lối ra nhìn thấy một tiểu cô nương đi tới, đều nghĩ đây nhất định Ngư Ngư không biết võ công, ai cũng không quá mức phòng bị, cho nên rất nhanh đã bị sư đệ chế ngự, sau đó điểm huyệt đạo trói thành một dãy, ném qua một bên.
Mọi người lập tức đi ra khỏi thạch thất, đứng ở dưới ánh nắng mặt trời ban trưa, tiếp tục nhìn chằm chằm nam tử áo trắng.
Về phần Trình Ti Nghiên, từ đầu đến cuối bọn họ không mấy quan tâm.
Hiện tại đổi thành bọn họ khống chế ở cửa ra, trừ phi muốn bị nhốt ở dưới hồ chậm rãi chết đói, nếu không bọn Trình Ti Nghiên chỉ có thể thành thật đi ra.
"Ban nãy tại sao ngươi không phản ứng?" Tất cả mọi người hỏi nam tử áo trắng.
"Không phải ban nãy không thể nói chuyện sao?" Nam tử áo trắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi lại.
Cũng đúng. Mọi người gật gật đầu, bắt đầu chờ mong phản ứng tiếp theo của hắn, đồng thời trong lòng cũng mơ hồ có chút do dự. &na*[email protected]!
Vạn nhất hai sư huynh đệ bọn họ đánh nhau, bọn họ... nên đứng gần đó xem, hay là nên đi đến dưới bóng cây xa xa quan sát đây?
Ngư Ngư không suy tính chuyện này, nàng chỉ cần vừa có thể vừa ăn vừa xem là được rồi…
Tóm lại tất cả mọi người đều là vô lương.
Nhưng nam tử áo trắng lại không nói chuyện.
Bình thường hắn ít nói vô vị thì cũng thôi, lúc này không mở miệng thật khiến người ta rối rắm muốn nắm tóc hắn ta mà.
Ngư Ngư am hiểu nhất là đối phó loại người không thích nói chuyện này, cho nên khéo hiểu lòng người hỏi, "Dung bánh bao, chẳng lẽ anh thật sự là ma ma sao?"
Bởi vì cũng là nữ, cho nên sau khi biết sư đệ cũng là nữ nên không có quản ứng quá lớn?
Nam tử áo trắng: "..."
Yên lặng liếc Ngư Ngư một cái, nam tử áo trắng chuyển tầm mắt, nhìn về phía sư đệ của mình.
Chỉ có điều sư đệ vừa mới đánh một trận, hiển nhiên là hơi nóng, đang cầm một cái bánh nướng lớn, đong đa đong đưa quạt gió cho mình, trước sau không hề để ý đến sư huynh của mình.
… À, không phải bánh nướng lớn, đó mặt nạ sư đệ gỡ xuống lúc trước.
Mọi người hết sức rối rắm vỗ trán.
Nam tử áo trắng cũng không phải bị phớt lờ lần đầu tiên, hôm nay còn rất kiên trì, nhìn chằm chằm vào sư đệ một hồi không nhận được câu trả lời, lại bỗng lên tiếng gọi nàng ấy, "Lương Tiểu Nhị."
Hửm…? Tất cả mọi người nghe xong đều chấn động tinh thần.
Nghe quen nam tử áo trắng gọi sư đệ, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được tên sư đệ.
Chỉ là…. Tại sao tên này nghe có chút quen tai?
Ngư Ngư ngẩn người, một chập phản ứng, "Lương Tiểu Nhị? Chính là Lương Tiểu Nhị? Rất giống Lương Nhất Nhất nha."
Hách Liên Dạ ở bên cạnh đang chuẩn bị cơm trưa cho Ngư Ngư, nghe vậy, cười giải đáp, "Sư đệ chính là Nhất Nhất." &$na*na$*^[email protected]!#d.d.l.q.d!
Lúc Hách Liên Dạ nói ra chân tướng, mọi người mới sửng sốt, lại lập tức hiểu ra, chẳng thể trách ngày đó thiên kim tả tướng nói mình là Lương Nhất Nhất, nam tử áo trắng lại bỗng nhiên ra tay.
Họ Lương rất hiếm gặp, tên này lại rất đặc biệt, khả năng trùng tên rất nhỏ, hơn nữa cùng tuổi, nói nhất định là một người, thái độ tức giận khác thường của nam tử áo trắng, cũng là vì có người giả mạo sư đệ.
Thì ra lúc ấy Hách Liên Dạ đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi? Xem ra trước khi vào trong thạch thất, y cũng cố ý nói mình không có cách, chính là muốn để sư đệ tự bại lộ.
Thật sự là phúc hắc mà...
Chờ một chút, không đúng! Ở trong lòng cảm khái mấy câu, mọi người mới nhớ tới, "Lúc ấy bọn họ nói Lương Nhất Nhất là tiểu cô nương, lúc đó ngươi đã biết sư đệ là nữ rồi à?"
"Không."
"..." Mọi người yên lặng nhìn nam tử áo trắng, sinh ra hoài nghi với trí lực của hắn.
Nhưng nam tử áo trắng rất đầy đủ lý do, "Ta cho rằng lúc nhỏ bộ dạng sư đệ rất khác thường, mẹ nàng không đành lòng nhìn lâu, liền hiểu lầm."
Mọi người: "..."
Hắn ta nói... cũng có đạo lý! Mọi người không nói gì nhìn trời, trong mắt ngấn lệ.
Lúc trước sư đệ nhiễm bệnh, kẻ xấu bắt cóc các nàng chê nàng phiền toái, tiện tay ném nàng ở ven đường, lúc Ôn Ngôn nhặt được nàng thì nàng cũng chỉ còn lại một hơi thở.
Ôn Ngôn bỏ ra rất nhiều sức lực mới cứu sống được nàng, chỉ là khi đó sư đệ rất nhỏ, không thể nào nhớ được, lại bệnh nặng một trận, nằm mơ mơ màng màng ở trên núi mấy tháng, cái gì cũng không nhớ rõ được, chỉ là dựa vào ngọc bội và khóa trường mệnh trên người, biết mình tên là Lương Nhất Nhất.
Ngày đó thiên kim tả tướng giả mạo nàng, nàng mới biết thân thế của mình, biết mình trước đây lại quen Hách Liên Dạ, còn từng là bạn chơi lúc nhỏ của muội muội y.
Ban đầu muốn đợi chuyện của Ngư Ngư ổn định lại, sau đó tìm một cơ hội làm sáng tỏ thân phận, không ngờ hôm nay vượt ra ngoài dự đoán, nàng sớm bị bại lộ. &$na*na$*^[email protected]!#d.d.l.q.d!
Sư đệ cũng không tiếp tục che dấu, lập tức hỏi thăm Hách Liên Dạ tình hình gần đây của vợ chồng Liễu di.
Sau khi biết thân phận của mình, sư đệ viết một phong thư dài, hiện tại đúng lúc để Hách Liên Dạ phái người mang về.
Nam tử áo trắng không phải người nóng vội, chờ hỏi xong chuyện trong nhà của sư đệ, mới mở miệng, "Năm Tiểu Lam hai tuổi kia..."
"Chờ một chút!" Hà Nghiêm vội vàng ngắt lời hắn ta, "Tiểu Lam là?"
"Một con heo sư đệ nuôi."
Hà Nghiêm yên lặng lau mặt, "Đó là năm nào?"
"Năm năm trước."
"Được, ngươi nói..." Các ngươi ở trên núi đều là dùng tuổi của heo để ghi nhớ thời gian sao
"Năm ấy trong lúc vô tình, ta ném một tiểu cô nương đang tắm ở trong sông ra ngoài."
"Chờ một chút!" Hà Nghiêm thật sự nhịn không được, chỉ có thể lại ngắt lời hắn, "Trong lúc vô tình gặp người khác đang tắm trong sông còn nói được, nhưng trong lúc vô tình... ném ra ngoài? Chính là kéo cô nương nhà người ta từ trong nước ra ngoài?"
Vậy không phải là lưu manh đùa giỡn sao? &$na*na$*^[email protected]!#d.d.l.q.d!
"Lúc ấy là nửa đêm, hôm đó trời lại đầy mây, ta không nhìn rõ, tưởng heo của sư đệ trượt chân rơi xuống sông."
Mọi người: "... Sau đó thì sao?"
"Sau đó tiểu cô nương đánh ta."
Chuyện này cũng có thể hiểu được, cho dù tiểu cô nương kia rất có thể là sư đệ, nhưng loại tình huống này, nên đánh hay là phải đánh ~ dù sao bị đánh cũng không phải bọn họ...
Chỉ là nam tử áo trắng vẫn chưa nói đến trọng điểm...
"Nếu như là Trình Ti Nghiên quay trở lại trên núi, sư phụ sẽ nói cho chúng ta biết, trở về ta nói cho sư đệ, dường như trong núi có nữ tử xa lạ trà trộn vào, sư đệ nói ta luyện võ quá mệt mỏi xuất hiện ảo giác, nàng muốn đánh cho ta tỉnh."
Nam tử áo trắng tạm dừng một lát, giọng rất thoải mái nói, "Sau đó nàng lại đánh ta một trận."
Mọi người: "..."
Cái đề tài này thật sự rất bi thương, cho nên Ngư Ngư nín cười giật giật khóe miệng, thay đổi vấn đề nàng rất quan tâm rất tò mò
"Vậy lúc ấy ngươi thấy mặt sư đệ không?"
Nếu là tắm rửa, vậy hẳn là không dịch dung đi? Rốt cuộc sư đệ có dáng vẻ gì?
Nhưng nam tử áo trắng lại lắc đầu, "Không thấy."
"... Vì sao?"
"Phát hiện không phải là heo, không nhìn kỹ."
Mọi người: "..." &$na*na$*^[email protected]!#d.d.l.q.d!
Mọi người đều bị sét đánh đến hỗn độn trong gió, chỉ có Ngư Ngư yên lặng quay đầu, nhiệt tình đề nghị sư đệ, "Cô không đánh anh ta lần nào nữa sao?"
Lúc sau Ngư Ngư cũng hỗn độn...
Bởi vì không biết từ lúc nào, sư đệ đã dịch dung trở về khuôn mặt to lớn rất tự do phóng khoáng...
Trước kia nàng ấy dịch dung thành nam tử có thân hình cao lớn thì cũng thôi, hiện tại là tiểu cô nương dáng người nhỏ gầy, chợt nhìn... khuôn mặt này vô cùng lớn.
Sư đệ chuyển khuôn mặt to giống như cái thớt qua, bình tĩnh nhìn nam tử áo trắng liếc mắt một cái, "Quá nóng, trở về tiếp tục đánh."
"... Lương Tiểu Nhị, là nàng luôn có chuyện gạt ta, hiện tại phải là ta đánh nàng." Nam tử áo trắng hiếm khi dùng khí thế sư huynh.
Sư đệ không nói gì, chỉ hết sức bình tĩnh nhìn hắn ta.
Ba mươi giây sau, nam tử áo trắng hơi hơi cúi đầu, trầm mặc một hồi, dời mắt đi chỗ khác, "Nàng đánh ta đi."
"..." Vậy là xong rồi?
Bọn họ còn cho rằng sẽ được xem mộttrận sư huynh đệ hỗn chiến, kết quả "chiến tranh" kết thúc nhanh như vậy, còn là nam tử áo trắng nhận thua trước?
Không phải nên là sư đệ đuối lý sao?
"Mặc kệ sư đệ là nam hay là nữ, đều là sư đệ ta." Những lời này dùng giọng điệu rất bình tĩnh để nói, nhưng vì khuôn mặt tuấn nhã giống như trích tiên của nam tử áo trắng, khiến cảnh tượng này thoạt nhìn rất giống thần tiên sớm đã nhìn ra thế tục phiền não, đang chỉ điểm cho những người phàm tục bọn họ.
Cũng đúng, chẳng lẽ vì sư đệ là nữ, thì không quan tâm tình cảm đồng môn cùng nhau lớn lên sao?
... Tuy rằng nam tử áo trắng rõ là bị ức hiếp từ nhỏ đến lớn.
"Ta đói bụng còn phải tìm nàng ấy." Áo trắng nam bình tĩnh nói nốt nữa câu sau.
... Cho nên ngươi vì ăn cơm nên nhận thua sao?
"..." Hà Nghiêm lau nước mắt, đi giúp Vương gia nhà mình chuẩn bị cơm trưa.
Nam tử áo trắng... Nghe xong đề nghị của Ngư Ngư, đi theo sư đệ đòi ăn thịt...
Hai sư huynh đệ này giao tiếp thế nào, bọn họ vĩnh viễn nhìn không hiểu...
Bởi vì không biết nam tử áo trắng nói gì với sư đệ, chỉ một lát sau, trên đỉnh đầu hắn ta lại thêm một cục to, yên lặng trở về chỗ ngồi...
Ngư Ngư thật rối rắm, song suy nghĩ đến phong cách trước sau như một của hai người bọn họ, nếu hiện tại thăm dò ban nãy bọn họ nói gì đó, có lẽ nàng không còn tâm tư đi ăn cơm, cho nên nàng thay đổi một vấn đề an toàn, "Vì sao cô luôn nữ giả nam trang?"
Hẳn là sư đệ không muốn nói thật.
Kiếm cớ nhỉ, việc này có rất nhiều người ta từng làm.
Nhưng người độc đáo, tìm cớ cũng không cùng đường với người bình thường...
Nàng ấy quay khuôn mặt to ra, rất hờ hững nói, "Người trên núi đều gọi ta Nhị gia."
"Cho nên?" Ngư Ngư nghe không hiểu.
"Nếu bọn họ biết ta là nữ, không phải kêu Nhị nương sao? Quá khó nghe, cho nên ta không muốn thừa nhận."
"..." Ngư Ngư bưng bát, yên lặng xoay người, trước khi ăn no, không muốn nhìn thấy nàng ấy nữa.
Thân làm một người phúc hắc, Hách Liên Dạ vĩnh viễn là người bình tĩnh nhất trong mấy người.
Cười cười vỗ về Ngư Ngư đang bị đả kích lớn, y quay đầu, nhìn mấy người bị sư đệ trói thành một dãy kia.
Không có Tam sư huynh.
Tam sư huynh luôn giảo hoạt, xem ra lần này lại giống lần trước, không tự mình lộ diện.
Không thèm để ý đến đám người giống như chuỗi bánh chưng kia nữa, Hách Liên Dạ quay đầu im lặng nhìn thiếu niến áo đỏ một lúc, "Tráo đổi thân thể như thế nào?"
Đáng thương thiếu niên áo đỏ trước đây vốn không ra cửa chính, lớn như vậy rồi mà gặp qua người không bình thường nhất chính là bản thân... [&$na*na$*^[email protected]!#d.d.l.q.d!] Cho nên hắn ta bị nhóm người xuất chúng hơn người này kinh hãi.
Bị Hách Liên Dạ điểm danh, hắn mới hồi phục lại tinh thần, "Ta biết nên làm như thế nào, nhưng hiện tại ta không làm được."
"Vì sao?"
"Nội lực của ta không đủ." Nội lực của thiếu niên áo đỏ gần xấp xỉ với Hách Liên Dạ, lấy tuổi của hắn ta mà nói, đây đã là thực lực hết sức kinh người rồi, cho nên thừa nhận điểm này, hắn ta cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
"Kém bao nhiêu?"
"Bốn phần."
"Nếu thân thể của ngươi có thể tiếp nhận được, ta cho ngươi mượn." Hách Liên Dạ không chút do dự nói.
Thiếu niên áo đỏ ngược lại lắp bắp kinh hãi, "Ngươi cho ta mượn? Chính là cho ta mượn hai phần ba nội lực, ngươi không sợ ta không trả sao?"
"Nội lực mà thôi." Nếu là vì Ngư Ngư, đương nhiên y bằng lòng trả giá.
Người nào đó nhẹ nhàng bâng quơ đáp, thời cơ thổ lộ tốt như vậy mà y lại không nhân cơ hội buồn nôn một trận, là vì y đang bận lựa xương cá giúp Ngư Ngư...
Thiếu niên áo đỏ ngẩn người, có chút không phục, "Vậy nếu ta cương quyết muốn toàn bộ nội lực của ngươi?"
"Vậy không được." Lần này Hách Liên Dạ từ chối rất nhanh.
"Cho nên sự trả giá của ngươi vẫn có giới hạn!" Thiếu niên áo đỏ tựa như bắt được nhược điểm của y, rất là cao hứng.
Hách Liên Dạ bình tĩnh liếc hắn một cái, "Không có chút nội nào ta sẽ không có phương tiện nấu cơm, đun nóng hoặc ướp lạnh thức ăn cũng không làm được."
Thiếu niên áo đỏ: "..."
Đối với một siêu cấp phúc hắc mà nói, vũ lực không phải thủ đoạn công kích duy nhất để y dựa vào, y dùng trí tuệ đào hố người ta mới là đáng sợ nhất...
Cho nên Hách Liên Dạ hoàn toàn không lo lắng nếu như mình không có võ công, sẽ không bảo vệ tốt Ngư Ngư, nhưng làm một Vương gia không những đẹp, còn dùng rất tốt, vấn đề nấu cơm y nhất định phải suy nghĩ...
Thiếu niên áo đỏ hoàn toàn bị Hách Liên Dạ chấn động đến choáng voáng, hoàn toàn không thể hiểu được đáp án của y.
"Chắc chưa từng yêu đương?" Hiếm khi Ngư Ngư đang dùng cơm mà để đũa xuống, giống như một tỷ tỷ tri âm, chớp chớp đôi mắt to hết sức thuần lương, giọng nói dịu dàng.
"... Chưa."
Ngư Ngư gật gật đầu, "Lời này tôi chỉ từng nói một lần với Hà Nghiêm, với những người khác, tôi rất ít nói như vậy."
Hà Nghiêm vừa nghe đến đây, liền bỏ đũa xuống nhanh nhẹn chạy trốn, nhưng thiếu niên áo đỏ vẫn chưa ý thức được nguy hiểm...
Cho nên Ngư Ngư rất cổ vũ nhìn hắn ta, "Đừng nản chí, sau này cậu cũng sẽ tìm được một nam nhân cưng chiều cậu như vậy."
"... Cô!" Thiếu niên áo đỏ lại bị đả kích, nhìn chằm chằm khuôn mặt thuần lương của Ngư Ngư hồi lâu, cũng không có nhìn ra sơ hở, đành phải buồn bực chuyển tầm mắt, "Ta... có thể giúp nàng ta đổi lại thân xác, nhưng các ngươi phải giúp ta làm một chuyện."
Thật ra lần này thiếu niên áo đỏ xuất hiện, chính là vì tìm đám người Hách Liên Dạ, có một việc, nếu như ngay cả bọn họ cũng không làm được, đoán chừng trên đời này cũng không còn ai có khả năng giúp đỡ hắn ta.
Nhưng thiếu niên áo đỏ còn chưa nói là chuyện gì, phía sau lại đột nhiên truyền đến một giọng nữ đầy tức giận, "Ta không đồng ý!"
Hóa ra là đám người Trình Ti Nghiên xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...