Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Trình đại nhân ở lại cung Trường Nhạc không đi, nhưng cũng không có tâm tư nhìn biểu diễn trong cung yến chúc thọ.

Hách Liên Dạ không phải là người không biết suy nghĩ, trong lòng ông cũng biết rõ Cửu nhi không phải là muội muội của Phong Ngự Vũ. Nếu là người khác thì cũng thôi đi, còn có thể nhìn trúng cái thân phận tiểu công chúa Vệ quốc này, mới muốn để Cửu nhi mạo danh thế thân, nhưng cái đồ biến thái này…

Một chữ “tiểu” này, ông hoàn toàn thấy chướng mắt.

Rốt cuộc Hách Liên Dạ đang suy nghĩ cái gì vậy?

Mang người ra khỏi cung, Phong Ngự Vũ liền dẫn theo bọn họ chạy thẳng tới hành quán, sau đó sai người lấy một bức họa tới, "Đây chính là muội muội ta, các người nhìn sẽ hiểu."

Cái này...

Đừng nói là Phong Ngự Vũ, ngay cả chính Ngư Ngư nhìn thấy cũng cho rằng dáng vẻ của bé gái trong bức họa chính là dáng vẻ của mình bây giờ.

Cũng khó trách Phong Ngự Vũ lại nhận lầm.

Nhưng nhìn có giống thì cũng chỉ là suy đoán, chuyện lớn như vậy chỉ dựa vào dung mạo tương tự liền đưa ra kết luận vẫn còn quá sơ suất.

Phong Ngự Vũ cũng hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, liếc nhìn hai nam nhân “người ngoài” là Hách Liên Dạ và nam tử áo trắng, đột nhiên xoay người lại, cầm bút viết mấy chữ lên giấy, sau đó lại quay lại đưa cho Ngư Ngư, "Cô nương có thể tự mình nhìn xem."

Hắn biết Ngư Ngư sẽ không chấp nhận người ca ca này, cho nên cũng tạm thời sửa miệng, tránh cho Ngư Ngư cảm thấy áp lực.

Trên tờ giấy viết là sau lưng vai phải của muội muội hắn có một cái bớt màu đỏ cỡ bằng móng tay, hình dáng rất đặc biệt, là một hình trái tim hết sức tiêu chuẩn.

Gương đồng ở đây vốn không rõ lắm, huống chi vị trí kia là ở phần lưng, tự mình nhìn cũng không dễ thấy, cho nên Ngư Ngư cũng không có chú ý tới vị trí này.

Nhưng trong lòng nàng đã xác định rồi, trên vai phải mình khẳng định không có hình trái tim màu đỏ kia, hiện giờ đi qua căn phòng cách vách nhìn xem, chỉ là vì xác nhận lại mà thôi.

Nhưng một phút sau, Ngư Ngư kinh ngạc đến ngây người nhìn mình trong gương, sao lại có cái bớt thật thế này?

Lấy tay sờ sờ, vùng da trơn mịn nhẵn nhụi kia không sờ ra được điều khác thường nào, ít nhất cái bớt kia nhất định không phải dán lên, nhưng tỉ mỉ hơn nữa thì nàng không thấy rõ.

Hiện tại Ngư Ngư cảm thấy tình huống bắt đầu nghiêm trọng rồi.

Trình đại nhân hồ đồ, nàng cũng hiểu được tại sao Hách Liên Dạ lại không phủ nhận, còn giống như rất sẵn lòng giúp nàng nhận lại hoàng huynh Phong Ngự Vũ này.

Bởi vì người đàn ông áo trắng kia ở đây.

Dưới gầm trời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, người đàn ông áo trắng kia lai lịch thần bí, hết lần này tới lần khác lại giống như có quan hệ dây mơ rễ má với Trình Ti Nghiên, khả năng lớn nhất chính là "Đại sư huynh" trong môn phái mà Tần Phấn nói.

Huống chi người đàn ông áo trắng kia ngay cả bạc là gì cũng không biết, thậm chí ăn một bữa cơm đều phải gọi cho sư đệ, rất rõ ràng là không sống cuộc sống theo lẽ bình thường, trước kia hơn phân nửa ở tại môn phái, rất ít xuống núi.

Vậy bây giờ, tại sao hắn lại đi theo bên cạnh Thái tử Vệ quốc Phong Ngự Vũ? Hơn nữa còn trùng hợp là muội muội mất tích nhiều năm của Phong Ngự Vũ lại có dáng dấp rất giống Trình Ti Nghiên.

Còn cái bớt này...


Cái này nhất định là giả, chỉ là gương đồng mờ quá thôi, nàng không thấy rõ được cái này làm giả như thế nào.

Chẳng lẽ theo lời Tần Phấn nói, môn phái kia đặc biệt sắp xếp Trình Ti Nghiên giả làm Công chúa mất tích nhiều năm của Vệ quốc, người đàn ông áo trắng đó cũng vì chuyện này nên đến gần Phong Ngự Vũ?

Càng nghĩ càng có khả năng, Ngư Ngư mặc y phục xong trở lại căn phòng cách vách.

"Thế nào? Có phải có cái bớt kia không?" Vừa nhìn thấy nàng, Phong Ngự Vũ liền kích động đứng lên.

Ngư Ngư rất muốn hiểu rõ âm mưu của đám người đàn ông áo trắng, nhưng lại không muốn giả thành muội muội Phong Ngự Vũ, để hắn trải qua đả kích tinh thần từ mừng rỡ đến thất vọng một lần nữa.

Đang muốn mở miệng phủ nhận, nam nhân áo trắng lúc nào cũng tiết kiệm ít nói đột nhiên lên tiếng, "Rất nhiều người sau khi lớn lên, cái bớt liền biến mất."

Quả nhiên có vấn đề!

Nhưng bọn họ để Trình Ti Nghiên giả thành Công chúa Vệ quốc làm cái gì? Vì soán ngôi?

Nhưng khi nhìn thân thủ của người đàn ông áo trắng, một mình xông vào hoàng cung, lại thần không biết quỷ không hay giết một người, hoàn toàn không làm khó được hắn.

Còn có Tần Phấn vô cùng am hiểu dịch dung, khả năng bắt chước lời nói và hành động của người khác cũng xuất thần nhập hóa. Nếu bọn họ thật sự muốn soán ngôi, trực tiếp giết chết Hoàng đế Vệ quốc, không phải dễ dàng hơn sao?

Đâu cần phải lãng phí nhiều công sức như vậy.

Bị nam tử áo trắng nói như thế, ngay cả phương pháp phán đoán qua cái bớt cũng không đúng.

Phong Ngự Vũ sửng sốt một lát, đột nhiên cười lớn lắc đầu, "Ta thật sự vui mừng đến hồ đồ rồi, muội có phải là Tiểu Tĩnh hay không, chỉ cần trở về Vệ quốc với ta là biết ngay."

"Nhưng cô nương yên tâm, dung mạo của cô và Tiểu Tĩnh giống nhau tám phần, bất kể cô có phải là muội ấy hay không, ta cũng sẽ đối đãi với cô như muội muội của mình, sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt cô."

Phong Ngự Vũ nói xong, cười đến mức rất có thâm ý nhìn Hách Liên Dạ.

Cổ đại không có khoa học kỹ thuật tân tiến nghiệm ADN, tại sao về đến Vệ quốc là có thể biết được nàng có phải là tiểu Công chúa Vệ quốc hay không?

Chẳng lẽ Vệ quốc có bí mật gì? Bí mật kia... đa phần chính là mục đích của bọn người đàn ông áo trắng.

Trong lòng Ngư Ngư rất tò mò, nhưng những lời của Phong Ngự Vũ hơi dời đi lực chú ý của nàng.

Ở hiện đại, Ngư Ngư có anh họ bên nội, anh họ bên ngoại, đám em họ bên ngoại của anh họ bên nội... Nàng có rất nhiều thân thích.

Hơn nữa vì cha mẹ nàng qua đời sớm, thân thích trong nhà đều rất chăm sóc nàng, cho nên bây giờ nhìn thấy Phong Ngự Vũ cưng chìu muội muội, Ngư Ngư cảm thấy rất thân thiết.

Nàng cười đến mức ngoan ngoãn khéo léo nói với Phong Ngự Vũ, "Không có ai khi bắt nạt tôi, chỉ có biến thái…"

Phong Ngự Vũ còn chưa mở miệng, yêu nghiệt nào đó “không phải người ngoài” ở một bên u uẩn thở dài, "Ta theo đuổi nàng lâu như vậy, nàng cũng không trả lời, nàng trốn hôn, ta còn chủ động đi theo hộ tống, rõ ràng là nàng đang bắt nạt ta."

"Nhưng đây là vì trong lòng biến thái có nàng, cho nên mới bằng lòng để nàng bắt nạt."


"..." Khóe môi Ngư Ngư hung hăng co rút hai cái.

Tại sao dường như cho dù nàng nói cái gì, đào bao nhiêu hố, yêu nghiệt này đều có thể bình tĩnh biến cái hố này thành cơ hội thổ lộ?

Rõ là… phúc hắc đến biến thái.

Đây là lần đầu tiên Phong Ngự Vũ nhìn thấy Hách Liên Dạ, nhưng trước đây hắn đã từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Hách Liên Dạ.

Cho nên hiện tại nghe thấy lời thổ lộ buồn nôn này ruột cũng hắn cũng sắp xoắn lại, tưởng chừng như muốn kéo xé khuôn mặt tuyệt sắc trước mắt này ra, nhìn xem có phải có người đang giả trang thành y hay không

Bởi vì theo như lời đồn đãi, Hách Liên Dạ chỉ biết dịu dàng nói, "Ngươi nói, ta nên chặt chân của ngươi thành mấy khúc?"

Đây mới là kẻ lục thân không nhận lòng dạ độc ác trong truyền thuyết, rơi vào tay y còn không bằng trực tiếp chết đi, yêu nghiệt ah...

Làm một đứa bé hiền lành chất phát, Ngư Ngư lập tức an ủi Phong Ngự Vũ, "Đừng kinh ngạc, y chỉ quên uống thuốc mà thôi."

Nói xong còn thật sự lấy túi thuốc ở trong ngực ra, nhét một viên thuốc vào miệng Hách Liên Dạ.

Hách Liên Dạ nhìn cũng không thèm nhìn cái mình ăn là gì, chỉ bình tĩnh rót chén nước uống, nuốt viên thuốc xuống, tiếp tục cười dịu dàng giải thích, "Nàng cho ta cái gì ta cũng dám ăn."

Bộ dáng ngoan ngoãn kia, thật là... rất hiền lành.

Phong Ngự Vũ suy nghĩ hồi lâu, lại chỉ tìm được một từ để hình dung.

Hắn cảm thấy mình hơi nhức đầu.

Lời này của Hách Liên Dạ như thể đang khảo nghiệm thần kinh người ta, ở chỗ này, cũng chỉ có nam tử áo trắng là có thể cố gắng giữ tỉnh táo.

Ngư Ngư nháy nháy mắt, hỏi hắn, "Không biết nên xưng hô với công tử như thế nào?"

Nam tử áo trắng mặt không thay đổi nhìn nàng, "Tùy tiện."

"Được rồi, bệnh thần kinh."

"... Ta họ Dung."

"À, Dung ma ma." Ngư Ngư lập tức cảm thấy nhìn hắn càng thêm thân thiết hơn rất nhiều.

"..." Khuôn mặt tuấn nhã như trích tiên của nam tử áo trắng mơ hồ có khuynh hướng biến thành màu đen, nhưng vẫn kiềm chế, cũng không nói thêm cho Ngư Ngư biết rốt cuộc hắn tên là gì.

Cũng chỉ là cái tên mà thôi, tại sao lại thần bí như vậy, ngay cả gọi là "Dung ma ma" mà cũng phải nhịn.


Nhưng làm một đứa bé hiền lành chất phát, Ngư Ngư thân thiết sửa lại cách gọi, "Dung ma ma là một phụ nữ rất lớn tuổi, nhưng nhìn anh còn trẻ... Dung tiểu ma ma lại quá dài."

"..." Chẳng lẽ chỉ có tuổi là không đúng? Nàng không phát hiện giới tính cũng có vấn đề rất lớn sao?

Gân xanh trên trán nam tử áo trắng hung hăng nhảy lên.

"Không bằng đổi chữ khác, tôi gọi anh là Dung bánh bao nha, " Rốt cục Ngư Ngư cũng quyết định, "Vừa vặn anh cũng mặc áo trắng."

"..."

"Anh không thích cái tên này? Vậy Dung màn thầu cũng được, đằng nào cũng là một thứ."

Nam tử áo trắng... Không, phải là Dung bánh bao tông cửa xông ra ngoài.

Hách Liên Dạ thường thấy Ngư Ngư vô lương cho nên hiện tại cũng chỉ bị chọc cho bật cười mà thôi, nhưng hôm nay lần đầu tiên Phong Ngự Vũ thấy Ngư Ngư, không những không bị nàng hù dọa, ngược lại vẻ mặt thay đổi vừa khâm phục vừa vui mừng, "Muội thật đúng là giống hệt khi còn bé, người bên cạnh đều bị đặt theo tên thứ ăn, muội còn nhớ rõ đám đậu phụ vàng, bánh chưng đường, bánh bao xá xíu không? Còn có bánh bột mì lúc nào cũng đánh nhau với bánh dẻo."

"Đó là..."

"Heo nhỏ và cá chép muội nuôi." Coi như tìm hai mươi năm cũng không tìm được chút tin tức, muốn tự an ủi mình cũng được, Phong Ngự Vũ không muốn thừa nhận người trước mắt hơn phân nữa không phải là muội muội của mình, cho nên tự nói với mình, năm đó khi muội muội bị bắt ra khỏi cung là lúc còn nhỏ, có thể không nhớ rõ nên mới không nhớ đến thú cưng khi nhỏ của mình.

Heo và cá đánh nhau như thế nào... Ngư Ngư rơi vào trong thâm trầm tự hỏi.

Nhưng nói thế nào đi nữa, vị Tiểu công chúa Vệ quốc chưa từng gặp mặt này, khiến nàng cảm thấy hết sức thân thiết, kèm thêm cũng càng lúc càng thích Phong Ngự Vũ.

Thời gian Hách Liên Dạ biết Ngư Ngư thật ra cũng không tính là lâu, nhưng bởi vì là người y rất để tâm đến, hiện tại chỉ cần nét mặt Ngư Ngư thay đổi một chút, y cũng nhìn ra được.

Hiện tại y cảm nhận được cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt.

Hơn nữa rất khiến người ta không có cách nào hiểu ra, loại cảm giác thân thiết này... Trừ phi y đổi tên thành Hách Liên bánh bao...

Nếu không y sẽ không có hi vọng nào để thắng được Phong Ngự Vũ.

Phong Ngự Vũ tìm muội muội đã rất nhiều năm, hiện tại có rất nhiều lời muốn nói. Từ nhỏ Ngư Ngư đã quen sống trong một đại gia đình có anh có chị xung quanh lúc nào cũng náo nhiệt, hiện tại cuối cùng cũng nhìn thấy một người rất có khí chất huynh trưởng thì cảm thấy thân thiết, nên cũng rất nguyện ý nói chuyện phiếm cùng hắn.

Hai người kia hăng say trò chuyện, rõ ràng xem nhẹ khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc, bỏ quên Hách Liên Dạ rất không dễ gì bị người ta bỏ quên sang một bên.

Yêu nghiệt nào đó rất bình tĩnh, đột nhiên đứng dậy đi ra cửa, cũng không chào hỏi hai người Ngư Ngư, không biết là đang làm gì.

Y vừa ra khỏi cửa, Phong Ngự Vũ liền dừng lại đề tài thảo luận khí thế ngút trời vừa rồi, rất thần bí nhìn Ngư Ngư cười một tiếng, "Nam nhân này rất cưng chìu muội, tại sao muội không muốn gả cho y?"

Đối mặt với nhân vật giống như huynh trưởng thế này, Ngư Ngư cũng đàng hoàng thẳng thắn, "Tôi không biết mình có thích y hay không."

Phong Ngự Vũ cười đến mức rất có phong phạm của huynh trưởng, "Có muốn ta giúp muội một tay không?"

"Giúp thế nào?" Mặc dù đều nói người ngoài cuộc thì sáng suốt, nhưng từ trước đến nay nàng đều vô lương, những người khác muốn biết nàng đang suy nghĩ cái gì, vẫn có chút khó khăn nha...

Phong Ngự Vũ cũng rất thần bí lắc đầu, "Chờ Hách Liên Dạ trở lại ta sẽ nói cho muội biết."

Hắn nói xong thì thay đổi đề tài thảo luận, đợi thêm mấy phút thì thấy Hách Liên Dạ xách theo một giỏ đồ ăn nhỏ trở lại, mới cười nói, "Ta có thể giúp muội trốn hôn, bảo đảm lần này muội có thể chạy ra khỏi tầm mắt của y, để y không có cách nào 'hộ tống' muội trốn hôn nữa."

Giọng nói hết sức phóng khoáng, không hề ngần ngại mỗ nam bên cạnh hắn sắp bị vứt bỏ.


Phản ứng của Hách Liên Dạ bình tĩnh hơn hắn, ngay cả lông mày cũng không nhếch lấy một cái, chỉ lầy thức ăn và trái cây trong giỏ ra, sau đó cầm khăn ướt còn ấm trên tay , hết sức cẩn thận giúp Ngư Ngư lau sạch tay.

Phong Ngự Vũ thấy thế thì quả thật không thể tin vào mắt mình.

Nam… Nam nhân “hiền lành” này thật sự là Hách Liên Dạ sao?

Không thể trách hắn không tìm được từ ngữ thích hợp , một màn trước mắt này thật sự chỉ có thể dùng từ “hiền lành” để hình dung.

Nếu không chẳng lẽ phải nói "hiền thê lương mẫu"?

... Phong Ngự Vũ cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Hách Liên Dạ vẫn giữ bộ dáng ngoan hiền, "Muốn trốn hôn như thế nào? Nói nghe một chút, nói không chừng ta còn có thể giúp hai người nghĩ kế."

Nhưng người nàng muốn trốn hôn chính là y đó!

Dù sao Phong Ngự Vũ cũng là Thái tử Vệ quốc, thường thấy nhiều sóng gió, nghe thấy lời nói của người không có tư duy bình thường vẫn có thể cố gắng giữ tỉnh táo, "Hách Liên huynh hiểu lầm rồi, ý của ta là, ta trực tiếp mang tiểu muội đi, trong khoản thời gian này Hách Liên huynh không thể ngăn căn, chờ chúng ta rời đi khỏi kinh thành... Nếu Hách Liên huynh có thể tìm được chúng ta, coi như ta thua."

Hách Liên Dạ thì khỏi bàn tới, y hoàn toàn xứng với phong cách biến thái, nhưng Phong Ngự Vũ là Thái tử Vệ quốc, không thể càn quấy, thân phận của hai người đều có chút nhạy cảm, hắn không muốn nhấc tới quan hệ của hai quốc gia.

Cho nên lời nói lúc này, không đề cập tới thân phận hai người, chỉ làm hai người bình thường đang trao đổi với nhau.

Hách Liên Dạ cười cười, "Tại sao ta phải đáp ứng chuyện như vậy?"

Thật ra thì lần trước Ngư Ngư trốn hôn, Hách Liên Dạ đã không ngăn cản.

Bởi vì khi đó y có chủ ý muốn "hộ tống" Ngư Ngư trốn hôn... Nhưng lần này, không giống vậy.

"Cùng lắm ngươi chỉ thắng người đại ca là ta, sao ta có thể yên tâm giao muội muội cho ngươi?"

Phong Ngự Vũ nói năng hùng hồn, nhưng Hách Liên Dạ vẫn chưa nói gì, Ngư Ngư đã phản bác trước.

Nếu dựa theo logic này, Hách Liên Dạ vĩnh viễn cũng đừng nghĩ... Không đúng, là phóng mắt cả Địa Cầu, đều vĩnh viễn không có ai muốn kết hôn với nàng.

Bởi vì nàng có một anh họ đại nhân vĩnh viễn không thể nào thua.

Ngư Ngư lòng mang kính ngưỡng yên lặng nhìn trời, lão anh họ chính là thần...

Bộ dáng thành kính lại sùng bái này của Ngư Ngư, Hách Liên Dạ liếc mắt nhìn cũng biết nàng đang suy nghĩ gì.

Vì vậy người nào đó lại nhanh chóng hóa thành thùng dấm lớn...

Không biết biểu ca của tiểu nha đầu này rốt cuộc là nhân vật nào, tại sao Ngư Ngư lại sùng bái hắn cứ như ăn sâu bén rễ vậy.

Y phải thắng biểu ca của nàng.

Nếu có cơ hội gặp mặt, nhất định phải mài dũa một chút.

Nếu Ngư Ngư biết hiện tại y đang nghĩ gì, nhất định sẽ không nói hai lời nhét y vào trong tủ treo quần áo, sau đó dùng tất cả mọi thứ có trong tay che y lại, tránh cho y bị bạn bè ngoài hành tinh phát hiện...

Thật không có chút tự giác thân là người Địa Cầu! Không biết cái ý nghĩ muốn khiêu chiến với anh họ đại nhân, có thể gây ra Star Wars sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận