Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Editor: Trang

Lấy thế lực của Tĩnh Vương phủ và Vương gia âm thầm bồi dưỡng, chỉ cần người này còn sống trên đời, thì nhất định sẽ tìm được.

"Con chó Đại Hoàng của nhà ta."

"..." Tràn lòng nhiệt huyết ‘bá’ một cái bị giội cho chậu nước lạnh, Hà Nghiêm yên lặng lau mặt, cảm thấy tên của con chó này cũng giống như chủ tử của nó, đều lộ ra…ngu ngốc

"Vậy cô tìm được nó chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy tại sao không tìm tiếp, lại chạy đến vương phủ làm nha hoàn?" Cảm kích thì cảm kích, nhưng Hà Nghiêm vẫn có chút hoài nghi về thân phận của Giang Ngư Ngư, cho nên truy vấn hỏi.

Ánh mắt của Giang Ngư Ngư chợt sáng, vẻ mặt nhiệt tình nói, "Bởi vì nơi này khiến cho tôi có cảm giác gia đình!"


"..." Cảm giác gia đình? Nhà của nàng ta không phải còn thừa lại một con chó Đại Hoàng sao?

Chẳng lẽ trong vương phủ có người giống con chó Đại Hoàng?

Vậy nhất định không phải đang nói bọn hắn chứ!

Nói đùa, kiểu mắng người ngu ngốc này, bọn hắn mới không để ý đến đâu!

Hà Nghiêm và Hà thúc không nhìn nàng, Giang Ngư Ngư lập tức nhìn về phía Hách Liên Dạ, vẫn bày ra vẻ mặt nhiệt thành và ánh mắt sáng lóng lánh.

Hách Liên Dạ thiếu chút nữa cười ra tiếng, dáng vẻ này thật đúng là giống sủng vật nhỏ vừa đáng yêu vừa nhu thuận, đang tha thiết mong chờ nhìn chủ nhân, chờ chủ nhân đến chơi cùng nó.

Tiểu nha đầu tinh quái này thật đúng là càng nhìn càng hợp khẩu vị của hắn.

Khóe miệng mang theo ý cười, y dùng hay ra hiệu với Hà Nghiêm.

Bọn họ đang ở trong thư phòng cho nên Hà Nghiêm lập tức xoay người đi lấy giấy bút mang đến cho chủ tử, sau đó động tay bắt đầu mài mực.

"Tên gì?"

"Giang Tiểu Cửu."

"Tiểu Cửu? Tên rất hay." Hách Liên Dạ mặt không đổi tim không nhảy khen ngợi cái tên nhất định là tên giả này.

"Đa tạ Vương gia," Giang Ngư Ngư rất lễ phép rất khách khí hỏi y, "Vậy Vương gia tên là gì?"


"..." Tay Hà Nghiêm đang mài mực hơi run lên, cố gắng khống chế xúc động gà mẹ của mình mà đi dong dài quy củ với Giang Ngư Ngư.

Hách Liên Dạ lại không để ý đến thái độ "đại bất kính" của nàng, cười một tiếng trả lời nàng, "Hách Liên Dạ."

"Dạ." Giang Ngư Ngư cũng học theo dáng vẻ ban nãy của y, đọc chậm nhớ kỹ từ này, suy nghĩ một lát mới cực kỳ khách khí nói, "Tên của Vương gia cũng tốt như tên của tôi." (Dạ là GNN đang gọi tên HLD chứ hông phải vâng dạ đâu >"

Đọc tên chữ đơn lúc nào cũng khiến cho người ta có cảm giác thân mật, đây là lần đầu tiên có người gọi y như vậy, ánh mắt liếc trở lại, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh vô tội của Giang Ngư Ngư khi đọc một chữ đơn vô cùng thân thiết, trong mắt phượng hiện lên ý cười đùa cợt.

Hà Nghiêm lại nhịn không được, vẻ mặt hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng.

Giang Ngư Ngư vô cùng vô tội nhìn lại: "Tôi bắt chước Vương gia."

Hà Nghiêm: "..."

Hách Liên Dạ nhấc bút viết chữ lên trên giấy, cũng may chữ nơi này là chữ phồn thể cho nên nàng cũng không đến mức làm người thất học.

Cho nên ánh mắt nhìn lướt qua, nàng đã nhìn thấy nội dung trên giấy.


Khóe mắt có chút run rẩy, nàng muốn nuốt lời nói ban nãy vào lại trong bụng, vẻ mặt sùng bái đổi giọng nói, "Tôi cảm thấy dáng vẻ lúc nãy của Vương gia nhìn rất lễ độ, cho nên mới bắt chước theo."

Công bằng mà nói, y bất nhân, nàng cũng sẽ bất nghĩa thôi ~~~

"..." Hà thúc yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ông đã lớn tuổi, không nên lúc nào cũng chịu kích thích như vậy, dường như không thể nghe thêm được nữa…

Mặt của Hà Nghiêm sắp biến thành màu đen, "Cái từ này... Không phải dùng như thế!"

"Ồh..." Giang Ngư Ngư rất vô tội nhìn vào hắn, "Tôi không biết chữ, chỉ nhận thức được mấy từ."

"Không biết chữ?" Viết xong thứ cần viết, Hách Liên Dạ vừa mới được "khen" là "lễ độ" giương mắt lên nhìn, khẽ mỉm cười, trong mắt dấy lên từng làn sóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận