Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Tiểu Diệp Tử? Phượng Lâm Sách nhướng mày nhìn Trác Diệp, cũng chỉ có kẻ dở hơi như con mình mới đặt cho nàng cái tên trẻ con như vậy….
Mặt mũi Trác Diệp đen thùi lùi, sao “Bánh bao nhỏ” lại gọi nàng như vậy trước mặt cha bé chứ…
“Bánh bao nhỏ” nhìn nàng với vẻ mặt mong chờ, Trác Diệp ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể nhỏ béo lùn chắc nịch của “Bánh bao nhỏ”.
Thấy Trác Diệp sắp ôm lấy “Bánh bao nhỏ”, Phượng Lâm Sách bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, cứng rắn lạnh lùng nói: “Con lớn như thế rồi, sao vẫn còn muốn được ôm? Tự mình đi.”
“Bánh bao nhỏ” nghe vậy liền bị dọa đến nỗi gấp rút buông lỏng cổ Trác Diệp ra, “oạch” một cái chui ra khỏi ngực nàng, miệng nhỏ mím chặt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn phụ vương mình.
Trác Diệp nhìn qua, nhíu mày nhìn Phượng Lâm Sách, hơi cao giọng, ý tứ hàm xúc nói: “Vương gia, ngài làm sao vậy? Tiểu thế tử mới chỉ là đứa trẻ bốn, năm tuổi. Để cho người lớn ôm thì làm sao? Ngày ấy Xảo Linh ôm bé cũng không thấy ngài nói gì cơ mà?”
Phượng Lâm Sách nghe vậy liền kinh ngạc nhưng thoáng đã lại bình thường.
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của “Bánh bao nhỏ”, Trác Diệp không khỏi oán thầm: “Làm cha kiểu gì vậy? Nhìn xem dọa đứa bé thành dạng gì rồi này.” Cũng không đợi Phượng Lâm Sách nói chuyện, Trác Diệp thò tay kéo “Bánh bao nhỏ” lại rồi bế lên.
“Đi thôi, Vương gia.” Trác Diệp thản nhiên nói. Nàng vỗ vỗ “Bánh bao nhỏ” như để trấn an thân thể nhỏ đang cứng ngắc, cũng không liếc nhìn Phượng Lâm Sách.
Bộ dáng nàng như vậy thực sự là giống một mẫu thân cưng chiều đứa con của mình…
Trong đôi mắt đen kịt tĩnh mịch của Phượng Lâm Sách bỗng nhiên lóe ra một chút cảm xúc nhỏ nhoi… Lẳng lặng nhìn Trác Diệp chốc lát, không hề nói gì mà quay người cất bước đi khỏi Phong Lâm Uyển.
Trác Diệp ôm “Bánh bao nhỏ” nhấc chân đi theo.
“Bánh bao nhỏ” nhìn lén bóng lưng Phượng Lâm Sách, thấy phụ vương có vẻ không rầy la bé nữa, nỗi sợ treo trong lòng rốt cục cũng trôi xuống, lặng lẽ duỗi ra cái tay béo mập lau mồ hôi lạnh trên trán, âm thầm thở ra một hơi, có trời biết bé sợ phụ vương đến mức nào….
“Phụ vương đối xử với “Tiểu Diệp Tử” rất đặc biệt…”Tiểu Diệp Tử” mấy lần cãi vã với phụ vương cũng không bị phụ vương nổi giận…. Đôi mắt “Bánh bao nhỏ” như bảo thạch chuyển động hai cái, trong lòng âm thầm quyết tâm: “Về sau nhất định phải quan hệ tốt với ‘Tiểu Diệp Tử’ mới được.”
Mới ôm “Bánh bao nhỏ” thì không thấy sao, lúc này ôm bé đi đường, Trác Diệp mới cảm giác thấy thằng nhóc này không phải nặng bình thường.
Cho đến khi ngồi lên xe ngựa, Trác Diệp đặt “Bánh bao nhỏ” trên đùi quờ quạng, lại sờ soạng trượt từ cổ xuống da bụng nhỏ, vui đùa nói: “Bạn nhỏ à, cháu nên giảm béo rồi đấy! Nhìn mỡ dày đây này…”
Bạn nhỏ? Giảm béo? Mỡ? “Bánh bao nhỏ” nghe không rõ, lông mi thật dài nhấp nháy hai cái, khó hiểu nhìn Trác Diệp.
Bên kia Phượng Lâm Sách cũng nhướng mày, hắn cũng không hiểu mỡ là cái gì, nhưng theo những lời nàng nói hắn có thể lý giải đại khái, nàng nói Huyễn Nhi của hắn béo sao? Liếc qua “Bánh bao nhỏ” tròn vo, dường như là có phần hơi mập thật…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...