Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái


Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki
Beta ♥ Nhã Vy
Một tiếng vô tay vang lên, một giọng nói nam tính dễ nghe vang lên: “Tiếng hát như thiên nhiên, quấn tai không dứt, lời ca mềm mại, dư vị vô cùng. Trẫm và Tam đệ thật may khi đến đúng lúc, có thể nghe được một khúc tiên âm động lòng người.”
Phượng Lâm Ca nghe vậy, ngước mắt lên nhìn, đã thấy Phượng Lâm Duệ cùng Phượng Lâm Sách không biết từ lúc nào đã đứng phía ngoài cửa phòng ngủ, đứng giữa bọn họ chính là khuôn mặt tròn nhỏ nhắn trắng noãn, cái miệng nhỏ xinh, đôi mắt đen to lúng liếng đang hướng trong phòng nhìn quanh…
“Hoàng thượng, Tam ca, mọi người đã tới.” Phượng Lâm Ca mỉm cười hô.
Trác Diệp cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng vội vã giật tai nghe xuống, vừa cố sức không dấu vết nhét điện thoại vào tay áo, vừa quay người quỳ lạy: “Dân nữ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Thụy vương gia.”
Trên mặt Trác Diệp thì bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi âm thầm phiền muộn. Hai người này không phải đang dự tiệc trong cung sao? Sao lại chạy tới đây rồi thế này? Aiz! Muốn qua năm một yên tĩnh cũng không được, đáng thương thay cho đầu gối của nàng, quỳ cũng không thể thêm tiền mừng tuổi mà!
Hy vọng bọn họ không chú ý đến điện thoại nàng giấu trong tay áo….
Xảo Linh và Thanh Trúc cũng tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Nô tài khấu kiến Hoàng thượng, Thụy vương gia, tiểu thế tử.”

“Nô tài khấu kiến Hoàng thượng, Thụy vương gia, tiểu thế tử.”
“Miễn lễ, bình thân.” Phượng Lâm Duệ uy nghiêm nói.
Xảo Linh và Thanh Trúc đứng dậy, vội vã châm trà rồi lấy bàn xếp ghế.
Trác Diệp đứng dậy liền đón được cái Bánh bao nhỏ đang phi qua: “‘Tiểu Diệp tử, cô hát êm tai quá! Bản thế tử ngày càng thích cô mất rồi!” Bánh bao nhỏ giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên giống như đại nhân nhỏ, không tiếc lời tán dương.
“Ôi! Nhóc con này!’ Trác Diệp đưa tay ôm lấy Bánh bao nhỏ, theo thói quen lại gặm hai bầu má của bé.
Khuôn mặt Bánh bao nhỏ sưng lên, khổ sở nhíu mày, trong lòng ảo não không thôi. Sao bé lại quên mất điều này nhỉ, tự mình chui đầu vô lưới rồi!
Đợi khi nhìn rõ lại khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Trác Diệp, Bánh bao nhỏ lập tức mở to mắt, cũng bất chấp việc né tránh cái hôn của Trác Diệp, khoa trương oa lên một tiếng: “’Tiểu Diệp tử’! Cô hôm nay thật đẹp!”
Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Duệ lúc này cũng chú ý tới Trác Diệp hôm nay khác những ngày bình thường.
Nắm tay hai bên hông Phượng Lâm Sách khẽ nắm lại, mội mỏng khẽ mím lại, đôi mắt lóe lên ngọn lửa, còn có chút vị chua, nàng trang điểm ăn mặc tỉ mỉ mới đến Cẩn vương phủ….Là vì Lâm Ca sao?
Phượng Lâm Duệ cũng liếc nhìn sang Trác Diệp, trong đôi mắt không che giấu sự kinh diễm và tán thưởng chút nào.
Trác Diệp thấy Bánh bao nhỏ ồn ào như vậy khiến mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào nàng thì liền cảm thấy khó xử, xấu hổ há miệng lại không biết phải nói cái gì.
“Tiểu Diệp tử… Ôi chao
Bản thế tử mê muội vì cô rồi! Làm sao bây giờ?! Chao ôi
Trái tim của cháu, tấm lòng của cháu vì cô mà đập liên hồi đây này!” Bánh bao nhỏ bỗng nhiên ra vẻ, nói xong, hai bàn tay múp míp còn giao nhau làm tư thế nâng trái tim, híp đôi mắt lại, vẻ mặt si mê nhìn Trác Diệp.
Phượng Lâm Sách đen mặt nhìn Bánh bao nhỏ trong lòng Trác Diệp, im lặng xoa trán…
“Phụt….”
“Ha ha ha…”
Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Duệ nín cười không nổi đàm bật cười ha hả. Thanh Trúc và Xảo Linh ở một bên cũng cố gắng nén cười.

“Tam đệ, bảo bối của đệ trưởng thành như vậy, đoán chừng cũng là do đệ phong lưu mà ra đó!” Phượng Lâm Duệ cười to nói.
Lông mày Phượng Lâm Sách cau lại, môi mỏng khêu gợi mím lại, đầu đầy vạch đen… Hắn quả hơi hối hận khi mang tiểu tứ thúi này tới đây! Luôn biết đùa giỡn người khác, hơn nữa mục tiêu đùa giỡn còn là…
Trác Diệp trợn mắt nhìn Bánh bao nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tiểu tử thối! Không cho phép ăn nói linh tinh!” Đứa nhỏ này chắc chắn lại lén đi tìm Liên Tiêu lêu lổng rồi! Trác Diệp thầm nghĩ trong lòng.
Bánh bao nhỏ không cho là đúng, dẹp miệng ra nói: “Người ta ca ngợi cô, cô còn không chịu phối hợp! Rõ ràng là không biết cảm kích! Thôi vậy! Thật lãng phí tình cảm của bản thế tử mà!”
Trác Diệp nghe vậy thì khuôn mặt liền đen thùi lùi…
Ôm Bánh bao nhỏ ngồi vào cái bàn bên cạnh, nàng cầm bánh hạnh nhân xốp giòn trên mâm lên rồi nhét vào miệng nhỏ của bé. Bánh bao nhỏ có ăn liền lập tức ngoan ngoãn im lặng lại…
“Thất đệ, đệ đỡ hơn rồi chứ?” Phượng Lâm Duệ ngưng cười, ngồi xuống bên giường hỏi.
Phượng Lâm Ca gật đầu: “Vâng, đa tạ Hoàng thượng quan tâm, Cẩu Kỷ tiền bối nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một tháng sau là thanh trừ được độc, lại dưỡng bệnh thêm một thời gian, là có thể khôi phục hoàn toàn.”
“Vậy thì tốtquá rồi!” Phượng Lâm Duệ vui vẻ cười nói: “Thất đệ chịu khổ nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng hết khổ, trẫm thật sự rất vui!”
Phượng Lâm Sách cũng đi qua ngồi, khẽ dặn dò: “Mấy ngày nay Lâm Ca đệ tốt nhất là tĩnh dưỡng, trong lòng đừng nghĩ quá nhiều mới tốt.”
Phượng Lâm Duệ nghe vậy thì nhướn mày, đôi mắt hắn quét nhìn Phượng Lâm Sách. Sao hắn lại thấy lời nói của Tam đệ nghe chua chua thế nhỉ.
“Tam ca nói đúng, đệ sẽ cố gắng dưỡng bệnh thật tốt.” Phượng Lâm Ca ôn nhã cười, lại thoáng dừng lại rồi nghi hoặc hỏi: “Cung yến đã xong rồi sao?”
“Ừ, hôm nay là thời gian Thất đệ ngâm thuốc, trẫm với lão Tam lo lắng nên cung yến xong sớm, qua thăm đệ một chút, thuận tiện qua ăn ké bữa cơm tất niên của đệ. Thất đệ không ngại nhiều thêm chút bát đũa chứ?” Phượng Lâm Duệ cười nói.

“Sao thế được, thần đệ vui vẻ còn không kịp.” Phượng Lâm Ca tao nhã khẽ nhếch khóe môi.
Phượng Lâm Duệ bỗng nhiên quay lại nhìn Trác Diệp đang đùa giỡn với Bánh bao nhỏ: “Ca khúc vừa rồi là cô sáng tác ra sao?”
“Bẩm hoàng thượng… Bài ca này… Thực ra cũng không phải do dân nữ sáng tác ra. Là… là một khúc ca dao ở quê dân nữ.” Trong lòng Trác Diệp thầm than, nếu chưa cho Phượng Lâm Ca nghe qua bài này, nàng gánh lấy cũng không sao, dù sao cũng không có người chạy đến chỉ vào mặt nàng nói nàng đạo nhạc, cũng chỉ là phí miệng lưỡi đi giải thích. Nhưng bây giờ không thể rồi, trong lòng chỉ âm thầm cầu nguyện vị hoàng đế sẽ không hỏi quá nhiều…
“À? Quê hương của cô? Là ở nơi nào?” Phương Lâm Duệ liếc nhìn Trác Diệp, lơ đãng hỏi.
“Quê hương của dân nữ là một thôn nhỏ rất xa xôi, tên là ‘thôn Trung Quan’!” Trác Diệp cắn răng nói. Nàng nhớ mình đã từng nói như vậy với Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Ca…
“À? Thôn nhỏ? Không ngờ trong một thôn nhỏ mà lại lưu truyền ra được ca khúc sâu xa và tiêu sái như vậy!” Phượng Lâm Duệ nhìn Trác Diệp đầy thâm ý, quay đầu nói với Phượng Lâm Sách: “Tam đệ, đệ hãy cho người điều tra thôn Quan Trung này! Nói không chừng còn có thể kiếm thêm được vài người tài năng cống hiến cho thiên hoàng triều chúng ta đây!”
“Vâng, thần đệ hiểu.” Trong lòng Phượng Lâm Sách cười khổ. Hắn cũng tra về thôn Quan Trung này rồi, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Hắn cũng hoài nghi có phải Trác Diệp bịa ra hay không …
Trong lòng Trác Diệp thầm cười, tra đi tra đi! Thôn Quan Trung đúng là có rất nhiều người tài, nhưng muốn tra ra manh mối à? Trừ phi ngài tới thế kỉ 20 ấy…
“Lúc Trẫm và Tam đệ tiến vào, cô giấu cái gì vào tay áo đó? Lấy ra cho trẫm nhìn một cái.” Phượng Lâm Duệ bỗng nói với Trác Diệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui