Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Thiên kim Tả tướng bị liên tưởng của mình dọa sợ nổi da gà, giọng cũng cứng ngắc lại, “Cô nương… thích nói đùa quá.”

“Đây sao có thể là nói đùa chứ.” Vẻ mặt Ngư Ngư chờ mong, hứng thú dào dạt giải thích cho nàng ta, “Danh tiếng của Hách Liên Dạ rất đáng sợ, chàng ấy không tìm những cô gái khác, cũng không ai dám chủ động quấn quýt lấy chàng. Tôi chơi nhiều trò quá rồi, giờ chả còn trò gì mới cả.”

Ngươi còn từng nói là mình đã chơi xếp xương người rồi, thì còn “trò chơi” gì mà ngươi chưa chơi nữa…

Ngư Ngư càng nói, càng làm người ta sởn hết cả gai ốc, tuy cái danh Trắc phi Tĩnh Vương phủ vô cùng mê người, nhưng hiển nhiên vị thiên kim Tả tướng này vẫn chưa ngốc lắm, không dám “chơi” với Ngư Ngư…

Mặt trắng bệch, nàng ta gượng cười, nói, “Đa tạ Thấp Nhất gia đã ưu ái, nhưng Nhất…”

Có lẽ nàng ta muốn đổi cách tự xưng của mình, nhưng vừa mới nói được một chữ trong “Nhất Nhất”, đùng một cái đã có một vật gì đó đập vào mặt nàng ta.

Tốc độ đập tới của vật này cực nhanh, đám Hà Nghiêm cũng không thấy rõ nó bay từ đâu tới.

Cả đám người ở đó, cũng chỉ có mình Hách Liên Dạ thấy người ra tay dĩ nhiên lại là nam tử áo trắng trước giờ không vui không giận gì.

Nam tử áo trắng ra ngoài, bạc cũng chẳng thèm mang theo… Trên người hắn cũng chẳng có vật gì khác, cho nên cái nhấc tay vừa rồi chính là hắt nước trà trong tay hắn.

Có điều lúc hắt trà dùng nội lực, nên nước trà cứ như là đá bào trà xanh vừa mới làm xong vậy, đập lên mặt thiên kim Tả tướng không rớt giọt nào.

Nghe có vẻ rất mát mẻ, nhưng việc mình tự giải nhiệt, với chuyện có người hắt vụn băng lên mặt mình, là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau…

Nam tử áo trắng cũng không định giải thích, hắt xong thì xoay người đi luôn.

Thiên kim Tả tướng tức muốn chết, trời nóng nực, vụn băng đập vào mặt nàng ta chảy thành nước rất nhanh, nhỏ tí tách xuống, trông rất thảm hại, “To gan! Ngươi đứng lại cho ta!”

Nam tử áo trắng không thèm quay đầu lại, chỉ vung nhẹ tay ra sau, xoẹt xoẹt, gạch trước mặt thiên kim Tả tướng như được cắt gọt sẵn, thoáng chốc đã xuất hiện một khe cực sâu

Cái khe ấy sát gần mũi hài của thiên kim Tả tướng, chỉ một tẹo nữa lại có thể cắt đứt chân nàng ta.

Trừ lần cho rằng Ngư Ngư chính là Trình Ti Nghiên, và đối mặt với Trình Ti Nghiên chân chính kia, đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn nghiêm túc ra tay như vậy.

Chẳng biết tại sao hắn lại tức giận như vậy.

Ngư Ngư cũng không định truy vấn, chỉ nhìn hòn gạch, nói kiểu rất cần kiệm lo việc nhà, “Tiền đổi gạch trừ vào tiền thịt trong bánh bao, mấy ngày tới đừng cho anh ta ăn thịt.”

Nam tử áo trắng: “…”


Hình như hắn thật sự không muốn nhìn thấy thiên kim Tả tướng kia nữa, quay đầu, yên lặng liếc Ngư Ngư, liền xoay người đi tiếp.

Thiên kim Tả tướng không dám bắt nam tử áo trắng ở lại nữa, mà lại đi chất vấn Hách Liên Dạ, “… Thập Nhất gia không định nói gì ư? Đây là đạo đãi khách của phủ Tĩnh Vương sao?”

Trước đó nàng ta dám đến trước cửa phủ Tĩnh Vương khiêu chiến, là vì ỷ vào có một vị hôn phu là Vương gia, ỷ vào có chỗ dựa là Tam sư huynh. Mà bây giờ, nàng ta lại ỷ vào mình là con gái của cố nhân mẫu thân Hách Liên Dạ, cho rằng Hách Liên Dạ sẽ không bạc đãi nàng ta, nên bày ra thái độ hết sức cao.

Dường như Hách Liên Dạ không thèm để ý cái vẻ vênh váo tự đắc này của nàng ta, chỉ cười nhạt nói, “Trong lòng bổn vương có thiên hạ, chuyện trong phủ Tĩnh Vương này đều do Vương phi của bổn vương làm chủ.”

Trong lòng có thiên hạ… Ngư Ngư xoắn xuýt trong lòng, không hỏi được nên lời một câu rằng, chàng có nói được quốc tính (họ hoàng tộc) của ba nước còn lại trên đại lục này là gì không? 

Nhưng hỏi không nên lời, cũng tuyệt đối không có nghĩa là Ngư Ngư không thức thời, chỉ là vì… loại nhân vật “nhỏ” này, Vương gia chàng hoàn toàn không để vào trong lòng.

Ai đó nói mà hoàn toàn không biết chột dạ tý nào, thiên kim Tả tướng cũng bị cái đáp án đường đường chính chính này làm hoảng sợ, lòng thì vẫn khó nghẹn cơn tức này, nhưng nàng ta vẫn nhớ được chuyện nào quan trọng hơn.

Song vừa bị nam tử áo trắng đập một phát cắt đứt, hiện tại nàng ta đang tìm cơ hội thích hợp để mở miệng.

Ngược lại, Ngư Ngư vô cùng khéo hiểu lòng người, cười híp mắt, chủ động hỏi nàng ta, “Vừa rồi cô đang định nói, cô sẽ không gả vào phủ Tĩnh Vương, nên muốn Hách Liên Dạ mối cho cô một cửa hôn nhân khác tốt hơn đúng không?”

Thiên kim Tả tướng thẹn thùng gật đầu.

Nhưng sắc mặt Ngư Ngư lại lập tức thay đổi, “Cho nên là vì chướng mắt Vương gia, nên cô muốn gả cho nam nhân khác? Hà Nghiêm, điều số sáu trên gia quy phủ Tĩnh Vương!”

Phủ Tĩnh Vương làm gì có gia quy… Không, phải nói nếu có, thì cũng chỉ có một điều duy nhất: Vương phi lớn hơn Vương gia…

Nhưng Hà Nghiêm đi theo họ lâu như vậy, đã vô cùng rõ phải làm một người thành thật như thế nào… Thế cho nên lập tức nghiêm mặt, cao giọng “đọc thuộc lòng”, “Kẻ dám can đảm coi rẻ Vương gia, lột da may đèn lồng, treo trước cửa Vương phủ thị chúng!”

Hà thúc nghe xong, trong lòng gạt lệ chạy như điên, nhưng làm quản gia phủ Tĩnh Vương, ông cũng gặp qua nhiều sóng gió rồi… Mặt ngoài vẫn vô cùng trấn định, vô cùng thân thiết hỏi thiên kim Tả tướng, “Giờ cô nương đã hiểu, vì sao đèn lồng trước cửa phủ Tĩnh Vương thường xuyên được thay đổi chưa?”

Đèn lồng trước cửa phủ Tĩnh Vương quả thật thường xuyên được đổi… Do Hà thúc thích trang hoàng Vương phủ… Nhưng cũng vừa hay lấy ra để hù người.

Quả nhiên, thiên kim Tả tướng sợ đến mức hai chân nhũn ra, mặt cắt không còn giọt máu.

Ngư Ngư tốt bụng đỡ lấy nàng ta, “Đừng sợ đừng sợ, cô đáp ứng gả vào phủ Tĩnh Vương là được.”

Mắt Ngư Ngư sáng rực, trông thuần lương đến mức đần độn. Nhưng nàng càng như vậy, thiên kim Tả tướng càng thấy đáng sợ. Ngay cả khi Ngư Ngư vỗ vai nàng ta rất hữu hảo, nàng ta cũng thấy tay Ngư Ngư như gắn đầy kim nhỏ, vỗ một cái là găm ra cả đống lỗ máu trên người nàng ta, sau đó lại rút tay kim ra, găm lên nơi khác…

Tra tấn tâm lý rất đáng sợ, hiển nhiên nàng ta đã rơi vào bẫy của phủ Tĩnh Vương rồi, đáp ứng gả vào phủ Tĩnh Vương, “chơi” với Giang Ngư Ngư, hoặc không đáp ứng, bị ban tội coi rẻ Vương gia, xử theo gia quy…


Chẳng lẽ không có cách nào trốn thoát sao, nàng ta chỉ có mỗi con đường sống không bằng chết này thôi ư?

Đang tuyệt vọng nghĩ thế thì thiên kim Tả tướng chợt nghe thấy một giọng nam ôn hòa mà quyền uy, “Trừ phi ngươi nói mình không phải là Nhất Nhất.”

Đúng, nàng ta không phải là Lương Nhất Nhất! Hách Liên Dạ hoàn toàn không cảm tạ nàng ta, nàng ta đương nhiên không cần phải gả!

Khi quá hãi sợ thì những lời này lại xuất hiện, như một ngọn đèn sáng chỉ đường… Vậy nên thiên kim Tả tướng cũng không nghĩ nhiều, như được cứu mà kêu lớn lên.

Nhưng nàng ta cũng lập tức ý thức được, đó căn bản là một cái bẫy khác, mà mình gặp phải họa ngập đầu rồi.

Nàng ta lại chủ động thừa nhận mình là Lương Nhất Nhất giả!

Nàng ta lại chủ quan như thế, cho họ chỉ là mấy kẻ lòng dạ độc ác mà thôi, vừa này chỉ đang đổi nhiều cách để uy hiếp nàng ta. Không ngờ, mỗi một câu họ nói đều có chung một mục đích, đó là để nàng tự bại lộ mình! /d.d.l.q.d.n.a.n.a.t.r.a.n.g/

Ừm, thủ đoạn bức cung của phủ Tĩnh Vương khác lạ như thế đấy.

Dùng hình bức cung gì đó, đều quá máu tanh và tàn bạo, người thành thật như họ, sao có thể dùng hình – phạt – riêng chứ? Đương nhiên chỉ có thể hữu hảo thân thiết nói chuyện với nhau vài câu thôi ~

Bức cung xong, Ngư Ngư hài lòng ngồi lại ghế, định cầm nước dưa hấu ướp lạnh trên bàn lên uống một hớp, phát hiện trời quá nóng, mới để ra ngoài một tý, nước dưa hấu đã hơi ấm lên rồi.

Nhưng chuyện này đương nhiên không cần Ngư Ngư phải quan tâm, người nào đó đã sớm thò tay qua, nắm nhẹ vào ly, phủ nội lực lên nó. Chỉ nháy mắt, nước trái cây đã tản ra hơi lạnh dìu dịu.

Không chỉ vậy, y còn duỗi một tay ra với Ngư Ngư, hiện tại cả cánh tay y đều lạnh như đá, ôm vô cùng mát, dễ giải nhiệt, thoải mái hơn bất kỳ cái gối lạnh nào.

Đây mới chân chính là đông ấm hạ mát, kiêm cả công năng điều hòa + sưởi ấm + tủ lạnh + lò vi sóng, không cần cả điều khiển từ xa, cực kỳ tri kỷ mà tự động điều chỉnh nhiệt độ.

Vương gia thật sự quá hữu dụng!

Hách Liên Dạ cười cưng chiều, vỗ vỗ đầu Ngư Ngư, nhưng vừa quay đầu nhìn thiên kim Tả tướng đã thay đổi ngay thái độ.

“Dám giả mạo con gái của Liễu di, người đâu…”

“Tĩnh Vương tha mạng!” Thiên kim Tả tướng vội vàng ném ngọc bội năm đó mẫu phi Hách Liên Dạ đưa cho Liễu Nhi ra, may mà kịp phản ứng, lại vội vàng bổ nhào qua đó tiếp lấy, tránh miếng ngọc bội mang ý nghĩa phi phàm này bị vỡ ra.

Cũng bất chấp giờ mình đầy bụi đất, nàng ta vội vàng xin tha, “Dân nữ bị ép, là Tả tướng nhặt ta về phủ, bảo ta nói như vậy, ngọc bội cũng là ông ta đưa cho ta!”


“Dân nữ nhất thời hồ đồ, trước đó lại tin lời đầu độc của Trương Tam…”

Thiên kim Tả tướng nói được một nửa, trong mắt bỗng hiện lên một tia sáng hy vọng, “Tĩnh Vương, có phải ngài muốn bắt Trương Tam không? Dân nữ biết chút manh mối!”

Tam sư huynh họ Trương, Trương Tam là tên mà Ôn Ngôn gọi hắn hồi trước, rồi hắn ra ngoài cũng cứ tự xưng như vậy.

Hách Liên Dạ nhướng mày, cuối cùng cũng hứng thú lên, “Nói đi.”

“Vâng, Trương Tam thích đi dạo… kỹ - viện, hơn nữa hắn chỉ thích những nữ tử cao gầy.”

Sư đệ nghe, nhíu mày, quả thật manh mối này khá hữu dụng, hắn làm đồng môn với Tam sư huynh nhiều năm, nhưng cũng không để ý đến chuyện này.

“Phải cao bao nhiêu thì hắn mới thích?”

“Cái này thì…” Thiên kim Tả tướng nóng lòng lập công, nhớ lại nữ tử mà mình từng thấy Tam sư huynh mang theo kia, “Cao gần ngang với vị công tử này.”

Hà Túc bị điểm danh: “…” Tự dưng thấy không tốt lắm…

Quả nhiên, hắn vừa quay đầu, đã thấy Ngư Ngư khuyến khích nhìn hắn, “Tiểu Túc Túc, anh lại có cơ hội mặc váy rồi.”

… Đừng mà!

Hà Túc gạt lệ chạy đi, chuẩn bị đi tìm nam tử áo trắng, bàn nhau kết bạn rời nhà trốn đi…

Thiên kim Tả tướng không có võ công, có một gia thế tốt nhưng lại là giả, người cũng không thông minh lanh lợi mấy, nên Tam sư huynh hoàn toàn không phòng bị nàng ta.

Ngư Ngư cho nàng ta ăn kẹo nhuận giọng, lừa nàng ta đó là độc lạ tuyệt thế, ba ngày không ăn giải dược sẽ chết rất thê thảm, sau đó để nàng ta về trước, bảo nếu Tam sư huynh đến tìm nàng ta, phải lập tức nghĩ cách truyền tin cho họ.

Đuổi thiên kim Tả tướng đi, không còn người ngoài, Hách Liên Dạ liền cười kéo người bên cạnh vào lòng, “Tiểu nha đầu, lúc ta nói muốn thú trắc Vương phi, sao nàng chẳng khẩn trương chút nào vậy, hay là biết ngay ta muốn làm gì rồi?” /d.d.l.q.d.n.a.n.a.t.r.a.n.g/

Đương nhiên Ngư Ngư sẽ không thành thật trả lời y, nàng nháy mắt mấy cái, “Bởi vì chàng giống một cô gái, liếc cái là đã biết rồi.”

“Là vì bổn vương rất thích tiểu nha đầu nào đó, trong lòng bổn vương, nàng quan trọng hơn mình rất nhiều, nên nàng mới có ảo giác như vậy sao?” Yêu nghiệt nào đó nghiêm túc thảo luận với nàng.

Hừm, thân là một phúc hắc, phải có bản lĩnh biến bất kỳ một lời vô lương nào thành cơ hội thổ lộ…

“Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ lại ăn nói vớ vẩn rồi, rõ ràng là vì bụng tỷ quá sáng.”

“Là vì trong ngực bổn vương giấu đồ ăn ngon sao?” Người nào đó nói xong, như làm ảo thuật, lấy từ trong ngực ra một bọc bánh ngọt.

Mắt Ngư Ngư sáng lên, chọn một chiếc bánh đậu xanh nhân lòng đỏ trứng, cắn một miếng, cũng mặc kệ đề tài vừa rồi, “Vương gia, sao chàng cũng bắt đầu mang đồ ăn vặt tùy lúc rồi?”


“Bởi vì bổn vương thích một tiểu nha đầu ham ăn.” Hách Liên Dạ bật cười nhìn Ngư Ngư vừa ăn gì một cái là vô cùng nghe lời, vô cùng nghiêm túc, “Bổn vương thích chiều nàng, luôn muốn khiến nàng vui.”

Ngư Ngư nghĩ một lát, nhiệt tình đề nghị, “Vậy Vương gia có thể thường xuyên đổi kiểu tóc nha, hôm nay kiểu đuôi ngựa, ngày mai đầu công chúa, ngày mốt búi quý phi ~ như vậy cũng có thể khiến người ta vui vẻ nha.”

Đổi kiểu tóc?

Yêu nghiệt nào đó nhíu mày, trông có vẻ thật sự nghe lọt đề nghị vô lương này của Ngư Ngư.

Về phòng mình, y lập tức phân phó Hà Nghiêm, “Đi tìm một cái đồ giống đầu tóc về đây.”

“… Chủ, chủ tử, ngài muốn làm gì?” Hà Nghiêm căng thẳng.

“Tập chải đầu.” Hách Liên Dạ vẫn rất bình tĩnh.

Rầm! Hà Nghiêm quá hoảng sợ, liên tục lùi ra sau, va vào cửa. /d.d.l.q.d.n.a.n.a.t.r.a.n.g/

Không phải là hắn phản ứng quá mạnh, mà là… chủ tử rất thông minh, học gì cũng chỉ cần nhìn một cái là biết, duy chỉ có mỗi việc chải đầu này là không học được.

Thật ra chất tóc của chủ tử rất tốt, chỉ chải sơ là được, nhưng không biết chủ tử làm gì, cứ chải sơ một cái, chưa cột cả tóc lại, đã giật xuống một đống sợi…

Hắn thì “ưu tú” hơn chủ tử nhiều, chỉ mới giật xuống vài sợi thôi…

Tóm lại, cái vụ chải đầu này, hai chủ tớ bọn họ đều không thạo, nhưng giờ chủ tử lại…

Thực ra, nguyên nhân rất đơn giản, Ngư Ngư cũng không thạo chải đầu.

Các kiểu tóc cổ đại đều rất đẹp mắt, nhưng muốn chải thì mỏi tay vô cùng, Ngư Ngư vốn định học, nhưng rồi phát hiện thật sự là quá khó nên đành buông tha.

Hách Liên Dạ gần như không chú ý đến những nữ nhân khác bao giờ, nên trước đó cũng không nghĩ tới chuyện này. Song vừa rồi lúc Ngư Ngư nhắc đến các kiểu tóc, y bỗng nghĩ đến hồi còn bé, lúc mẫu phi y vẫn còn, luôn thường xuyên nghĩ kiểu tóc mới.

Thật ra Hách Liên Dạ là điển hình cho “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, bất kể Ngư Ngư chải kiểu gì, y đều thấy rất đẹp. Nhưng nữ hài tử đều yêu cái đẹp, tiểu nha đầu không thích học, vậy y học giúp nàng, sau này cũng tiện chải đầu cho nàng luôn. /d.d.l.q.d.n.a.n.a.t.r.a.n.g/

Thế cho nên không lâu sau đó, Hà Nghiêm lén lút cầm về một cây phất trần, Hách Liên Dạ bình tĩnh gắn mớ râu phất trần ấy lên một trái bí đao, cầm trái bí đao có “tóc” ấy lên nghiên cứu…

Chúc mừng Hách Liên Dạ, sau khi học cách xuống bếp, y lại tìm được mục tiêu mới trong đời…

Hơn nữa, tin rằng không lâu sau, Vương gia y sẽ có thêm một kỹ năng mới, trở nên càng hữu dụng hơn…

Tam hoàng tử Tề Hưng quốc giờ đang chuyện xấu quấn thân, ốc còn không mang nổi mình ốc; kẻ gọi là thiên kim Tả tướng kia cũng đã tự bại lộ thân phận. Hình như mấy chuyện ở kinh thành đã giải quyết xong rồi, nhưng đám Ngư Ngư cũng không vội rời đi.

Trình Ti Nghiên mới chỉ bị Hách Liên Dạ hù sợ, trông bên ngoài có vẻ an phận thôi, không biết rồi quá trình trao đổi thân thể sẽ phát sinh chuyện gì.

Nên tất cả cũng chưa vội xuất phát, đều tự điều chỉnh trạng thái. Ngư Ngư đã bắt đầu nghiêm túc học bản sách thuốc trân quý mà Ôn Ngôn để lại kia, tránh cho lại trúng bí dược độc môn của môn phái họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui