Phượng Lâm Sách nghiêng người về phía trước, lấy tay nâng cằm Trác Diệp, nghiêm túc nhìn hai má nàng hồng hồng rồi lại nhìn đôi mắt tinh khiết ngây thơ của nàng, sau một lúc lâu cẩn thận xem kỹ, hắn có thể khẳng định, đây không giống nàng ngày thường, nàng thật sự say…
Chỉ có điều… Trong lòng Phượng Lâm Sách có phần phiền muộn…
“Trong lòng nàng, ta là như thế sao?” Phượng Lâm Sách nhíu lông mày, thì thào nói, như là hỏi nàng, lại như là tự nói với mình.
Trác Diệp chớp mắt nhì,n rất giống con cún nhỏ khiến người ta muốn nâng niu, phản ứng chậm chạp nhìn Phượng Lâm Sách nói.
“Nàng là người ở nơi nào?” Phượng Lâm Sách buông cằm Trác Diệp ra, tựa lưng vào ghế, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng từ trước đến nay.
Từ khi biết Trác Diệp đến bây giờ, đã hơn một tháng rồi, Phượng Lâm Sách cũng từng dùng qua nhiều thủ đoạn để điều tra thân phận của nàng, nhưng mà một chút manh mối cũng không tra được… Chuyện này khiến cho Phượng Lâm Sách không khỏi cảm thấy có chút thất bại.
Hơn một tháng tiếp xúc, Phượng Lâm Sách cũng ít nhiều hiểu được một chút bản tính của Trác Diệp. Có thể nhìn ra được nàng là người giảo hoạt thông minh, thiện lương, là nữ tử mềm yếu, không giống như đang cố ý tiếp cận bọn họ. Nhưng hắn vẫn nhịn không được cảm thấy hiếu kì, nàng đến cùng là đến từ đâu? Là người nơi nào? Rốt cuộc là một nơi như thế nào mới tạo ra nàng thế kia…người ngẫu nhiên có những hành động lời nói và tư tưởng kì quái? Trên người nàng còn mang theo một vài vật cổ quái…
Người ta nói say rượu sẽ nói lời thật lòng, vậy hắn cũng không ngại hỏi nàng thử xem sao…
“Bắc Kinh.” Trác Diệp ngốc nghếch trả lời.
Bắc Kinh? Đây là nơi nào? Phượng Lâm Sách nhíu mày, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua địa danh này, chẳng lẽ thật sự là thôn xóm nhỏ không có danh tiếng? Nhưng mà… Nghe lại không giống, hơn nữa… Phượng Lâm Sách dùng đôi mắt thâm thúy quét qua Trác Diệp, nơi nào mới có thể dưỡng ra người thanh tú xinh đẹp như nàng vậy, từ tốn lạnh nhạt, là nữ tử kì lạ? Hắn còn nhớ rõ lời nói của nàng ở trong đình Châu Bích khi ở hội thi thơ, cũng không phải lời nói của nữ tử khuê phòng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài có thể nói ra được…
“Bắc Kinh là quốc gia nào?” Phượng Lâm Sách lại hỏi.
“Ở Trung Quốc.” Trác Diệp hơi nhíu mày, tựa hồ rất không hài lòng đối với câu hỏi ngu ngốc như vậy.
Trung Quốc? Phượng Lâm Sách càng nghi ngờ, sao hắn lại không biết còn có một quốc gia như vậy? Coi như là những… quốc gia nhỏ nhất, cho dù hắn không hiểu rõ như lòng bàn tay nhưng tối thiểu cũng phải biết sơ qua, vị trí và tập tục cơ bản, tin tức hắn cũng tinh tường đó chứ…
“Trung Quốc ở nơi nào?”
“Ở Châu Á đó…” Đôi mi thanh tú của Trác Diệp nhăn càng sâu, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, bộ dạng thật sự đáng yêu khiến người ta thương yêu.
Yết hầu Phượng Lâm Sách bỗng trượt qua một cái, bắt buộc chính mình không nhìn nàng nữa, nhưng ánh mắt lại dừng tại môi nàng.
Châu Á? Đấy lại là địa phương nào? Là nàng say nên hồ ngôn loạn ngữ, hay là hắn thật sự nắm tin tức quá ít rồi? Trầm tư một chút, Phượng Lâm Sách bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, thò vào tay áo lấy ra một thứ, bên trên có hình sợi vàng cam đan xen lẫn nhau, đưa tới trước mắt Trác Diệp, hỏi: “Đây là cái gì?”
Thấy rõ đồ vật trong tay Phượng Lâm Sách, cặp mắt xinh đẹp lấp lánh của Trác Diệp thoáng qua một tia sáng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...