Chuyển ngữ ♥ Thanh Hoa Beta ♥ Nhã Vy
Ngày thứ hai của năm mới.
Trác Diệp vừa mới đứng dậy, Xảo Linh đã bê nước vào, khóe miệng nhỏ nhắn cong lên, mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng mà lẩm bẩm: “Đúng là lợi cho cô ta rồi!”
Trác Diệp nghe vậy thì mỉm cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Là ai chọc tới Xảo Linh của chúng ta vậy? Nhìn em tức giận kìa”.
“Đâu có người chọc tới em đâu. Là Ngọc Lâm kia á! Em vừa mới nghe Tùng Mặc nói hôm qua cô ta được thả rồi. Hừ! Đúng là lợi cho ả đàn bà ác độc này!” Xảo Linh vừa để nước rửa mặt lên kệ, vừa cắn răng nói.
“Hả? Được thả ra?” Trác Diệp sững sờ. Tuy nói người Ngọc Lâm kia muốn hại là nàng, nhưng trời đất đưa đẩy làm sao lại thành hại Phượng Lâm Ca, đây chính là làm vương gia bị thương đó! Nhanh như vây đã được thả ra rồi? Nàng còn tưởng rằng cô ả điêu ngoa kia còn phải nếm chút khổ sở chứ…!
“Hừ! Nghe nói Hoàng thượng tức giận, muốn mạng của nữ nhân ác độc kia! Tĩnh Quý phi vì cứu biểu muội này của nàng ta mà quỳ bên ngoài tẩm cung hoàng thượng hơn ba canh giờ, sau đó hết chịu nổi nên té xỉu ở ngoài điện. Thái y xem ra là nàng ta đang mang thai long chủng, hoàng thượng vui mừng nên ở bên nàng ta suốt đêm. Tĩnh Quý phi lại thừa cơ góp lời mới tha cho Ngọc Lâm một mạng…”
“Ồ! Khó trách…” Trác Diệp gật đầu, vẩy nước ấm trong chậu, chuẩn bị rửa mặt.
Tính mạng Phượng Lâm Ca đã không ngại, lại giải được độc trong cơ thể nhiều năm, coi như trong họa có phúc. Phụ thân Ngọc Lâm dù gì cũng là Binh Bộ Thượng Thư, Phượng Lâm Duệ chưa chắc đã thật sự muốn cái mạng nhỏ của ả. Mà người cầu tình cho ả là Tĩnh Quý Phi lại có thai, Phượng Lâm Duệ nể mặt mũi Tĩnh Quý Phi và đứa nhỏ trong bụng nàng ta mà thả Ngọc Lâm thì cũng không có gì lạ.
“Chậc chậc, Ngọc đại nhân kia cũng thật xui xẻo, sinh ra một đứa con gái liều mạng như vậy. Nghe nói Hoàng thượng phạt ông ta dạy con gái không tốt nên cách chức Binh Bộ Thượng Thư của ông ta, điều đi hình bộ làm thị lang rồi…” Xảo Linh thấy Trác Diệp đã rửa mặt xong thì vội vàng đưa một cái khăn qua…
Tay lau mặt của Trác Diệp thoáng dừng một chút, sau đó nở nụ cười: “Đây chính là chỗ inh của Hoàng thượng đó!”
“Ôi, sao lại thế ạ?” Xảo Linh tò mò hỏi.
“Ngọc gia ở Thiên Thạc quốc có căn cơ, thế lực không nhỏ. Nếu như Ngọc Thương Phong tiếp tục làm Binh Bộ Thượng Thư này thì cũng không phải là chuyện gì tốt.” Trác Diệp khẽ nói.
Tuy nói từ Thượng Thư giáng chức xuống thành thị lang, chức quan chỉ giảm một cấp, nhưng bộ hình làm sao mà có thực quyền bằng bộ binh chứ!
Qua “sử lục”, nàng biết được rằng tổ tiên Ngọc gia và người xây dựng Thiên Thạc quốc là Thái tổ hoàng đế cùng đấu tranh giành thiên hạ nên ở Thiên Thạc quốc coi như có danh vọng. Hơn nữa, Ngọc Thương Phong và ca ca là Ngọc Thương Sơn lại là tướng quân mang theo binh quyền, những năm gần đây, chi thứ Ngọc thị lại có người đi vào kinh doanh nên càng đi lên.
Bộ binh có quyền, tướng quân có binh, hơn nữa lại giàu có về tài lực, nếu Phượng Lâm Duệ là một hoàng đế khôn khéo thì không thể không kiêng kị Ngọc gia, tự nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này mà làm giảm binh quyền của Ngọc gia.
Xảo Linh nghiêng đầu nghi hoặc, đôi mi thanh tú cau lại suy nghĩ nửa ngày, có vẻ không hiểu hàm nghĩa trong những lời này của Trác Diệp. Mặc dù nàng thông minh hiểu chuyện nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu nha hoàn mười mấy tuổi ở cổ đại, chuyện về thế cục triều đình không phải là thứ nàng có thể hiểu được.
“Vương gia!” Trong lúc Xảo Linh vô tình ngẩng đầu thì thấy Phượng Lâm Sách chắp tay sau lưng đứng ở cửa, cũng không biết là đến bao lâu rồi, không khỏi ngạc nhiên hô lên một tiếng sau đó lập tức hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an vương gia!”
Trác Diệp nghe vậy cũng quay đầu, hành lễ với Phượng Lâm Sách: “Trác Diệp bái kiến Vương gia!”
Phượng Lâm Sách gật đầu vói hai người, sau đó tùy ý ngồi lên ghế.
Xảo Linh vội vàng pha trà cho Phượng Lâm Sách.
“Nói với phòng bếp, sáng nay ta ăn cơm ở Phong lâm Uyển.” Phượng Lâm Sách nhấp xong một ngụm trà liền phân phó Xảo Linh.
“Vâng, nô tỳ lập tức thông báo cho phòng bếp ngay!” Xảo Linh vui vẻ lên tiếng, hé miệng cười cười rồi quay người đi ra ngoài.
Khóe miệng Trác Diệp nhăn lại một cái rất nhỏ, người này luôn như thế…xông loạn vào phòng người khác không một tiếng động, hơn nữa cũng không hỏi xem nàng có vui vẻ đồng ý ăn cơm cùng hắn không…
Không hề để ý tới Phượng Lâm Sách, Trác Diệp ngồi vào bàn trang điểm cầm lấy lược bắt đầu chải tóc cho qua thời gian.
Bỗng nhiên, trong gương xuất hiện một bóng người cao lớn, ngạo nghễ, mạnh mẽ rắn rỏi…
Ánh mắt của hai người giao nhau trong gương. Ánh mắt Phượng Lâm Sách tĩnh mịch nhưng tràn đầy lửa nóng, dường như muốn nhìn vào trong lòng Trác Diệp.
Tay đang chải đầu của Trác Diệp không khỏi hơi dừng một chút, sau đó hơi không được tự nhiên dời, tiếp tục chải đầu.
“Nàng nhìn vấn đề thật sự rất rõ ràng” Phượng Lâm Sách nhìn bóng dáng trong gương, bỗng nhiên mở miệng.
“Hả? Cái gì?” Tim Trác Diệp đập mạnh hơn một chút.
“Quả thực là Hoàng thượng đã sớm có ý suy yếu thế lực Ngọc gia.” Ngữ khí Phượng Lâm Sách bình tĩnh nghe không ra một chút cảm xúc nào.
“À, chẳng qua là ta thuận miệng nói bậy thôi!” Ngoài miệng thì Trác Diệp ứng phó qua loa. Trong lòng thì thầm than, quả nhiên lại bị hắn nghe được.
“Thuận miệng nói bậy?” Phượng Lâm Sách nhướn mày, lành lạnh nói: “Thuận miệng cũng nói trúng tim đen, nàng thật sự là một nhân tài!”
“Vương gia giễu cợt Trác Diệp rồi, một tiểu nữ tử như ta làm sao có thể nhìn thấu vấn đề chính trị này.” Trác Diệp cẩn thận nói.
Phượng Lâm Sách mấp máy môi, cũng không tiếp tục dây dưa chủ đề này. Hắn im lặng một lúc lâu rồi bỗng nhiên lại nói: “Ăn xong điểm tâm thì theo ta vào cung.”
“Vào cung? Vào cung làm gì?” Trác Diệp mạnh mẽ quay đầu, ngửa đầu mở to hai mắt nhìn Phượng Lâm Sách chằm chằm.
“Mẫu hâu muốn gặp nàng!” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt nói.
“Gặp ta? Vì sao Thái hậu lại muốn gặp ta?” Trác Diệp hơi khẩn trương hỏi.
Phượng Lâm Sách vuốt tóc nàng như đang trấn an: “Bà ấy nghe nói nàng mời được Cẩu Kỷ, chữa khỏi bệnh của Lâm Ca nên có hơi tò mò về nàng mà thôi.”
“À…” Trác Diệp ngơ ngẩn một lát, lại nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, giãy dụa hỏi: “Ta… Ta có thể không đi không?” Không hiểu tại sao nàng vô cùng bài xích hai chữ “hoàng cung”.
“Ý chỉ của Thái hậu, nàng cảm thấy có thể cãi sao?” Phượng Lâm Sách thanh lãnh nói.
“Ừ…Ta đã biết.” Trác Diệp hơi bất đắc dĩ nói, lại tiếp tục chải đầu.
Không lâu sau, Xảo Linh và với một nha hoàn thô sử của phòng bếp mang đồ ăn lên.
Đồ ăn được bày xong, Xảo Linh rất có ánh mắt liền lôi kéo nha hoàn kia ra khỏi phòng, cũng đóng lại cửa phòng.
Tuy là bữa sáng nhưng lại vô cùng phong phú, dinh dưỡng đầy đủ, đáng tiếc là Trác Diệp ăn không có mùi vị.
Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng có cảm giác hơi bất an…
Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp ăn từng muỗng từng muỗng “Cháo bách hợp” thì nhướng mày hỏi: “Cháo này ăn ngon như vậy sao?”
Trác Diệp uể oải nói: “Khá ngon.” Sau đó chuyển đổi mục tiêu, bắt đầu ăn từng viên “Đậu tứ hỉ”.
Phượng Lâm Sách lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng rồi gắp một cái “há cảo” cho vào bát của Trác Diệp: “Nếm thử cái này đi, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Trác Diệp ngẩng đầu liếc nhìn Phượng Lâm Sách, lại cuống quít cúi đầu né tránh ánh mắt yêu chiều kia, cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Cám ơn.” Sau đó nàng gắp bánh lên cho vào miệng cắn.
“Diệp Nhi…” Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp đang buồn bực ăn bánh bao thi nhẹ giọng gọi một câu.
“Hả?” Trác Diệp suýt nữa thì cắn đầu lưỡi.
“Đừng lo lắng…Có ta ở đây…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...