Lăng Tuyết Mạn nhíu chặt chân mày, một cái nhìn chằm chằm sáu bàn tay vẫn nắm trên vai Mạc Ly Hiên, trường hợp này, nàng cũng không phải là ngu ngốc!
Sắc mặt Mạn Mạn trầm xuống, nhìn về phía ba đứa nhỏ kia, lạnh lùng hỏi: "Hỏi nữa các ngươi một lần, các ngươi là con nhà ai? Đây là đang ăn hiếp Ly Hiên sao?"
"Hừ! Hồ ly tinh, ngươi không có tư cách hỏi chúng ta!" Đứa bé tám tuổi buông giọng non choẹt nói.
"Hồ ly tinh?" Lăng Tuyết Mạn chậm rãi nheo mắt, "Hiên nhi, nói cho mẫu thân biết, đây là con nhà ai? Con có biết không?"
"Mẫu thân, con thật sự không có chuyện gì, ngài trước đi tìm hoàng cô Nhã Phi chơi, con lập tức tới tìm ngài ngay, được không?" giọng nói Mạc Ly Hiên có chút gấp gấp gấp.
Nghe vậy, mặt Lăng Tuyết Mạn trầm hơn, chợt nghiêng đầu lại, tức giận nói: "Hiên nhi, nói cho mẫu thân biết, ba tiểu tử to gan lớn mật này rốt cuộc là ở trong phủ tên khốn kiếp nào? Dám khi dễ con ta, không muốn sống nữa sao?"
"Mẫu thân!" Mạc Ly Hiên muốn nói lại thôi, đang tự hỏi làm sao kêu Lăng Tuyết Mạn đi, thiếu niên 12 tuổi nghe lời Lăng Tuyết Mạn nói liền nổi giận, đánh một đấm về phía sau lưng Lăng Tuyết Mạn – lúc này đang đưa lưng về phía nó, Mạc Ly Hiên đứng đối diện đại ca của hó, nhìn thấy, vội duỗi tay ra đẩy Lăng Tuyết Mạn né tránh, cũng đạp một cước vào bụng thiếu niên kia!
Lăng Tuyết Mạn lảo đảo lui hai bước mới đứng vững, vội đi xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mạc Ly Hiên đã cùng ba thiếu niên đánh cho, cục diện3-1, thế nào cũng là Mạc Ly Hiên thua thiệt, Lăng Tuyết Mạn nóng nảy, không chút suy nghĩ liền nhào tới giúp một tay, Mạc Ly Hiên sốt ruột khó nén hô: "Mẫu thân đừng tới đây!"
Lăng Tuyết bước hơi chậm lại, đại não thanh tỉnh một chút, nhìn đánh giá, võ công ba đứa trẻ này nếu như đánh riêng lẻ đều không phải là đối thủ của Mạc Ly Hiên, nhưng ba đứa liên thủ, rất lợi hại, nàng ngay cả một chút võ công cũng không hiểu, chỉ có thể giúp qua loa, nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?
Bỗng dưng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Mạc Ly Hiên từng nói với nàng, lúc ở Nhị vương phủ, thường bị các huynh đệ do chính thất sinh ra khi dễ! Đúng rồi, nhất định là con của Mạc Kỳ Diễn tên khốn kiếp kia! Chúng nó đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám khi dễ Ly Hiên vốn đã là Tiểu Vương Gia!
Nghĩ như vậy, Lăng Tuyết Mạn xoay người chạy về, một hơi không nghỉ vọt vào Ngự Hoa Viên, lại nhất thời nhìn không tháy Mạc Kỳ Diễn ở nơi nào, chân như con ruồi loạn nhảy lên thời điểm, đột nhiên nghe được tiếng cười Mạc Kỳ Dục, vội đi xem, tháy ở bàn nhỏ cạnh khóm hoa cúc, mấy huynh đệ kia đang uống ly rượu!
Lăng Tuyết Mạn giận dễ sợ, xông tới, trong tay Mạc Kỳ Diễn cầm một ly rượu mới đưa đến khóe miệng, bị Lăng Tuyết Mạn thình lình đoạt lấy, vứt trên mặt đất, cũng nắm bàn tay to của hắn kéo đi, quát: "Đi theo ta!"
"Tuyết Mạn!" Mạc Kỳ Diễn đầy mê hoặc, một tiếng kêu ra, thân thể lại không động, bộ dáng kéo hắn như vậy, mấy đạo ánh mắt đã bắn qua ——
"Nhanh lên một chút, đi theo ta!"
Lăng Tuyết Mạn không để ý giải thích, liều mạng dùng đôi tay túm Mạc Kỳ Diễn, ánh mắt Mạc Kỳ Diễn nhanh liếc nhìn bốn người bên cạnh, đứng dậy, Lăng Tuyết Mạn cũng không buông tay, cứ như vậy dắt Mạc Kỳ Diễn xuyên qua Ngự Hoa Viên, không nhìn một đống ánh mắt khiếp sợ, chạy hướng bên kia đình!
Vừa tiến vào chỗ tối, Mạc Kỳ Diễn mới kêu một tiếng, "Tuyết Mạn!" Liền nghe được thanh âm đánh nhau truyền đến, trong bụng căng thẳng, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Ngài nhanh đi xem!"
Lăng Tuyết Mạn lúc này mới buông lỏng tay, lại chạy về phía trước, Mạc Kỳ Diễn nhanh hơn nàng, dưới chân nhảy lên, liền đứng trước mặt nhìn bốn đứa con đánh nhau loạn xạ.
"Đang làm cái gì?" Một tiếng rống to, Mạc Kỳ Diễn tức giận dị thường, nhìn bốn đứa con của hắn, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Bốn huynh đệ bị Mạc Kỳ Diễn rống, sợ vội dừng tay, đứng thành một hàng, sợ hãi cúi đầu, "Phụ vương!"
"Nói! Tại sao đánh nhau? Dám ở trong cung đánh nhau, là muốn bị ăn hèo sao?" Mạc Kỳ Diễn lại quát.
Bốn huynh đệ đều cúi đầu, ba đứa kia là không dám nói, mà Mạc Ly Hiên là không muốn nói.
Lăng Tuyết Mạn liên tục chạy, hai chân có chút mềm nhũn, thấy ngừng đánh nhau, lại chạy vội tới trước mặt Mạc Ly Hiên, đôi tay chế trụ bờ vai của nó, nhìn nó có bị thương hay không, lo lắng hỏi: "Hiên nhi, bị thương chỗ nào rồi? Mau nói cho ta biết."
"Không có, không có bị thương, mẫu thân đừng lo lắng." Mạc Ly Hiên vẫn cúi đầu, thanh âm cũng là nghẹn ngào, đã bao lâu không có ai dáng vẻ như vậy giúp đỡ nó rồi? Lại đã bao lâu không có ai vội vã như vậy quan tâm nó có bị thương không?
"Hiên nhi, con không được gạt ta, ngẩng đầu lên cho ta nhìn xem." Lăng Tuyết Mạn gấp, không thấy rõ mặt của Mạc Ly Hiên, liền vô cùng lo lắng dùng đôi tay nâng mặt của nó lên, mặc dù bên này hơi tối, nhưng nàng vẫn thấy rõ ràng màu đỏ bên khóe miệng Mạc Ly Hiên!
Thân thể run lên, ngón tay đưa tới, hẳn là máu!
"Hiên nhi!" Lăng Tuyết Mạn sợ hãi kêu lên.
Giờ phút này Mạc Kỳ Diễn cũng nhìn thấy, vội muốn tới gần một bước nhìn, lại bị Lăng Tuyết Mạn mãnh liệt đẩy một cái, khiến cho hắn lui về sau một bước, hai mắt Lăng Tuyết Mạn đỏ tươi, ngước đầu lên tiếng bén nhọn, "Tại sao? Tại sao muốn khi dễ Hiên nhi? Ba con chó này là người vợ nào của ngài sinh, ngài tìm ả lại đây cho ta, bao che con trai hành hung, nhục mạ huynh đệ, bà cô ta hôm nay muốn tính sổ cùng các người!"
Mạc Kỳ Diễn vội kêu một tiếng, "Tuyết Mạn......"
"Không cho phép gọi ta!"
Lăng Tuyết Mạn rống giận, "Mạc Kỳ Diễn, ngài nói a! Bọn họ có phải do chính phi của a ngài sinh hay không? Không biết dạy con, là lỗi của cha, ngài cũng không trốn tội được! Dám đả thương con ta, ta và các người không xong!"
"Mẫu thân!" Mạc Ly Hiên mở miệng, trong hốc bò đầy nước, mới vừa rồi nếu không phải đại ca nó muốn đánh Lăng Tuyết Mạn, vì không để cho phụ vương nó thương tâm, nó sẽ không động thủ, nhưng chưa từng nghĩ ——
Mà Lăng Tuyết Mạn vừa nghe thanh âm nức nở của Mạc Ly Hiên, càng thêm đau lòng cùng tức giận, đá Mạc Kỳ Diễn một cước, khóc quát: "Hiên nhi ở nhà của ngài bị bao nhiêu khi dễ ngài biết không? Nó bây giờ là con ta rồi, chúng ta sống vui vẻ như vậy, nó là Tiểu Vương Gia, mấy đứa con súc sinh nhà ngài vẫn dám khi dễ nó? Mạc Kỳ Diễn, ta muốn đi đập vương phủ của ngươi, lôi Vương phi của ngài ra đánh!"
Mạc Kỳ Diễn để cho Lăng Tuyết Mạn đấm đá, không nói một lời nhìn nàng phát tiết, ai ngờ, cái đứa con thấy hắn không đánh trả, mặc cho Lăng Tuyết Mạn đánh chửi, liền cùng nhau vọt tới, hô: "Không được làm nhục phụ vương ta!"
"Quỳ xuống!"
Mạc Kỳ Diễn rống ra, ba đứa ngẩn người, cũng không dám phản kháng, vội quỳ xuống tại chỗ, cúi đầu.
Lăng Tuyết Mạn dừng lại, quay người, cắn răng nghiến lợi nói: "Tốt, tỷ võ công đúng không? Lấy ba chọi một đánh con ta, lá gan các ngươi rất lớn, không biết thân phận của nó đúng không? Bổn vương phi hôm nay sẽ để cho ba con chó không biết sống chết các ngươi mở mắt, để cho các ngươi biết dám đánh con ta, dám mắng ta hồ ly tinh thì có kết quả gì!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...