Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Nhưng sư đệ không vội, Tiểu Trần Tử sẽ lo lắng.

Mặc dù hắn che mặt, nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra được, hiện tại trong lòng hắn rất rối rắm, tưởng chừng như không có cách nào dùng lời để hình dung được.

"Rốt cuộc các người có ăn hay không!" Âm thanh của hắn có chút bực tức.

Làm một người sành ăn, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận có người bày ra mỹ thực nóng hổi mà không ăn, cứ như vậy sẽ khiến chúng nó từ từ nguội lạnh, mỹ vị giảm bớt đi nhiều!

Loại chuyện này quả thực khiến người ta giận sôi gan!

Lấy thân phận của Tiểu Trần Tử xuất hiện, hình tượng của Thái tử giống như tên côn đồ nóng nảy lại có chút động kinh.

Nhưng bây giờ, hắn nhìn chằm chằm sư đệ và nam tử áo trắng giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung.

Sư đệ vốn xem ai cũng là không khí đột nhiên ánh mắt biến đổi, ngẩng đầu lên có chút vui mừng liếc nhìn Tiểu Trần Tử.

Sau đó, rốt cục sư đệ cũng chịu mở giỏ thức ăn ra.

Lấy cái đầu tiên ra là một dĩa thịt dứa màu sắc tươi sáng chua ngọt khai vị.

Ngư Ngư nhận ra, đây là món ăn chiêu bài của tửu lâu Hoan Hỉ Thiên nổi tiếng nhất Kinh Thành, mỗi ngày bán ra với số lượng có hạn.

Vừa khóe nơi sư đệ xuất hiện ở chỗ xa chính là tửu lâu Hoan Hỉ Thiên.

Khó trách Tiểu Trần Tử lại nói "Nhường cho ngươi", xem ra hai người cũng là vì phần thịt dứa xào chua ngọt số lượng có hạn này mới có thể quen biết nhau.

Quả nhiên, Tiểu Trần Tử vừa thấy dĩa thịt dứa xào chua ngọt kia, ánh mắt lập tức sáng lên.

Ngược lại sư đệ hào phóng đẩy cái đĩa về phía trước, "Cho ngươi."

Tiểu Trần Tử không nói không rằng, móc từ trong người ra một bảo vải, tìm được đũa liền bắt đầu ăn.

Không mang theo bộ đồ ăn* trong người, sao có thể không biết xấu hổ nói mình là một sành ăn...

(* dụng cụ dùng khi ăn như chén, đũa, nĩa, muỗng)

Nhưng nam tử áo trắng cũng mang theo bộ đồ ăn trong người nhưng bây giờ lại không có đồ ăn.

"... Sư đệ." Mắt thấy dĩa thịt dứa nhanh chóng vơi đi, rốt cục nam tử áo trắng cũng lên tiếng, "Đó là đồ cho ta ăn."

Sư đệ không quay đầu lại, lại lấy từ trong giỏ ra một cái chậu có đồ gì đó màu xanh, quăng đến trước mặt nam tử áo trắng.

Ánh mắt hết sức thoải mái có chút tiên khí của nam tử áo trắng hết nhìn thịt dứa xào chua ngọt lại nhìn sang đồ ăn màu xanh trong chậu, rồi lại liếc nhìn bóng lưng chẳng chút nương tình của sư đệ, nhận mệnh cầm đũa lên, gắp một miếng đồ ăn trong chậu, rất tao nhã bắt đầu ăn.

Xác thực là một "chậu"...

Mặc dù trong chậu này không có đất, nhưng Ngư Ngư thật sự cảm thấy đó là hình dáng của một chậu hoa...

Hơn nữa đồ ăn trong chậu là mọc lên.

Cách khá xa nên nhìn không rõ lắm, tóm lại thoạt nhìn đó là một chậu cỏ xanh...


Ngư Ngư cảm thấy sư đệ nuôi động vật nhỏ thành nghiện rồi, cho nên xem sư huynh mình là dê mà nuôi...

Im lặng nhìn trời mấy lần, Ngư Ngư quay đầu nhìn yêu nghiệt bên cạnh.

Trên đời này thậm chí có người có tính cách càng lóe sáng hơn Hách Liên Dạ nha... So với sư đệ quá mức thần bí, Ngư Ngư cảm thấy quả thật ngay cả Hách Liên Dạ cũng phải nhận thua.

Làm một người siêu cấp yêu nghiệt lại siêu cấp phúc hắc, chắc Hách Liên Dạ sẽ không dễ dàng tha thứ cho người còn biến thái hơn cả mình...

Cho nên cười nhạt một tiếng, hắn đột nhiên dán mặt na dịch dung lên mặt mình, hướng về phía Ngư Ngư làm một thế tay.

Ngư Ngư đã sớm muốn lại gần một chút nhìn sư đệ, cho nên cũng rất phối hợp mà dịch dung.

Hai người đều thay đổi thành khuôn mặt bình thường trong nháy mắt, Hách Liên Dạ mang theo nàng nhảy xuống lầu các ẩn thân, chạy thẳng tới đình nghỉ mát.

Tiểu Trần Tử không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng ăn thịt trong dĩa, phản ứng của hắn... có thể xem nhẹ thì xem nhẹ.

Nam tử áo trắng bị nội thương nghiêm trọng, nội lực tổn hao nhiều, nhìn không khác người bình thường là mấy, tính cảnh giác giảm xuống ở mức độ lớn, cho nên hắn hoàn toàn không phát hiện có người trên gác xếp.

Bất quá hắn trời sinh tính tình lạnh nhạt, mặc dù kinh ngạc, nhưng sắc mặt cũng không thay đổi gì, vẫn nhàn nhã ăn đồ ăn giống cỏ xanh trong chậu.

Về phần sư đệ...

Hắn mới thật sự lạnh lùng.

Nhìn vẻ mặt, dường như hắn đã sớm biết trên gác xếp có người, nhìn thấy hai người bọn họ từ trên trời giáng xuống cũng không có cảm giác bất ngờ.

Võ công của sư đệ quả nhiên vô cùng mạnh mẽ.

Hách Liên Dạ mang theo Ngư Ngư nhảy xuống, nhưng không phải để cho người ta vây xem.

Một chút cũng không có tự giác "Môn phái này có việc riêng phải xử lý, hiện tại nên tránh đi", y khẽ cười một tiếng, rất bình tĩnh mở miệng, "Có bán heo không?"

Ngư Ngư giật giật khóe miệng.

Nhân sinh biến thái, quả nhiên không cần giải thích... Trước đó nàng thật sự không nên nghi ngờ mức độ biến thái của y!

Xem ra sư đệ cũng là người nhìn quen sóng gió, thậm chí không bị vấn đề chết người này hù ngã, chỉ ôm con heo hồng hồng đang nằm trên vai xuống để trên bàn đá, "Ngươi có thế cho nó ăn trái cây gì đó ở ngoài, ta sẽ bán cho ngươi."

Đây coi là điều kiện gì? Chẳng lẽ heo nhỏ này cực kỳ kén ăn?

Ngư Ngư cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Hiển nhiên Tiểu Trần Tử cũng không tin lắm, rốt cục cũng chịu để đũa xuống, lấy từ trong ngực ra một hộp trúc nhỏ khéo léo, mở ra, chọn một khối điểm tâm nhỏ trong đó, thả đến bên cạnh heo nhỏ.

Mặc dù hắn không có kinh nghiệm chăn heo... nhưng đây là món bánh dừa gạo tím mềm mà ngự trù đắc ý nhất gần đây, ăn ngon đến mức mỗi lần đều hận không thể tắm rửa dâng hương một phen mới thưởng thức nó, cho dù heo nhỏ này kén ăn cỡ nào, cũng sẽ thích nhỉ?

Kết quả... cái đầu nhỏ của con heo hơi nghiêng một chút, dùng mũi ngửi ngửi, sau đó hết sức chán ghét xoay thân, hướng cái mông về phía Tiểu Trần Tử.

Tiểu Trần Tử: "..."

Nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, lần này dứt khoát xé một phần nhỏ của thịt dứa xào chua ngọt, di chuyển đũa đặt đến trước mặt heo nhỏ.


Nam tử áo trắng liếc nhìn heo nhỏ, tâm tư có chút muốn có ăn thịt, lại nhìn chậu cỏ xanh trước mặt mình, im lặng trong chốc lát, tiếp tục cúi đầu ăn cơm... ừ, ăn cỏ.

Đáng tiếc heo nhỏ hoàn toàn chướng mắt miếng thịt kia, sau khi ngửi ngửi, mắt đen tròn vo bỗng nhiên trừng lớn, ngươi lại dùng đồ ăn không thể ăn đến làm phiền ta!

Heo nhỏ phát hỏa, đứng phất dậy, chân ngắn đạp một cái liền đạp vào mũi của Tiểu Trần Tử.

Tiểu Trần Tử bị đạp đến đầu nghiêng sang bên, tâm trạng rất lâu không thể bình tĩnh...

Ngư Ngư nhân cơ hội cầm lấy hộp trúc đựng điểm tâm ở trong tay hắn.

Dường như có vẻ ăn rất ngon, ừm.

Hách Liên Dạ lại vô cùng bình tĩnh, nhìn rõ một màn này, cười cười với sư đệ, "Mượn một người dùng một chút."

Nói xong, ngón tay vạch một đường, một người áo đen trong đám người vẫn còn đang run rẩy kia giống như bị sợi dây nào đó dắt lấy, không kiềm chế được địa "bay" vào trong đình nghỉ mát.

Bị Hách Liên Dạ "dắt" đến, chính là nam nhân mắt tam giác lộ mặt thứ hai, nhìn thấy Hách Liên Dạ lộ liễu như vậy, hắn không khỏi kinh hãi.

Làm một yêu nghiệt có giá trị võ lực cao, mạnh mẽ đến mức biến thái... Hách Liên Dạ sớm đã quen với ánh mắt như thế.

Cho nên hắn cũng không để ý người khác nghĩ như thế nào, chỉ xuống cái đuôi nhỏ ngắn ngủ của heo nhỏ, "Nắm chặt."

Thấy sư đệ không phản đối, nam nhân mắt tam giác thật sự nắm chặt lấy cái đuôi.

Hắn đã sớm nhìn con heo này không vừa mắt! Ở trên núi, quả thật nó chính là tổ tông!

Trong lúc nam nhân mắt tam giác nắm đuôi, động tác Hách Liên Dạ cực kỳ nhanh cướp lấy dĩa thịt không còn dư mấy miếng ở trước mặt Tiểu Trần Tử nhét vào trong tay nam nhân mắt tam giác.

Cái đuôi bị nắm, heo nhỏ đang gặm trái cây nổi giận.

Khốn kiếp!

Cũng giống như vừa rồi, cả người nhảy lên, hướng về phía lổ mũi của nam nhân mắt tam giác, hai chân trước ngắn ngủn cùng lúc đánh liền hơn mười cái.

Đối với heo nhỏ có hình thể hết sức mini mà nói, đánh mặt rất có kỹ thuật khó khăn... đánh vào mũi tương đối thực tế một chút...

Đánh xong, dường như có vẫn chưa hết giận, lúc nhảy xuống, vừa vặn nhìn thấy trên tay mắt tam giác còn bưng đồ ăn.

Hừ, ta bảo ngươi ăn, ta bảo ngươi ăn!

Cái đĩa là đầu không đi (chịu chết, không biết là gì ~_~), dứt khoát nhảy lên tay mắt tam giác, cắn mấy miếng thịt còn sót lại, sau đó vừa nhìn lên nam nhân mắt tam giác vừa nuốt vào.

Tất cả mọi người có mặt tại chỗ: "..."

Ngư Ngư cảm thấy cái kiểu mọi việc đều thuận lợi này, cho dù đại siêu cấp phúc hắc đối mặt với sinh vật gì đều có thể làm ra chuyện dối gạt, thật sự là... quá biến thái.

Hách Liên Dạ hết sức hài lòng với kết quả này, đợi heo nhỏ ăn xong, ôm nó quay trở lại, lau lau cái mũi và miệng của nó, lúc này mới nhét vào trong ngực Ngư Ngư.


Quá nhỏ!

Ôm vào trong ngực, liền cảm thấy hình thể của heo nhỏ mini này vô cùng đáng yêu, nếu không phải có nam nhân mắt tam giác là bài học kinh nghiệm, Ngư Ngư thật sự rất muốn sờ sờ cái đuôi nhỏ của nó.

Cũng không biết có phải là vì quá mức kén ăn hay không, mỗi ngày đều chỉ chịu ăn một ít trái cây, trên người heo nhỏ còn thấp thoáng có hương trái cây, hướng táo và hương chuối hòa quyện vào nhau, hết sức dễ ngửi.

Ngư Ngư càng nhìn càng cảm thấy thích, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Hách Liên Dạ, "Đa tạ tỷ tỷ!"

Bởi vì muốn che giấu thân phận, nàng cực kỳ hiền lành không gọi Hách Liên Dạ là "Tiểu Dạ tỷ tỷ". Ừm... "hiền lành".

Hách Liên Dạ cười vỗ vỗ đầu nàng, heo nhỏ vừa xuất hiện, ánh mắt tiểu nha đầu này liền dính ở trên người nó không chịu dời đi, vừa nhìn đã biết nàng cực kỳ cảm thấy hứng thú với heo nhỏ này.

Làm một nam nhân tốt siêu cấp cưng chiều nương tử, Ngư Ngư thích, phúc hắc nào đó đương nhiên sẽ giúp nàng thu được vào tay, hoặc là... lừa tới tay, ừm.

Sư đệ nói lời giữ lời, thật sự đồng ý bán heo nhỏ cho bọn họ, vươn tay ra, "Một trăm lượng."

Hách Liên Dạ cũng không mặc cả, sảng khoái cầm ngân phiếu ra, đưa tới.

Biến cố chính là xảy ra trong nháy mắt này.

Đình nghỉ mát vốn bình tĩnh, bầu không khí đột biến, tất cả mọi người bắt đầu chuyển động.

Nam tử áo trắng vẫn luôn cúi đầu im lặng ăn cơm không ngẩng đầu lên, nhưng lại cầm bát đũa cùng chậu "cỏ" chưa ăn xong nhảy ra nhanh như chớp, đáp ở trên một tảng đá lớn ở phía xa tiếp tục ăn, cả quá trình không thấy thần sắc biến hóa chút nào.

Ngư Ngư không có khinh công, bèn ôm lấy heo nhỏ trốn sau cây cột!

Về phần Tiểu Trần Tử... sau khi bị heo nhỏ đạp vào mũi một phát, hắn vẫn luôn đờ đẵng ở trên ghế, không biết căm uất thứ gì, bây giờ lại bị Hách Liên Dạ một cước đạp đi, ngăn ở trước cây cột Ngư Ngư ẩn thân, trở thành một tấm chắn thịt người.

Cùng lúc đó, Hách Liên Dạ cũng thoải mái chặn thế chưởng của sư đệ tấn công tới, nội lực ngưng ở đầu ngón tay, đoạt lấy bốn cây châm độc trong tay sư đệ.

"Thân thủ không tệ." Hách Liên Dạ nhìn ánh sáng màu lam lấp lánh trong tay, rõ ràng là độc châm được ngâm trong độc, cười đến mức ung dung.

"Tĩnh Vương gia cũng thật sự danh bất hư truyền."

"Sai rồi, danh tiếng này rất giả." Hách Liên Dạ cười càng bình tĩnh hơn, "Bổn vương lợi hại hơn so với lời đồn."

Ngư Ngư im lặng nhìn trời.

Sư đệ không định tháo mặt gương mặt to kia ra cho Hách Liên Dạ chứ?

Hai người họ... rất xứng đôi đấy.

Hiển nhiên sư đệ cũng bị nghẹn lại, im lặng trong chốc lát, mới nói, "Đây là chuyện nội bộ của môn phái chúng tôi, mời Tĩnh Vương gia đừng nên nhúng tay vào."

"Nhưng các ngươi đến Kinh thành nhiều người như vậy, không đến Tĩnh vương phủ thông báo một tiếng, nên nói như thế nào đây?"

Trong giọng nói, trang nghiêm như lão đại hắc bang đang chờ người đến đưa tiền bảo hộ.

Mắt thấy sư đệ nhà mình sắp bị lường gạt, nam tử áo trắng đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt sư đệ, nhỏ giọng nói một câu với hắn.

Sư đệ có chút kinh ngạc nhìn về phía Ngư Ngư.

Người đó là Trình Ti Nghiên dịch dung?

Hơn nữa theo như lời sư huynh nói, dường như Trình Ti Nghiên này mất trí nhớ, tính tình còn biến đổi lớn?

Ngư Ngư bị hắn nhìn khẽ nhíu mày, nam tử áo trắng biết Hách Liên Dạ luôn đi cùng nàng, nếu nhận ra Hách Liên Dạ đương nhiên cũng nhận ra nàng.


Thân phận của nàng bây giờ, chính là tiểu sư muội Trình Ti Nghiên trong môn phái bọn họ... lúc này bị nhận ra, có chút khó xử à.

Hách Liên Dạ mang theo nàng đi ra nơi ẩn thân, thật sự có chút thất sách.

Thật ra Ngư Ngư suy nghĩ nhiều rồi.

Đối với Hách Liên Dạ có trình độ phúc hắc bực này mà nói, trên đời này không tồn tại hai chữ "sai lầm".

Y chờ chính là nam tử áo trắng đến "vạch trần".

Quả nhiên như y dự đoán, sư đệ nhìn chằm chằm vào Ngư Ngư trong chốc lát, đột nhiên nói, "Không sợ Tĩnh Vương gia cười nhạo, chứ thật ra trên núi không có thứ gì đáng giá, chúng tôi muốn hiếu kính Tĩnh Vương gia, thật sự không có bản lĩnh đó."

"Sau khi sư phụ xuống núi vân du, trên núi do sư huynh làm chủ."

Hiển nhiên sư đệ là người rất coi trọng thứ tự lớn nhỏ, liếc nhìn nam tử áo trắng, bình tĩnh nói tiếp đi, "Nhưng sư huynh chưa ăn no, ta sẽ giúp huynh ấy làm chủ."

Tất cả mọi người có mặt tại chỗ: "..."

Nam tử áo trắng "chưa ăn no" im lặng đi trở về, tiếp tục ăn "cỏ"...

"Chuyện lần này là chúng tôi không đúng, cho nên ta thay mặt sư huynh quyết định tặng tiểu sư muội cho Tĩnh Vương gia, mời Tĩnh Vương gia vui lòng nhận cho."

"..." Ngư Ngư hung hăng căn điểm tâm vừa mới giành được.

Cảm thấy cắn điểm tâm mềm này thật sự không đã ghiền, nàng lục tìm trong túi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra một bao đậu tằm ngũ vị hương vàng óng xốp giòn, tiếng cắn "răng rắc" vang lên, sát khí rung trời.

Hách Liên Dạ nhìn thấy trong mắt nàng muốn chặt chém người nào đó, y cười đến mức nheo mắt phượng lại, đường cong khóe môi nâng lên, dịu dàng giống như nước mùa xuân khẽ dao động, người xem trái tim cũng muốn say.

Ngư Ngư nghĩ lúc trở về nên ra tay như thế nào để giáo huấn siêu cấp đại phúc hắc này một chút.

"Một khi đã như vậy, được, người ta nhận."

Sư đệ thở phào một hơi.

Trình Ti Nghiên có võ công rất cao không tiện khống chế, lại là người được chủ nhân coi trọng nhất trong môn phái, hiện tại mặc dù chủ nhân đi vắng, nhưng tâm phúc của chủ nhân lại chỉ chịu giúp đỡ Trình Ti Nghiên.

Hết lần này tới lần khác nàng ta không cùng một lòng với hắn và sư huynh, cả ngày đều tơ tưởng đến sắc đẹp của sư huynh, loại phiền toái này đẩy ra ngoài càng nhanh càng tốt.

"Vậy từ hôm nay trở đi, Trình tiểu thư không có bất kỳ quan hệ gì với bổn môn, chúc mừng Vương gia ôm được mỹ nhân về nhà."

Nói xong, lập tức sai người lấy giấy bút, lập chứng từ.

Phúc hắc nào đó muốn chính là kết quả này, vừa có thể để cho Ngư Ngư danh chính ngôn thuận thoát khỏi môn phái thần bí cổ quái kia, lại có thể để Ngư Ngư trở thành người của y.

Phúc hắc ra tay, chính là thành công như vậy...

Cười nhạt nhận lấy chứng từ, Hách Liên Dạ vươn tay kéo Ngư Ngư vẫn đang mài răng, chuẩn bị rời đi,

Nhưng hắn nghe thấy kế hoạch chúng ta muốn lẻn vào Vệ quốc đấy! Đám người áo đen đều muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng bị ánh mắt của sư đệ hù dọa cản lại, không dám nói lời vô ích.

Song sư đệ cũng nói ra suy nghĩ của mình.

"... Tĩnh Vương gia, vị công tử này là bằng hữu của các ngươi sao?" Sư đệ chỉ vào Tiểu Trần Tử chẳng biết tại sao vẫn luôn hiện ra trạng thái hóa đá bi phẫn.

Thứ trái tim đồng tình này...

Hách Liên Dạ không quen hắn.

Cho nên hắn rất bình tĩnh cười cười, "Không phải."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận