Giọng điệu sư đệ nghiêm túc ngưng trọng khiến bầu không khí trở nên có chút khẩn trương.
Trò chuyện với Hà Nghiêm trong chốc lát, Tiểu Trần Tử đại khái hiểu rõ chân tướng, hiện tại hắn cũng cau mày, "Chỉ cần có người giả mạo tiểu công chúa mất tích của Vệ quốc, nhất định Phong Ngự Vũ sẽ dẫn người tới nơi này nghiệm chứng, nhưng sư phụ kia của bọn họ tại sao nhất định phải chọn cô đóng giả?"
Nếu nói là vì dung mạo gần giống, nhưng nhìn thuật dịch dung cao siêu của Tần Phấn sẽ biết, đối với người của môn phái kia mà nói, muốn không lộ ra bất cứ sơ hở nào để thay đổi khuôn mặt, là chuyện vô cùng dễ dàng.
Vậy tại sao phải tìm Trình Ti Nghiên - thiên kim phủ Thượng thư?
Chẳng lẽ trên người Trình Ti Nghiên còn có bí mật gì?
Thật ra những người có mặt ở đây, đa số không biết Trình Ti Nghiên của ngày trước, cho nên cũng như bọn Tiểu Trần Tử, hoàn toàn không cảm thấy Ngư Ngư diễn vai "Trình Ti Nghiên" có gì đó không đúng.
Ngược lại bọn sư đệ biết hai người chênh lệch bao nhiêu, nhưng bọn họ đều cho rằng là vì Trình Ti Nghiên mất trí nhớ, còn nguyên nhân nàng mất trí nhớ lại là vì bị nam tử áo trắng đả thương.
Lo lắng Hách Liên Dạ sẽ vì chuyện này mà trở mặt với bọn họ, cho nên bọn họ im rú không nói chữ nào.
Cho nên một đám người không nghĩ ra nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ có thể không hiểu nhìn chằm chằm vào Ngư Ngư mà nghiền ngẫm.
Tiểu Trần Tử dẫn đầu đặt câu hỏi, "Tiểu quỷ nước, có phải cô dấu chúng ta chuyện gì không? Nhất định trên người cô có chỗ khác với mọi người!"
Ngư Ngư cực kỳ vô tội, "Chính là chỉ rất hiền lành đàng hoàng thôi."
Mọi người: "..."
Thật ra lúc mọi người bị sấm đánh, trong lòng Ngư Ngư cũng lộp bộp chút.
Chỗ khác với mọi người... Nàng có! Là nàng xuyên không.
Mặc dù chưa từng thấy sư phụ của bọn nam tử áo trắng, thế nhưng ngồi trên đại lục này, truyền thuyết về Huyền Cơ lão nhân có rất nhiều, theo như lời đồn, tuổi của bị lão nhân rất lớn này dường như thật sự rất thần.
Những thứ khác không nói, chỉ cần nhìn khinh công cao tuyệt của bọn nam tử áo trắng sẽ biết, nàng đã hỏi rồi, nghe nói đây là khinh công tâm pháp mà sư phụ bọn họ nghĩ ra.
Chẳng lẽ ông ấy giống như trong truyền thuyết không gì không biết không gì là không làm được, cho nên sớm đã dự đoán được, một ngày kia của nhiều năm sau, nàng sẽ xuyên qua thời không, thay thế cuộc sống của Trình Ti Nghiên ở cổ đại?
Chẳng lẽ nơi thần bí phía sau rừng liễu đó, có liên quan đến xuyên không? Nhưng mà… có thật là thần như vậy không?
Nếu Huyền Cơ lão nhân thật sự lợi hại như vậy, ông ấy sẽ không vì để khống chế nam tử áo trắng tăng tốc võ công mà hạ độc đồ đệ của mình.
Ngư Ngư lắc đầu, gần đây nàng vẫn luôn nghĩ đến biện pháp trở về nhà, cho nên mới hay nghĩ đến chuyện này.
Hách Liên Dạ cũng không biết chữ "xuyên không" mới mẻ này, hắn chỉ xác định, người trước mắt tuyệt đối không phải Trình Ti Nghiên, ít nhất linh hồn hoàn toàn không phải.
Cho nên y mơ hồ đoán được điều gì đó, quét mắt nhìn mọi người, kéo Ngư Ngư đến bên cạnh, "Ta mang..."
Hắn vừa định nói mình mang Ngư Ngư đi vào trong, những người khác ở lại, bọn Phong Ngự Vũ gần như đồng thời mở miệng, "Chúng tôi cũng đi vào."
Thời khắc mấu chốt, Tiểu Trần Tử lại rút lui, thậm chí hắn còn thật sự lui về sau mấy bước, giọng điệu phòng bị, "Bên trong có thể rất nguy hiểm."
Hà Nghiêm không biết hắn là ai, nhưng rất khinh bỉ hắn, "Sợ cái gì, cùng lắm là chết thôi." Hà Nghiêm nói rất hào hùng.
"Nói hưu nói vượn!" Tiểu Trần Tử phát hỏa, tức giận chất vấn hắn, "Chết cái gì mà chết! Lỡ như bị vây hãm ở bên trong, không có đồ ăn thì phải làm sao!"
Mọi người: "..."
Làm một người sành ăn đẳng cấp, bất cứ lúc nào Ngư Ngư cũng quan sát xung quanh có thể có đồ ăn gì hay không...
Cho nên nàng nàng bình tĩnh chỉ chim bay trên trời, "Có chim có thể bay ở sau rừng liễu, vậy có thể săn thú."
"Vậy đi thôi!" Tiểu Trần Tử lập tức không có chút áp lực nào. Vui mừng sải bước đi về phía trước.
Mọi người: "..."
Thật ra tất cả mọi người không phải là người lỗ mãng, mặc dù biết vấn đề này không tầm thường, bọn họ cũng tràn đầy hiếu kỳ, nhưng tâm tư cũng nhất trí xem trước thế nào, chỉ là không vọng động mà thôi.
Tất cả mọi người cho rằng nơi này khuyếch đại đến vô cùng kì diệu, từ trong lối vào sẽ tràn ngập hơi thở thạch thất hoặc là mộ huyệt thần bí khủng bố, không ngờ đợi đến khi đi qua rừng liễu, xuất hiện trước mặt bọn họ lúc này lại là một hồ nước có diện tích rất nhỏ.
Bọn họ dừng ở nơi cách bờ hơn trăm mét, ít nhất nhìn từ góc độ của bọn họ, bờ hồ này không có bất thường gì.
"Phong huynh, trong mật quyển nói thế nào?" Hách Liên Dạ hạ giọng hỏi.
Phong Ngự Vũ cũng chần chờ, "Trong mật quyển chỉ nói... Hoàng tộc Vệ quốc chân chính, có thể thuận lợi đi qua mật cảnh."
Trên thực tế, Phong Ngự Vũ không hề biết nơi quan trọng đến kỳ lạ kia, trong mật quyển cũng chỉ ậm ờ qua loa, nói quyết không cho phép lộn xộn huyết thống hoàng tộc, nếu không thể xác định trẻ em nào có phải xuất thân từ hoàng tộc ra hay không, nhất định phải tới nơi này nghiệm chứng.
Nhưng mấy đời liên tiếp, trong cung đều không có hoàng tử hoàng nữ nào khả nghi về quan hệ huyết thống, cái gọi là mật cảnh, cũng dần dần không có ai nhắc tới.
Đi qua?
Mọi người đều sửng sốt.
Vậy chẳng phải là muốn đạp nước mà đi, đi qua mặt hồ, mới có thể tính hợp quy cách?
Người tập võ cũng thôi đi, hồ này diện tích nhỏ, còn có thể kiên trì đi qua, nhưng không biết võ công thì sao?
Hiện tại mọi người càng không tin cái gọi là mật cảnh này, bắt đầu cảm thấy cái này đơn giản chỉ là lừa dối người ta.
Mấy người đều ngưng thần nhìn hồ nước thần bí cách đó không xa, ai cũng không có chú ý đến, heo con vốn ở trong ngực Hách Liên Dạ nghỉ ngơi lại chui ra, trừng lớn đôi mắt tròn xoe, cũng nhìn quanh theo bọn họ.
Bản năng của động vật khiến nó cảm thấy phía trước có nguy hiểm, nhưng đồng thời nó cũng ngửi thấy mùi thảo dược quý hiếm nó thích nhất, heo con rối rắm hồi lâu, quằn tới quằn lui trong ngực Hách Liên Dạ, rốt cục vẫn đạp chân ngắn một cái, chạy vọt ra ngoài.
"Heo con!" Tình hình trước mặt mù mịt không rõ, Ngư Ngư lo nó gặp nguy hiểm, lập tức muốn đuổi theo bắt nó trở lại.
Đương nhiên Hách Liên Dạ không có khả năng để nàng mạo hiểm, y kéo người lại, tự mình đuổi theo.
Động tác của y rất nhanh, thật ra đây chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt, nhưng gần như cũng trong lúc y bay đi, gió trong rừng liễu hơn lớn đột nhiên trở nên lớn hơn, phút chốc biến thành cuồng phong gào thét, cuốn lên cành khô và lá xanh trong rừng, cọ quét khiến mọi người không thể mở mắt ra được.
Hách Liên Dạ không rối bời, híp mắt, quơ lấy heo nhỏ dường như không chịu ảnh hưởng của cuồng phong còn muốn chạy về phía trước, lùi trở về bên cạnh đám người Ngư Ngư.
Thấy y không có việc gì, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng...
"Chủ, chủ tử..." Hà Nghiêm khiếp sợ đến mức cà lắm, "Người xem đây là... hồ?"
Nói xong lời cuối cùng, Hà Nghiêm không thể xác định đây thật sự là hồ.
Mặt nước màu xanh vừa mới nhìn thấy đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, thay vào đó là một đám sương trắng đậm tới mức nhìn không thấy đáy, liếc nhìn lại, giống như biển mây bốc lên khiến người ta phân không rõ đây là hồ nước hay là vực sâu vạn trượng.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người.
Hiện tại trừ phi bọn họ rất ngốc, nếu không chả ai dám mạo hiểm đi qua.
Cho nên ngay cả thương lượng cũng không cần, một đám người cẩn thận rời khỏi rừng liễu, mặc kệ rất hiếu kỳ với cái "hồ" tự động biến hóa cũng quay về nơi an toàn trước rồi nói sau.
Vừa thấy bọn họ đi ra, sư đệ lập tức nghênh đón, "Thế nào?"
Nghe mọi người nói tình cảnh bên trong, sư đệ cũng sửng sờ, "Hồ biến hóa?"
Sau khi đi ra, Ngư Ngư vẫn luôn không nói chuyện, nàng ôm heo con từ trong ngực Hách Liên Dạ qua, cẩn thận kiểm tra bốn móng của nó, muốn xác nhận nó không bị thương.
Nhưng sau khi kiểm tra, nàng cũng không nói kết quả, chỉ nhíu chặt mày nhìn trời.
"Sao vậy?" Tất cả mọi người cực kỳ lo lắng.
Chẳng lẽ heo con bị thương?
Ngư Ngư rất rối rắm, "Bây giờ đi về, sáng mai sẽ không đến được thị trấn Thạch Đầu ăn mì hoành thánh cực ngon của quán kia."
Thời gian không còn kịp nữa! Khởi hành sớm chút thì tốt rồi.
Mọi người: "..."
Ngay cả Tiểu Trần Tử cùng là người thích ăn cũng khinh bỉ nàng, "Xem cô kìa! Chỉ là một bát hoành thánh..."
"Quán hoành thánh kia còn có bán lạp xưởng ở Vận thành nữa." Ngư Ngư rất bình tĩnh cắt đứt lời hắn.
"... Còn đứng ngây đó làm gì! Hiện tại xuất phát thôi!" Tiểu Trần Tử lập tức nôn nóng thúc giục Ngư Ngư dẫn đường.
Mọi người: "..."
Chỉ có hai người bọn họ động kinh thì cũng thôi đi, mấu chốt là, ngay cả Hách Liên Dạ cũng theo chân bọn họ, "Hồ đồ", cũng không định giải thích điều gì, cất bước đi, dường như thật sự chuẩn bị rời đi khu rừng rậm, thậm chí rời khỏi Vệ quốc, trở về Nguyệt Loan quốc.
"... Hách Liên huynh?" Phong Ngự Vũ bối rối khó xử gọi y lại, "Vừa rồi cái hồ kia..."
Trước khi tận mắt nhìn thấy cái hồ đó, Phong Ngự Vũ cảm thấy đám người bọn họ, bản lĩnh võ lực trí kế kể cả dùng độc đều là hạng nhất, lại có đám sư dệ dẫn đường, gần như có thể đánh đâu thắng đó rồi.
Nhưng khi nhìn "hồ" biến hóa, nơi thần bí kiểu này vốn không phải để con người giải thích, khiến hắn cực kỳ bất an.
Hắn là Thái tử Vệ quốc, an nguy của dân chúng Vệ quốc hắn cần phải lo lắng, hồ kỳ quái kia nằm ở địa phận Vệ quốc, có thể nghiệm chứng thân phận hoàng tộc Vệ quốc, hiện tại nó lại bị Huyền Cơ lão nhân đại danh đỉnh đỉnh để mắt tới, không biết muốn dùng nó để làm gì.
Cho nên hiện tại hắn cực kỳ muốn Hách Liên Dạ giúp đỡ.
Hách Liên Dạ lại thần thần bí bí, cười nhạt nhắc nhở, "Vì đuổi theo heo con, thật ra Nghiên Nghiên có bước tới một bước, nhưng hồ này không có thay đổi gì, đến khi ta đuổi theo."
"Ý ngươi muốn nói..."
Phong Ngự Vũ sửng sốt, "Người bình thường thật sự không thể tới gần hồ này? Trình tiểu thư không phải là hoàng tộc Vệ quốc, cho nên trên người nàng thật sự có chỗ đặc biệt?"
Rốt cuộc là chỗ nào?
Ngư Ngư đi ở phía trước đột nhiên quay người lại, "Suỵt, đừng nói nữa."
"... Được." Phong Ngự Vũ là người chính trực, nếu Ngư Ngư có bí mật không muốn nói, đương nhiên hắn sẽ không ép hỏi.
Kết quả Ngư Ngư nghiêm túc nói cho hắn biết, "Nói thêm nữa sẽ làm trễ giờ ăn điểm tâm ngày mai."
"..." Phong Ngự Vũ co quắp khóe môi, sải bước đuổi tới trước mặt.
Ngư Ngư vốn cũng muốn đi, nhưng Hách Liên Dạ cười cười kéo người trở lại bên cạnh, "Tiểu nha đầu, có phải nàng có lời gì muốn nói với ta hay không?"
Mặc dù đoán được đại khái, nhưng y rất muốn nghe chính miệng chính mồm nói ra, "Rốt cuộc nàng có gì đặc biệt?"
"Tôi nói, tôi đặc biệt hiền lành đàng hoàng." Làm một người khiêm tốn an phận, Ngư Ngư hết sức không muốn tự mình khen mình hai lần như thế, cho nên thở dài một tiếng đáp.
"À?" Yêu nghiệt nào đó cười rất bình tĩnh, "Ta còn tưởng rằng đặc biệt để bổn vương yêu thích."
"Vương gia," Ngư Ngư nhíu mày, hết sức không hiểu nổi, "Ngài có thời gian mỗi ngày thổ lộ, tại sao không thể đi làm chút chuyện mình truy cầu? Ví dụ như, ăn thêm một chén cơm!"
Hách Liên Dạ suýt chút nữa bật cười, thanh thanh yết hầu, còn nghiêm trang nói, "Ăn cơm quan trọng như vậy sao?"
"Đương nhiên!"
"Nhưng bổn vương bị bệnh tương tư, hiện tại cơm nước không vô, làm sao bây giờ?"
Ngư Ngư thận trọng hỏi, "Nhường cơm cho tôi?"
"..." Lần này rốt cục Hách Liên Dạ không nhịn được nữa cười lên, nhưng chung đụng với Ngư Ngư, dường như y cũng bị tư duy sành ăn truyền nhiễm, chẳng mấy chốc lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Tuyệt đối không thể nhường cơm cho nàng ăn."
Nghĩa chính nghiêm từ nói hết câu này, y bình tĩnh bổ sung, "Người thì có thể."
"..." Ngư Ngư co quắp khóe miệng, không còn cách nào bình tĩnh nhìn yêu nghiệt nào đó trước mặt tự nguyện "hiến thân", rất thích để cho nàng ăn.
Trong chuyện thổ lộ này, từ trước đến nay Hách Liên Dạ đều không nóng vội ép buộc Ngư Ngư, cho nên thấy nàng không nói gì, liền kéo người đến bên cạnh mình, miễn cho nàng lại tìm cớ chuồn đi.
"Tiểu nha đầu, heo con không có chuyện gì chứ?"
"... Không sao." Nàng cẩn thận kiểm tra, trải qua trận gió kỳ lạ kia, heo con không bị thương chỗ nào.
Ngư Ngư nhét heo con không an phận vào lại trong áo choàng, nhưng heo con luôn muốn chui ra, lưu luyến nhìn rừng liễu phía sau bọn họ.
Không biết trong rừng liễu này rốt cuộc có bảo bối gì, khiến cho tiểu tử xoi mói này nhớ thương như vậy.
Heo con không biết nói chuyện, đương nhiên sẽ không nói cho nhóm nàng biết đáp án, chỉ luôn giương mắt nhìn rừng liễu, cho đến khi bọn họ quẹo rẽ, không thấy cái gì ở đằng sau, tiểu tử kia mới buồn bã ỉu xìu níu lấy áo choàng Ngư Ngư, càng không ngừng đạp chân ngắn, muốn bò lên trên.
Ngư Ngư vô cùng tốt bụng giúp nó một tay.
Nhưng heo con không muốn sự tốt bụng của nàng...
Dựa vào giúp đỡ của chủ nhân bò lên vai nàng, heo con không chút do dự xoay người, đưa cái mông về phía Ngư Ngư, tiến hành kháng nghị lặng lẽ.
Ngư Ngư: "..." Tiểu tử này thật sự thành tinh rồi.
Nhưng... thật sự không thể nắm cái đuôi của nó sao? Thoạt nhìn rất q đó...
Mặc dù còn có thắc mắc không có lời giải, nhưng hiện tại tâm trạng của Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đều rất thoải mái.
Bởi vì rất rõ ràng, sư phụ của đám người nam tử áo trắng muốn Ngư Ngư giúp đỡ, hơn nữa cái giúp này nhất định là muốn Ngư Ngư tự nguyện mới được, nếu không ông ta đã sớm xuất hiện kiên quyết bắt Ngư Ngư đi rồi.
Thế trội lúc này vốn là ở phía bọn họ, tại sao bọn họ phải cấp bách?
Có nghi vấn cũng không sao, bọn họ thảnh thơi trở về Nguyệt Loan quốc, chờ sư phụ của nam tử áo trắng thiếu kiên nhẫn chủ động tìm tới cửa, cũng như đang chờ ông ta chủ động giải thích nghi hoặc cho bọn họ biết.
Ăn ngủ trong rừng quá cực khổ, cho nên tất cả mọi người muốn suốt đêm rời khỏi đây, đến thị trấn Thạch Đầu ở gần đây nhất nghỉ ngơi một chút rồi lên đường.
Có điều đáng tiếc chính là... Bọn họ xuất phát quả thật muộn, chờ đến lúc tới thị trấn Thạch Đầu, quán mì hoành thánh ăn ngon kia đã bán hết rồi...
Nhưng Ngư Ngư cũng không để ý đến cái này, bởi vì nàng có Hách Liên Dạ vạn năng...
Ở trên trấn tìm khách điếm ngủ lại, Hách Liên Dạ hỏi Ngư Ngư muốn cái ăn gì, sau đó bình tĩnh xuống bếp làm đồ ăn cho Ngư Ngư.
Nhìn xem, Vương gia nhà hắn... Dùng tốt biết bao!
Hà Nghiêm khống chế mình không nên động kinh, chuẩn bị nhân cơ hội nhấn mạnh với Ngư Ngư một chút, Vương gia nhà hắn tuyệt đối là kiểu mẫu kiệt xuất "Ở nhà du lịch giết người phóng hỏa đều cần thiết."
Nhưng hắn vừa mới đứng bên cạnh Ngư Ngư, liền thấy Tiểu Trần Tử trầm mặt đi tới, nhỏ giọng nói, "Đi mau, nơi này không thể ở lâu."
... Sao vậy?
Chẳng lẽ sư phụ của nam tử áo trắng xuất hiện lúc này? Nhưng không phải ông ấy không thể dùng sức mạnh sao? Bọn họ liền đợi ông ấy chủ động hiện thân thôi!
Trừ lần đó ra, đối với đám người kia mà nói, còn có chuyện gì được xưng là nguy hiểm?
Thật ra... Thật đúng là "có".
Tiểu Trần Tử ngưng trọng nói cho bọn họ biết nguy hiểm là gì, "Ta đi xem rồi, đầu bếp nơi này làm cơm rất khó ăn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...