Hiện tại bọn họ đã tiến vào biên cảnh Vệ quốc, nếu muốn đến Kinh thành Vệ Quốc, hẳn phải luôn đi về hướng Nam mới đúng.
Nhưng Phong Ngự Vũ lại chỉ huy thuộc hạ đi về hướng Đông Nam.
"Không phải chúng ta đi Kinh thành sao?"
Phong Ngự Vũ có chút chần chờ nhìn Ngư Ngư một cái, im lặng gần một phút mới nói, "Không phải."
Lời vừa dứt, bên người hắn bỗng xuất hiện một yêu nghiệt.
Phong Ngự Vũ giật giật khóe miệng, "Không phải Hách Liên huynh nói là ta tiếp tục mang tiểu muội trốn hôn, còn ngươi ở phía sau chậm rãi đuổi theo sao?"
Tại sao đột nhiên hiện thân rồi.
Hách Liên Dạ cười cực kỳ thân thiết, đặt tay lên vai hắn, mạnh mẽ kéo người xuống xe ngựa, "Ta nhớ tình địch của ta rồi."
Nói xong, mặc kệ Phong Ngự Vũ phản kháng, cứng rắn kéo người đến rừng cây nhỏ bên cạnh...
Tất cả mọi người đều có tâm tình phức tạp đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, ngay cả nam tử áo trắng vẫn luôn "Thần tiên ta đây, không quan tâm phàm nhân các ngươi đang làm cái gì", cũng nhìn theo bọn họ mấy lần.
Ngư Ngư cực kỳ hiền lành an ủi hắn, "Anh yên tâm, bọn họ sẽ không lén trốn đi ăn thịt đâu."
"..." Nam tử áo trắng im lặng cúi đầu.
Chẳng qua Ngư ngư cảm thấy lúc này hắn không phải nhìn bát đũa trong ngực mình... mà là bóng dáng của hắn.
Cục u to lớn sáng ngời trên đầu nhắc nhở hắn, bây giờ hắn chỉ có thể đi theo đám người Ngư Ngư, có bị "bắt nạt" cũng không thể giận dỗi trốn đi.
Bằng không sẽ bị sư đệ đánh...
Đánh không lại sư đệ rất đánh thương. Ngư Ngư cũng phải xoắn xuýt thay hắn.
Bên kia, Hách Liên Dạ kéo Phong Ngự Vũ tới nơi không có người mới buông tay ra, ung dung thảnh thơi ngồi xống, nhìn điệu bộ dường như muốn đám phán dài.
"Ngươi biết, muội muội ta cũng mất tích, tất cả mọi người đều nói nó rơi xuống vách núi chắc chắn phải chết là điều không thể nghi ngờ, chỉ có ta là không từ bỏ tìm kiếm."
Hách Liên Dạ đột nhiên nói ra một câu, ngăn chặn chất vấn của Phong Ngự Vũ.
Hắn thở dài một tiếng, cũng ngồi xuống.
Gặp được người giống mình, Phong Ngự Vũ cũng có vài phần tín nhiệm Hách Liên Dạ, huống hồ trong lòng hắn hiểu rõ, bản thân không thể gạt được nam nhân thông minh sắp thành tinh này.
"Trình tiểu thư không phải là muội muội của ta?" Hắn đột nhiên hỏi Hách Liên Dạ.
"Nàng ấy không nói dối ngươi, vẫn luôn nói cho ngươi biết nàng ấy không phải, là do ngươi không tin." Hách Liên Dạ tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho người hiểu lầm Ngư Ngư.
Giọng điệu bao che này làm Phong Ngự Vũ bật cười, ai có thể nghĩ đến Tĩnh Vương tâm lạnh máu lạnh còn có chút biến thái theo như lời đồn, sau khi động tâm sẽ là hình tượng nam nhân bá đạo lại cẩn thận như vậy.
Phong Ngự Vũ bất đắc dĩ gật đầu, "Quả thật ta không tin, nhưng hôm nay nghe tiểu nhị giả kia nói những lời đó, khiến ta không thể tiếp tục tự lừa mình dối người nữa rồi."
"Vậy vì sao ngươi còn mang nàng ấy tiến vào Vệ Quốc, mà không phải là đưa nàng về nhà?"
"Không phải Hách Liên huynh đã biết đáp án rồi sao?" Phong Ngự Vũ thở dài một tiếng, "Thực không dám đấu diếm, Trình tiểu thư luôn nói nàng ấy không phải là muội muội của ta, mà ta lại thấy nàng ấy quả thực rất giống, cho nên khi còn ở Nguyệt Loan quốc, ta mua chuộc được một tỳ nữ hỏi thăm qua, tỳ nữ kia nói, trên vai của Cửu tiểu thư bọn họ quả thật có một cái bớt."
Chuyện trên vai muội muội hắn có bớt, hoàn toàn không có mấy người biết, mặc kệ người sau màn là ai, riêng việc sắp xếp người giả mạo này, nhất định là có âm mưu.
Còn có khinh công của Tần Phấn, thật sự chỉ có thể dùng từ xuất thần nhập hóa để hình dung, sư đệ cùng cha khác mẹ kia của hắn, lại càng không phải là nhân vật tầm thường.
Phong Ngự Vũ không ngốc, nhất định biết mình bị môn phái cường đại nào đó theo dõi.
Cho nên hắn dứt khoát tương kế tựu kế, nhìn xem những người đó rốt cuộc muốn làm cái gì.
Chuyện xảy ra không khác mấy với suy đoán của y, Hách Liên Dạ gật gật đầu, còn có một nghi vấn, "Phong huynh, lúc trước ngươi nói muốn mang Nghiên Nghiên trở về Vệ quốc... là muốn dùng phương thức nghiệm chứng gì để biết nàng ấy có phải là muội muội của ngươi hay không?"
Phong Ngự Vũ trầm ngâm một lúc lâu, "Đợi đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Lấy bản lĩnh của đám người bọn họ, đương nhiên trên đường sẽ không gặp nguy hiểm gì, cho nên năm ngày sau, bọn họ cực kỳ thuận lợi đi đến khu rừng rậm phía Đông Nam của Vệ quốc.
Duy nhất đáng nhắc tới chính là, đoạn đường này càng chạy càng hoang vắng, hơn nữa tiến vào biên cảnh Vệ quốc không lâu, Phong Ngự Vũ lại để một đám tùy tùng của hắn về kinh trước, chỉ lưu lại một tâm phúc của hắn.
Ngư Ngư thẳng lưng nhìn về phía xa, liếc mắt nhìn một mảnh xanh biếc không thấy điểm kết, sắc mặt của nàng có chút ngưng trọng, "Chúng ta phải xuyên qua khu rừng này?"
"Vương phi, có cái gì không bình thường sao?" Hà Nghiêm lập tức cẩn thận hỏi.
Trong khu rừng rậm u ám cổ xưa kiểu này, rất dễ có độc vật độc xà lui tới, mà bản lĩnh y thuật và dùng độc của Vương phi bọn họ đều là hạng nhất, chẳng lẽ phát hiện cái gì sao?
Ngư Ngư rất nghiêm túc gật đầu, "Đồ ăn dự trữ của tôi không đủ."
Trong rừng rậm... đương nhiên không tìm thấy đồ ăn.
Mọi người: "..."
Nhưng vài ngày nay ở cùng Ngư Ngư, tất cả mọi người bắt đầu nhận thức được lối suy nghĩ của nàng rồi.
Ăn cơm là việc quan trọng nhất! Nếu không ngươi xem mỗi lần bọn họ ăn thịt, biểu cảm của nam tử áo trắng nhìn chằm chằm vào cái khay...
Bọn họ nhìn đều rối rắm thay hắn.
Ngư Ngư nói rất đúng, làm người chính là nên ăn ngon, ngủ ngon, tỉnh ngủ tiếp tục ăn thật ngon... ừm.
Cho nên trước khi mọi người tiến vào rừng đều tản ra bốn phía, xác định xem nơi này có thể tìm thấy cái gì ăn hay không.
Hơn mười phút sau, mọi người hội họp, kết luận là đi săn thú cực kỳ dễ dàng, đủ loại nấm dại cùng rau dại đa dạng phong phú, nhưng không gặp được cây ăn quả, vấn đề hoa quả không có cách nào giải quyết.
"Phong huynh, chỗ sâu trong rừng này có cây ăn quả không?" Hách Liên Dạ đột nhiên hỏi một câu.
"... Ta cũng không biết."
Cái gì? Ngư Ngư có chút ngạc nhiên, nơi này sao lại thần bí như vậy, ngay cả Phong Ngự Vũ cũng chưa từng tới?
Nhưng "chủ nhân" kia để cho Trình Ti Nghiên giả mạo muội muội Phong Ngự Vũ, hơn phân nửa là vì nơi có thể nghiệm chứng thân phận hoàng tộc của Vệ quốc, hiện tại nàng vô cùng tò mò, nhất định phải làm sáng tỏ việc này.
Trên đường đi đến đây, ước chừng hơn mười phút trước, bọn họ có đi qua mấy nhóm cây ăn quả dại, hiện tại đúng lúc có thể hái xuống.
Việc này không cần hàm lượng kỹ thuật, cho nên những người khác đều lưu lại tại chỗ, chỉ có Hà Nghiêm và tâm phúc của Phong Ngự Vũ quay trở lại hái.
Trong rừng rậm không thể cưỡi ngựa không thể ngồi xe ngựa, những người khác thì không sao, nhưng đối với người không có võ công như Ngư Ngư mà nói, muốn đi bộ ra khỏi rừng rậm, chính là khảo nghiệm lớn với thể lực.
Cho nên Ngư Ngư không muốn lãng phí thời gian, tìm một khối đá sạch sẽ lớn ngồi nghỉ ngơi.
Hách Liên Dạ cũng muốn ngồi xuống theo.
Tiểu nha đầu này đi không nổi, y còn có thể cõng nàng, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tiểu nha đầu vô lương này chịu leo lên lưng y.
Nhưng khi Hách Liên Dạ vừa mới khom người, có một cái đầu nhỏ xuất hiện chỗ vạt áo bị hở của y, đôi mắt nhỏ đen bóng xoay xoay, giống như đánh giá cảnh vật chung quanh.
"Heo con tỉnh rồi?" Ngư Ngư rất vui mừng, muốn ôm heo nhỏ này qua chơi đùa một chút.
Nhưng heo nhỏ lại không cho người chủ là nàng chút mặt mũi nào, chân ngắn đạp một cái, nhảy ra khỏi vạt áo Hách Liên Dạ, xoạt xoạt xoạt chạy đi.
Lấy bốn móng núng nính thịt của nó mà nói, nó chạy cực kì nhanh, động tác nhanh nhẹn đến kinh ngạc, dù vậy vẫn không nhanh bằng tốc độ cao thủ khinh công, cho nên Ngư Ngư cũng không sợ nó bị lạc mất, liền để mặc nó ở trong rừng rậm vui vẻ làm càn.
Mấy ngày này bọn họ đều gấp rút lên đường, hẳn con heo con này vô cùng buồn bực.
Chỉ là... chạy đến nơi cách bọn họ khoảng ba mươi thước, heo con đột nhiên ngừng lại, cái mũi và hai cái móng trước cùng ra trận, cố gắng một lúc, đào ra được một gốc cỏ xanh.
Con heo con này cực kỳ thích sạch sẽ, đừng nói là buổi tối trước khi ngủ, cho dù đút nó ăn xong cái gì đó mà quên lau miệng cho nó, nó sẽ phát cáu nhảy đến trước mặt ngươi, đánh một cái tát... Ừm, nên nói là đánh cho một cái móng heo.
Cho nên Ngư Ngư nhìn thấy vì đào cỏ xanh, trên mũi heo con dính cỏ vụn cùng bùn đất, cảm thấy thật không thể tin nổi.
Nhưng ngay sau đó, chuyện càng khiến bọn họ khiếp sợ đã xảy ra.
Heo con vẫn luôn kén ăn tới cực điểm, trừ quả màu đỏ có hình dáng kì lạ kia ra, nó không chịu ăn cái gì cả, thế nhưng lại nhét cọng cỏ xanh này vào miệng!
Chẳng qua, sau khi cắn một miếng, heo con lại kiên định... nhả ra.
Nhưng ngay sau đó nó lại cắn miếng thứ hai.
Sau lại nhả ra...
Lặp lại động tác như vậy vài lần, trên móng thịt của heo con chỉ còn lại một đoạn nhỏ bằng hạt đậu... Lõi cỏ? Cỏ xanh có lõi sao?
Tóm lại, đoạn nhỏ trong móng heo con có màu xanh nhạt, trông rất đẹp mắt.
Còn heo con không chút do dự ăn nó, mọi người sửng sờ đợi năm phút, ngay cả bọn người Hà Nghiêm đi hái quả dại trở lại, heo nhỏ cũng không có nhả ra.
Hai mắt Ngư Ngư đột nhiên từ từ trợn to, đến cuối cùng, chính là khiếp sợ đến mức xém chút nữa trợn ra khỏi hốc mắt.
Nàng đột nhiên chạy tới, nhặt mấy miếng "cỏ xanh" heo con nhả ra.
Thật ra cũng không phải nhả, sau này bọn họ đều biết, là heo con ghét vỏ ngoài không muốn ăn, móng heo lại không linh hoạt giống tay người... không thể lột da "cỏ xanh", nó liền cắn chỗ mình không ăn ném đi.
Cẩn thận nhìn chỗ vỏ bị heo nhỏ cắn bỏ, Ngư Ngư đột nhiên hút một ngụm khí lạnh.
"Sao vậy?" Những người khác đều chạy tới bên người nàng.
"... Đây không phải là cỏ xanh, mà là... một loại thảo dược có thể kéo dài tuổi thọ, tất cả dược hiệu đều tập trung ở lõi. Hơn nữa chung quanh có nhiều thực vật như vậy, chỉ có một gốc cây này là có thể dùng được."
Là trùng hợp hay là heo con đã xác định rõ mục tiêu, chạy hơn ba mươi thước là vì nó đã sớm phát hiện cây thảo dược này?
Nơi này và hiện đại rất nhiều thảo dược không giống tên, Ngư Ngư nhìn Phong Ngự Vũ và nam tử áo trắng bên cạnh, không muốn bại lộ thân phận nên ậm ợ nói.
Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng lấy đồ ăn vặt ở trong ngực ra, có cả vài cọng thảo dược bình thường hái được trên đường, nghĩ nghĩ, lại lấy ra một cái hộp khóa cực kì cẩn thận, mở ra...
Đây là lần đầu tiên khi nhìn thấy nam tử áo trắng, cướp Liên Tâm thảo từ trong tay hắn, cũng chính là một trong những dược liệu chế tạo Huyền Cơ đan.
Kết quả heo con không để ý tới đống đồ ăn vặt mỹ vị kia, cũng không nhìn đến thảo dược có thể đuổi muỗi của Ngư Ngư, có vài cọng thảo dược có mùi hương kỳ dị, chân ngắn đạp một cái, không chút do dự chạy tới cái hộp chỉ mở một khe nhỏ trên tay Ngư Ngư.
Tốc độ cực nhanh, khiến Ngư Ngư không thể phản ứng kịp.
Cũng may Hách Liên Dạ tay mắt lanh lẹ, cầm hai cái đùi của nó mạnh mẽ kéo lại.
Không đếm xỉa tới tiểu tử hậm hực vung loạn bốn mống kia, Hách Liên Dạ kinh ngạc nhíu mày, nhìn về phía Ngư Ngư.
Ngư Ngư cũng rất kinh ngạc, hít sâu nhiều lần, mới gật đầu, "Nó có thể nhận thức thảo dược... Hơn nữa chỉ nhận thức thảo dược trân quý..."
Cho nên trên dọc đường này, mặc dù nàng hái không ít thảo dược, nhưng đều là thuộc loại phổ thông, tiểu tử này hoàn toàn không để vào mắt.
Về phần nàng vẫn luôn mang theo Liên Tâm thảo bên cạnh, là vì cái hộp này rất kín, sẽ không làm ảnh hưởng đến dược hiệu, mới không bị heo con này phát hiện.
Còn có, xem tình huống này, heo con vốn không kén ăn, nó chỉ chịu ăn quả dại màu đỏ kia, nó xoi mói đồ ăn bình thường, vốn là không thèm ăn.
Chỉ là không biết quả dại màu đỏ kia là bảo bối gì.
Đối với người học y mà nói, bản lĩnh này của heo con quả thực chính là nằm mơ cũng không dám mơ đến, Ngư Ngư vẫn rất tin tưởng vào vận tốt của bản thân.
Hách Liên Dạ cũng không nghĩ tới, heo con mình vô lương lừa được từ trong tay sư đệ, lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Kinh ngạc đi qua, hai người đồng loạt nhìn nam tử áo trắng.
"Ta và sư đệ chỉ biết được vài thảo dược thôi."
Hèn gì dễ dàng tặng bảo bối này cho người khác.
Ngư Ngư tỏ vẻ đồng tình thắm thiết với bọn họ, đồng thời quyết định... kiên quyết không trả heo con lại.
Phát hiện kinh ngạc này, làm cho Ngư Ngư hết sức phấn khởi, trên đường đi vô cùng có tinh thần, đi theo mọi người mấy giờ trong rừng cũng không cảm thấy mệt.
Đương nhiên, mấy giờ sau, bọn họ cũng dừng lại nghỉ ngơi rất nhiều lần.
Bởi vì bên trong những loại rừng rậm kiểu cũ này, hiển nhiên có không ít bảo bối, heo con thường xuyên nhảy ra khỏi ngực Hách Liên Dạ chạy ra ngoài, đào thảo dược ăn.
Vóc dáng của tiểu tử này rất nhỏ, sức ăn có hạn, ăn một chốc thì không ăn nữa, nhưng nhìn thấy thảo dược quý hiếm, vẫn muốn đào ra.
Hơn nữa hiển nhiên nó vẫn còn tức Ngư Ngư vì không cho nó ăn Liên Tâm thảo, cho dù không ăn được, nó cũng muốn ôm đóng thảo dược kia dưới móng của nó, không chịu đưa cho bất cứ ai.
Ngư Ngư giật giật khóe miệng, tâm tình cực kỳ phức tạp lấy ra một cái túi sách nhỏ... hoặc nói là một gói đồ nhỏ.
Chính là cái túi trên lưng của heo con lần đầu tiên xuất hiện cùng sư đệ.
Cuối cùng heo con cũng vừa lòng, hai móng thả thảo dược vào trong túi nhỏ, sau đó dung mũi đùn đẩy vài cái, làm cho túi nhỏ thoạt nhìn ngăn nắp chút, tiếp đó thì tỏ vẻ sảng khoái nhận "hầu hạ" của Ngư Ngư, dưới sự giúp đỡ của nàng, đeo túi sách lên lưng.
Ngư Ngư sâu sắc cảm nhận được tiểu tử này ăn nhiều thảo dược quý hiếm nên thành tinh rồi.
Mấy người ở trong rừng rậm đi một chút ngừng một chút, đến giữa trưa tìm nơi rộng rãi, dừng lại... nướng thịt.
Hết cách rồi, trong rừng rậm thì săn thú là tiện nhất, ăn thịt nướng có thể làm tại chỗ, mới lạ lại nhanh gọn.
Sợ Ngư Ngư ăn ngấy, Hách Liên Dạ làm cho Ngư Ngư chút thức ăn nhẹ như nấm trộn với rau.
Những người khác không ăn được bữa ăn tình yêu của Hách Liên Dạ, chỉ có thể hâm mộ ghen ghét tự mình học làm, cũng may tâm phúc của Phong Ngự Vũ coi như có chút thiên phú nấu ăn, cố gắng một lát, lăn qua lăn lại cũng coi như ngon miệng, chỉ là bề ngoài có chút độc đáo.
Một đám người bận rộn, chỉ có vẻ mặt của nam tử áo trắng là thoải mái, vẫn không nhúc nhích ngồi ở một bên.
Đương nhiên, khi mọi người bận rộn xong bắt đầu hưởng thụ mĩ vị, hắn cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ đó nhìn xem...
Mọi người đều không hiểu nội thương của hắn là xảy ra chuyện gì, vì sao không thể ăn cơm, nhất là không thể ăn thịt, đành phải nhìn bóng dáng hắn phiêu dật như trích tiên, để lại nước mắt cảm khái... Thịt nướng này thật sự ăn quá ngon !
Ai cũng không nghĩ tới, người tỏ vẻ "quan tâm" đầu tiên tới nam tử áo trắng, lại là đại biến thái Hách Liên Dạ.
Y đi đến bên cạnh nam tử áo trắng, "Ngươi không ăn cơm gần mười gần rồi, vì sao không gọi sư đệ ngươi đến?"
Trên khuôn mặt tuyệt sắc chậm rãi lộ ra nụ cười khuynh thành mê chết người, thật sự một tên yêu nghiệt sống.
Càng đáng sợ hơn là, tên yêu nghiệt này không chỉ rất xinh đẹp, y còn thông minh...
Đã định liệu trước, y cười hỏi nam tử áo trắng, "Sợ sư đệ của ngươi xuất hiện quá nhanh, để cho chúng ta phát hiện nơi này là đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...