“Ừm…Là quả táo, trên cây có một quả táo đặc biệt đẹp mắt, bị ta hái được.” Trác Diệp thuận miệng nói chuyện phiếm một mạch, không đợi Phương Thất nói cái gì nữa, lại vội hỏi: “Huynh có dao không?”
Phượng Thất cho rằng Trác Diệp muốn gọt vỏ, thò tay lấy một con dao găm đưa cho nàng.
Trác diệp chia quả táo ra làm ba, nói với Phượng Tam, Phương Thất: “Nếm thử chút coi.”
Bây giờ Trác Diệp cũng chẳng ăn mảnh nổi nữa, huống hồ mới rồi còn ăn hết bánh ngọt của người ta, có qua có lại mới được. Về phần ba ngươi xé xác ăn một quả táo… Cái này không thể trách nàng keo kiệt, bởi vì vừa mới bịa chuyện làm lí do thoái thác, trong bao có quả táo khác nàng cũng không thể lấy ra được, hơn nữa, nàng cũng không nỡ, nàng còn muốn một mình hưởng dụng quả còn sót lại ấy chứ…
Phương Thất hơi sửng sốt một chút, về sau rất tự nhiên nhận một miếng táo trong tay Trác diệp, cười nói với nàng: “Cảm ơn.”
Mà Phượng Tam chỉ lạnh lùng nói hai chữ: “Không cần!”
Trác Diệp đã nghĩ Phượng Tam sẽ không ăn, chỉ mời xã giao thôi. Thấy hắn quả nhiên từ chối liền vội thu tay lại, tự mình ăn lấy, trong lòng thì oán thầm nói: “Không ăn thì thôi. Đồ ngốc không có lộc ăn!”
Phượng Thất miếng táo nghiêm túc quan sát một chặp, nhìn thấy thịt quả lộ ra rất giống quả táo liền há mồm cắn một cái, cẩn thận nhấm nháp, vị cũng tương tự như táo nhưng lại ngọt hơn một chút …
“Quả táo này rất ngọt …” Phượng Thất mỉm cười tán thưởng.
Trác Diệp cười nhạt với hắn.
Ăn táo xong, Trác Diệp liền bắt đầu dựa vào trong xe chợp mắt, một là đêm qua không có nghỉ ngơi tốt nên cảm thấy hơi mệt chút, hai là sợ Phượng Thất sẽ nói chuyện phiếmn với nàng, nói dài nói dai đâm nói dại.
“ Ò ó o … Ò ó o … Ò ó o …” Tiếng gà gáy đặc biệt có tiết tấu bỗng nhiên vang lên, Trác Diệp toàn thân chấn động, thoáng cái đã mở mắt!
Lại nghe “bốp!” một tiếng, hình như có thứ gì đó đánh lên người con gà, gà ngừng gáy, sau đó một người đàn ông dùng ngữ điệu vô cùng kỳ lạ nói: “Ó ó cái đầu bà nội mày ấy! Có nín đi không hả! Đã nói không được còn ó ó ó… Không để ý ai hả mậy! Ó nữa tao chọc tiết mậy đó mậy…”
Trác Diệp méo mồm, nhìn Phượng Tam, Phượng Thất mặt mũi tràn đầy kinh ngạc! Khiếp sợ! Không thể tưởng tượng nổi! Quả thật là có trở ngại tâm lý rồi…
Không đợi Trác Diệp phản ứng gì, tiếng “Ò ó o …” lại vang lên một lần nữa.
“Cô nương… trên người cô …Mang theo cái gì đó?” Phượng Thất trợn tròn mắt, cà lăm nói.
Phượng Tam vẫn theo khuôn phép nhìn chằm chằm Trác Diệp, một tay đặt lên trên bội kiếm bên hông.
Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, gã đánh xe một tay kéo mành vải ở cửa xe, vẻ mặt hoảng sợ thăm dò tiến vào, giọng nói run rẩy mà hỏi: “Công, công tử, Tam gia… Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trác Diệp quýnh theo móc điện thoại trên người ra, tắt chuông báo, âm thanh “Ò ó o…” rốt cục ngừng lại.
“Không có việc gì! Ra ngoài!” Phượng Tam lạnh giọng nói với gã sai vặt.
Gã sai vặt thoáng run rẩy, buông màn xe xuống.
Trác Diệp rất muốn khóc, chuông báo thức này do Mạc Kiều Dương chọn, nha đầu kia điên cuồng sùng bái Châu Tinh Trì! Bình thường ở trường học nàng thường để chuông lúc 6:30 sáng mà lúc nghỉ học lại sửa thành 8:30, nàng làm sao lại quên việc này được vậy chớ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...