Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

"Cha
ngươi bị giết à?" Dạ Nguyệt Sắc từ từ đến gần nam nhân bên cửa sổ kia,
cười đến không hề có chút hảo ý.

"Sao
ngươi nói thế?” Người nọ"Cọ" một tiếng đứng lên, chỉ vào Dạ
Nguyệt Sắc tức giận nói.

"Thì
ra cha ngươi không chết à!" Dạ Nguyệt Sắc từng bước, từng bước đến gần nam
tử kia, dáng dấp không hề có chút thùy mị nào.

"Ta
còn tưởng rằng Dạ Nguyệt Sắc là cừu nhân giết cha của ngươi chứ?"

"Ngươi.
. . . . ." Phải biết rằng văn sĩ phong nhã đến đâu cũng sẽ có lúc cứng
họng cùng từ, "Dù sao ta chính là ghét Dạ Nguyệt Sắc!"

Vương
Duẫn vừa nghĩ tới cảnh chịu nhục cầu hôn năm đó khuôn mặt bi phẫn, may mà năm
đó Dạ Nguyệt Sắc bảo người đánh, nên hắn dừng lại, nếu không hắn cưới loại cô
gái như nàng, chẳng phải là cả đời cũng không ngóc đầu lên được sao!

"Phải
không?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua bệ cửa sổ cao chỉ đến eo ếch của Vương
Duẫn, nhất thời cười đến có chút hư hỏng

"Dù
sao ta cũng vậy rất chán ghét ngươi, miệng đầy mùi thúi, thật sự làm quá ô uế
không khí tao nhã của Nguyệt Nguyệt nhà ta, cho nên. . . . . ."

"Đi
xuống tắm một cái đi!" Đôi tay Dạ Nguyệt Sắc đẩy mạnh, chỉ
nghe"Đông" một tiếng, nước hồ nhộn nhạo làn sóng xanh.

"Duẫn
Chi!" Có người trong nhà bị tình huống đột phát này hù sợ, toàn bộ gom lại
bên cửa sổ, nhìn Vương Duẫn giãy dụa trong nước.

"Ta không biết bơi nước! Ngô. . . . . . Ngô. . . . . ."

Dạ

Nguyệt Sắc móc móc lỗ tai, đứng ở một bên, nhàn nhã nhìn mọi người luống cuống
tay chân cứu Vương Duẫn.

Nguyệt
Vô Thương chậm rãi dạo bước đến bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, đôi môi mỏng cong lên
đường cong duyên dáng tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm
thấy hơi thở ôn nhu phất qua lỗ tai, tê ngứa, tâm cũng có chút ngứa.

"Thật
là một yêu tinh gây tai họa!”

"Không
đúng, cái này gọi là bánh ít đi, bánh quy lại!" Dạ Nguyệt Sắc khinh thường
nói: "Chính là người đánh ta một tay, ta tặng người lại một đao mà thôi!”

"Người
này sao lại ngoan độc thế, Duẫn Chi hắn không biết bơi" Tần Khuynh nhìn
hai người liếc mắt đưa tình đứng sát vào nhau, trong lòng rất khó chịu Nguyệt
Vô Thương là anh em kết nghĩa với cha của nàng ta, nàng ta đã sớm mê luyến hắn
từ lâu. . . . . .

"A!"
Dạ Nguyệt Sắc lòng không yên đánh một tiếng, "Ngươi đã thiện tâm như vậy,
vậy ngươi đi xuống cứu hắn đi!"

Dạ
Nguyệt Sắc đi từ từ đến gần Tần Khuynh, cười đến có chút tà ác, "Có muốn
ta giúp ngươi một tay hay không?"

"Ngươi
muốn làm gì!" Tần Khuynh nhất thời biến thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu,
hai mắt long lanh như nước hồ đầy đầy tình tứ nhìn về phía Nguyệt Vô
Thương, nào biết người nọ lại mang vẻ mặt đầy nhu tình nhìn Dạ Nguyệt
Sắc. . . . . .

Nguyệt
Lưu Ảnh đang ở bên cửa sổ thì ngược lại nghe được tiếng nàng ta kêu lên, nhanh
chóng xoay đầu lại, liền thấy lúc này trong mắt Tần Khuynh chứa đầy nước mắt,
đáng thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc.

"Tên
điêu dân này, lại dám khi dễ Khuynh nhi!" Nguyệt Lưu Ảnh xoay người ngăn
ở trước người của Tần Khuynh, trợn mắt nhìn về hướng Dạ Nguyệt Sắc.


"Duẫn
Chi cứu lên rồi!" Rộn ràng truyền đến tiếng người đã mang được Vương Duẫn
Chi lên rồi

"Ngất
xỉu rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Không
phải chỉ uống hai ngụm nước sao? Làm gì có chuyện gì!" Dạ Nguyệt Sắc xem
thường nói.

"Người
này lòng dạ của ngươi sao lại hư hỏng như vậy!" Mặt Tần Khuynh đầy chánh
nghĩa nhìn Dạ Nguyệt Sắc, "Hại Duẫn Chi như vậy!"

"Ngươi
muốn cứu hắn à!" Dạ Nguyệt Sắc đưa mắt liếc Tần Khuynh, hướng về phía
thiện tâm của nàng ta mà hết sức khinh bỉ.

"Dĩ
nhiên!" Tần Khuynh không chút do dự hồi đáp. Nàng ta muốn cho Nguyệt Vô
Thương thấy rõ ràng rằng nàng ta là một cô nương có tình có nghĩa.

"Bất
kể như thế nào cũng sẽ cứu?" Dạ Nguyệt Sắc hết sức khinh bỉ khinh thường
hướng về phía Tần Khuynh nói: "Ta thấy hay là thôi đi, chỉ sợ đến lúc đó
ngươi không muốn cứu hắn đâu!"

"Ngươi
nói đi, phương pháp gì?" Tần Khuynh không kịp chờ đợi muốn chứng minh
mình.

"Hô
hấp nhân tạo a!" Dạ Nguyệt Sắc cười đến hết sức tà ác, "Có dám hay
không?”

"Ngươi
nói cụ thể cách làm! Để ta làm!" Tần Khuynh từ sau lưng Nguyệt Lưu Ảnh
bước ra ngoài, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói, ánh mắt cũng chỉ nhìn Nguyệt Vô
Thương.


Dạ
Nguyệt Sắc khinh thường nhìn đám người văn sĩ có trí thức, nàng thấy Vương Duẫn
chỉ là uống hai ngụm nước dọa ngất đi, nếu thật sự bị chết đuối, đợi chờ cô
nàng này đến học hô hấp nhân tạo lại đi cứu người, vậy hắn không phải đã lên
Tây Thiên rồi sao.

"Cái
này có chút phức tạp, ta muốn tìm người làm làm mẫu!" Mặt Dạ Nguyệt Sắc
đầy vẻ lấy lòng nhìn Nguyệt Vô Thương, nhưng trong lòng thì tà ác vạn phần.

"Muốn
ta sao?" Nguyệt Vô Thương cười nhẹ hỏi, ngược lại hắn tò mò nữ tử này có
thể giở trò gì, cưng chìu cười một tiếng, hoàn toàn có thể làm người chết chìm
nói: "Được!"

Dạ
Nguyệt Sắc dường như sợ Nguyệt Vô Thương đổi ý, bước nhanh đi tới bên người
Nguyệt Vô Thương, đem Nguyệt Vô Thương đẩy ngã trên bàn, bước đến đè xuống,
nâng cằm Nguyệt Vô Thương lên, nắm lấy mũi Nguyệt Vô Thương , đem
đôi môi che lại đôi môi có đường cong rất hoàn mỹ.

Mềm
mềm, thơm thơm! Vị không tệ, Dạ Nguyệt Sắc không nhịn được mút vào một cái, lại
dùng đầu lưỡi liếm liếm, quả thật mỹ nam chính là mỹ nam. . . . . .

Nguyệt
Vô Thương bị động tác làm liền một mạch của Dạ Nguyệt Sắc làm kinh hoàng,
đôi môi mềm mại kia, dấu môi son có chút vị ngọt ấn vào trên môi của hắn,
mới phản ứng được, vậy mà lúc này, nàng lại liếm môi của hắn, quả thật lớn mật,
bất quá mùi vị quả thực là không tệ!

Mọi
người kinh ngạc, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng hôn mỹ nam, ai cũng không chú ý tới nụ
cười sói đói trong mắt của Nguyệt Vô Thương.

"Các
ngươi đang làm gì!" Tần Khuynh thét kinh hãi một tiếng, "Các ngươi, các
ngươi. . . . . ."

Dạ
Nguyệt Sắc tâm bất cam tình bất nguyện từ trên người của Nguyệt Vô Thương đứng
dậy, nữ nhân này thật sự là nhân tài sát phong cảnh! Không biết suy nghĩ, hai
nam nhân giữa ban ngày ban mặt lại làm ra những chuyện đồi phong bại tục như
thế?

"Thấy
được chưa!" Mặt Dạ Nguyệt Sắc thản nhiên nhìn Tần Khuynh, "Đây chính
là hô hấp nhân tạo, ngươi dám không?"


Dạ
Nguyệt Sắc đã sớm phát hiện Tần Khuynh đối với Nguyệt Vô Thương có tình ý, lại
cùng Nguyệt Lưu Ảnh có chút mập mờ không rõ, thật là cực phẩm Hồ Ly Tinh!

Tần
Khuynh nhìn thần sắc thản nhiên của Dạ Nguyệt Sắc, ngược lại âm thanh rồi kinh
sợ kêu to của mình mới vừa rồi cảm thấy có chút ngượng ngùng, chỉ bất quá, sao
có thể để cho một cô nương chưa lập gia đình như mình, hôn một nam tử trước mặt
mọi người chứ!

"Hô
hấp nhân tạo gì chứ, ta thấy ngươi cố tình điên đảo thì đúng hơn, Khuynh nhi
không cần để ý tới nàng ta!"

Nguyệt
Lưu Ảnh mặt tức giận nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Khuynh nhi của hắn sao có thể đi hôn
nam nhân khác. . . . . .

"Không
dám thì nói không dám đi!" Dạ Nguyệt Sắc bộ mặt khinh bỉ nhìn Tần Khuynh,
"Không dám cũng đừng làm ra vẻ ta đây Thánh mẫu, phổ độ chúng sinh, ta
thấy. . . . . ."

Dạ
Nguyệt Sắc đi tới trước mặt của Tần Khuynh, từng chữ từng câu khạc ra hai
chữ: "Ác —— tâm!"

Nước
mắt của Tần Khuynh rốt cuộc xoạch xoạch rớt xuống, thấy thế Nguyệt
Lưu Ảnh đau lòng một trận , ôn nhu giúp nàng ta lau đi nước mắt trên mặt, che
chở nàng đến phía sau.

"Khuynh
nhi cũng không phải loại nữ nhân như Dạ Nguyệt Sắc, làm sao có thể làm ra
chuyện đồi phong bại tục như thế!" Nguyệt Lưu Ảnh giận dữ nói, Khuynh nhi
hắn sao có thể hôn nam nhân khác chứ, "Có bản lãnh ngươi đến làm hô hấp
nhân tạo gì đó với Duẫn Chi đi !"

Nghe
đến lời này, Dạ Nguyệt Sắc kích động, tên nhân yêu đáng chết. Kiếp trước chắc
nàng đã phóng hỏa giết cả nhà hắn, nên kiếp này hắn mới sẽ cùng nàng đối nghịch
khắp nơi!

"Ta
đi, theo ta đi!" Dạ Nguyệt Sắc mặt căm hận đi tới bên người Vương Duẫn.

Hai
mắt hoa đào của Nguyệt Vô Thương nhíu lại, ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ
nhàng khẽ lướt qua đường cong duyên dáng ở trên môi, nàng dám hôn người khác? !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận