Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái


Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy
Trác Diệp lấy một thứ ra khỏi tay áo, đưa tới trước mặt Phượng Lâm Ca, mắt hạnh cong lên nhìn hắn: “Còn nhớ vật này không?”
Hai mắt Phượng Lâm Ca hơi sáng lên, cười trả lời: “Là điện thoại.” Hắn nhìn theo tay Tác Diệp lấy ra, chớp mắt là đã nhận ra rồi! Còn nhớ lần đầu tiên hắn nhìn thấy đồ vật gọi là ‘điện thoại’ này là lúc mới quen Trác Diệp. Ngày hôm đó trời mưa, trên đường đến Phong Thành, trên người nàng bỗng nhiên phát ra âm thanh gà gáy và giọng nam nhân rất quái dị! Lúc ấy hắn và Tam ca vô cùng chấn động! Ấn tượng thực sự quá sâu!
“Vậy… huynh còn nhớ rõ chức năng của nó không?” Trác Diệp lại cười tủm tỉm hỏi.
“Nhớ cgứ, chứa tiếng người và thời gian.” Phượng Lâm Ca trả lời rất phối hợp.
Trác Diệp cười cười, lại lấy di động và tai nghe ra, bấm điện thoại lên, mở chức năng mp3, bắt đầu tìm bài hát.
>? ? Không được! Mấy bài hát này ca từ đều khá to gan và ướt át, loại ‘diễm khúc’ này cổ nhân nghe được sẽ cho là đồi phong bại tục, cũng khiến người ta sợ hãi.
>? Ấy… Ca từ quá hiện đại rồi, nàng cũng không thể giải thích quán cà phê là gì! Hơn nữa… Có vẻ như đây cũng là tình ca…
? 囧 Hình như là lúc “Thế vận hội Bác Kinh” nàng tải về máy tính, lúc đưa vào điện thoại, nàng quên xóa, giờ vẫn nằm trong danh sách…
Trác Diệp gãi đầu, tiếp tục tìm bài…

Phượng Lâm Ca mở to mắt nhìn Trác Diệp loay hoay với cái ‘điện thoại’ cổ quái kia, đồ vật kia liên tục lóe ra ánh huỳnh quang khiến cho hắn tò mò không thôi, nhịn không được liền đưa đầu ra phía trước nhìn xem, có thể thấy được hình ảnh, văn tự và các loại ký hiệu, nhưng lại khiến hắn càng xem càng mơ hồ…
“A! Là bài này!” Trác Diệp bỗng dưng vui vẻ ngẩng đầu lên, “Cốp”… Rất không may, đầu của nàng đụng phải cằm của Phượng Lâm Ca…
“Nàng không sao chứ?” Phượng Lâm Ca đau lòng hỏi.
“Ai ôi…” Trác Diệp ôm đầu nhìn Phượng Lâm Ca: “Huynh vẫn ổn chứ?”
“Ta không sao.”
“Ta không sao.”
Hai người lại đồng thời nói.
“A…”
“Ha ha…”
Hai người lại cùng nhau nở nụ cười.
Trác Diệp ngưng cười, đeo ình một bên tai nghe rồi lại đeo cho Phượng Lâm Ca bên còn lại.
Sợi dây đen treo hạt đậu nhỏ này là gì thế nhỉ? Trong lòng Phượng Lâm Ca nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn tin tưởng Trác Diệp sẽ nhanh chóng cho hắn biết đáp án.
Ngón tay Trác Diệp đụng phải lỗ tai Phượng Lâm Ca, thân thể hắn như bị điện giật, run lên một cái rất nhỏ, khuôn mặt đang tái nhợt cũng đỏ ửng nhàn nhạt.
Nhưng Trác Diệp mải mê đeo tai nghe cho hắn, lại cúi đầu xem điện thoại nên không chú ý thần sắc khác thường của hắn.
Nhấn nút phát nhạc trên điện thoại di động, trong tai nghe lập tức truyền đến một ca khúc nhẹ nhàng.
“Dáng người nho nhỏ nho nhỏ, mỗi ngày đều vui vẻ đáng yêu! Linh hồn bé nhỏ tiêu dao, vờ không đứng đắn, khiến tôi vui vẻ cười toe toét….”
Đôi mắt Phượng Lâm Ca thoáng chốc trợn tròn! Môi mỏng cũng kinh ngạc há to, vẻ mặt lộ vẻ không thể tin nổi…
“Ta là ai…, thân cường như Lý Quỳ tái sinh, dung mạo mãnh liệt hơn cả Trương Phi, kiểu tóc vuốt kỹ vừa sáng lại vừa đen, khí chất xuất chúng vào nam ra bắc, uống nước sông Hoàng Hà Trường Giang, vượt qua trận pháo địa lôi…”

Nghe đến đấy, tay đang cầm di động của Trác Diệp cũng cứng lại, mới vừa rồi còn cười ha hả, giờ khuôn mặt cũng 囧囧, xảy ra chuyện rồi…. Ôi chao … Bài này khúc đầu vui vẻ nên Mạc Kiều Dương mới dùng bluetooth gửi qua cho nàng, lờ mờ nghe qua vài câu, giai điệu nhẹ nhàng, nghe xong sẽ khiến tâm tình tốt lên. Nàng muốn cho Phượng Lâm Ca nghe xong sẽ cười vui vẻ …. Nhưng mà… Nhưng mà… ôi chao, nàng lúc ấy không nhớ kỹ ca từ bài này, giờ trở thành chuyện cười lớn rồi!
Trộm nhìn Phượng Lâm Ca, chỉ thấy hai mắt hắn đang mở to, đôi mắt mãi vẫn không chớp! Hiển nhiên bị chấn động không nhẹ…
Trong lòng Trác Diệp bây giờ chỉ âm thầm cầu nguyện hy vọng hắn bị chấn động mơ màng, không chú ý đến ca từ…
“Có thể rất giận, mặt mũi tiều tụy, là thiếu nợ người đánh, người là Tây Sơn đào than đá, hay là Đông Sơn gặp quỷ…”
Da mặt cứng ngắc của Phượng Lâm Ca cuối cùng cũng khôi phục sinh động, nhưng lại sinh động đến nhiệt tình, hơi vặn vẹo…
“Vì không thua đánh thắng võ đài, vì không phục lớn tiếng khoe khoang, vì không khóc lớn tiếng cười, vì không phiền lớn tiếng khinh…”
“Phụt….. Ha ha ha….” Phượng Lâm Ca nghe thế không nhịn được cất tiếng cười to lên….
Trác Diệp thấy Phượng Lâm Ca đột nhiên cười thì hoảng sợ, nàng bỗng nhiên dồn sức, tay áo thoáng quét đến bên cạnh chén trà trên trà kỷ, chén sứ bị rơi trên mặt đất “Choang…” vỡ tan…
Trác Diệp sửng sốt một chút, vsau đólập tức cười nói: “Hàng tháng bình an, điềm tốt…”
“Vương gia, sao thế ạ?” Không chờ Phượng Lâm Ca lên tiếng, Thanh Trúc đã xông vào. Tiếng cười kia của Vương gia cứ như bị điểm huyệt cười vậy….
“Cô nương… hai người…” Theo sau lưng Thanh Trúc còn có Xảo Linh đang vô cùng kinh ngạc…
Trác Diệp nhanh chóng giật tai nghe trên tai hai người xuống, lấy cả điện thoại rồi giấu vào trong tay áo…

“Khục khục… Không có việc gì…” Phượng Lâm Ca cố gắng kìm nén tiếng cười, phất tay với Thanh Trúc, Xảo Linh: “Nhất thời không cẩn thận, chạm đổ ly, mau thu dọn đi.”
Thanh Trúc và Xảo Linh nhìn nhau, cùng thu thập mảnh vỡ chén sứ rồi xoay người đi ra ngoài.
Trong đôi mắt của Phượng Lâm Ca lóe sáng, nhìn Trác Diệp hơi hưng phấn hỏi: “Mới nãy là giai điệu chỗ nàng à? Thật thú vị!”
“Ừ.” Trác Diệp gật đầu, bắt đầu nói dối: “Là hàng xóm Tiểu Hoa ca của ta hát đấy, ta cất lại…” Hm… lại nói, nàng là người Bắc Kinh, “dàn nhạc hoa nhi” là dàn nhạc Bắc Kinh, nói là hàng xóm thật ra cũng không tính là nói dối mà… 囧囧
Nhìn Phượng Lâm Ca đỏ cả mặt vì cười, trong lòng Trác Diệp âm thầm kiểm điểm: nàng sai rồi! Nàng không nên chọn ca khúc “Rung động” như vậy cho hắn nghe! Bài này với người hiện đại không biết là cái gì thì nghe xong cùng lắm là cười, dương dương tự đắc. Nhưng vị đối diện dù sao cũng là người cổ đại đó! Làm sao chịu được điều kích thích kỳ quái này chứ…
“Hàng xóm của muội thật đúng là nhân tài! Lại có thể hát ra một ca khúc rất khác biệt!” Phượng Lâm Ca vui vẻ tán thưởng: “Nghe sơ qua hơi thô tục, nghe kỹ lại có ý vị khác khác, đặc biệt là câu ‘Nhân sinh khổ đoản mệt mỏi, sáng nay có rượu để say’ tu hơi yếu đuối nhưng lại không mất đi vẻ tiêu sái rộng rãi! Người hát ca khúc này, hẳn là một người tiêu diêu tự tại, tiếu ngạo nhân sinh hào khách đúng không?”
“Vâng… Đúng vậy…” Trác Diệp cười toe toét nói: “Thật ra đây là người không có bất kỳ vướng bận gì, mỗi ngày đều sống vui vẻ …”
“Sống vui vẻ đến thế sao? Thật là một nơi khiến cho người ta hâm mộ..” Phượng Lâm Ca khẽ thở dài, sắc mặt dần thay đổi…
Một lát sau, Phượng Lâm Ca như lại nghĩ đến cái gì đó nên liền hỏi: “Đúng rồi, Lý quỳ là ai? Trương Phi là người phương nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui