"Không có, chỉ là bị gió thổi, bụi bay vào mắt." Mạc Kỳ Hàn nói ra một cái lý do rất sứt sẹo, tựa như đang lừa gạt một bé gái ba tuổi, hắn rất không quen với cái loại nói dối này, giọng nói mất tự nhiên cực kỳ, lời vừa nói xong, khóe miệng không nhịn được co rút hai cái, hắn đang nói cái gì đây?
Quả nhiên, Lăng Tuyết Mạn rất không khách khí vạch trần lời nói dối của hắn, "Chàng đi vào đã một lúc lâu, làm sao... khụ làm sao có thể bị gió thổi đến? Mà nơi này... khụ làm gì có cát?"
"Nàng nhất định phải làm rõ sao?" Mạc Kỳ Hàn buồn bực cau mày, nâng tay áo quét qua mắt, cả người không được tự nhiên càng không được tự nhiên hơn, sống hai mươi bốn năm, hắn chưa bao giờ rơi một giọt lệ, chỉ có một lần duy nhất, chính là khi sư phụ tra ra đại ca không phải vì bệnh mà chết, mà là trúng loại độc vô sắc vô vị giống hắn, loại độc này ẩn núp trên cơ thể người năm năm mới phát tác kịch độc, khi ấy hắn hận mình sơ sót, không ngờ tới mục tiêu hạ độc không chỉ có hắn mà còn thêm thái tử đại ca, hắn hận không thể xin sư phụ sớm kiểm tra thân thể cho đại ca, khiến đại ca độc phát qua đời!
Đêm khuya đó, hắn mặc một bộ y phục dạ hành, mặt che khăn, quỳ xuống trước linh cữu đại ca, hắn thề, hắn nhất định phải bắt được kẻ ra tay độc thủ đứng đằng sau trò này để báo mối thù huyết lệ. Đêm hôm đó, lần đầu tiên hắn ôm linh cữu khóc rống...
Trí nhớ mờ mịt thoáng chốc hiện ra trong đầu, Mạc Kỳ Hàn không tự chủ hít vào thật sâu, bình phục tâm tình kích động. Lăng Tuyết Mạn cảm giác hắn có gì đó không đúng, cho rằng lời nói của mình làm hắn khó chịu, dù sao một nam tử kiên cường khẳng khái như hắn hẳn là không dễ dàng rơi lệ, cho nên, nàng rất hối hận, đồng thời nội tâm cũng cảm động thật sâu, hắn khóc vì nàng, hắn lo lắng cùng khẩn trương vô cùng đề minh chứng cho việc hắn yêu nàng, cho dù hắn chưa hề mang cái chữ yêu này nói thành lời, nhưng mà mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn đã chứng tỏ tình yêu hắn giành cho nàng...
"Tình nhân..." Lăng Tuyết Mạn lẩm bẩm kêu một tiếng, từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn ngồi thẳng lên, mắt nhìn hắn, nàng nâng tay nhẹ lau đi khóe mắt vẫn còn lưu lại nước mắt của hắn, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại vì cổ họng, toàn bộ lời nói đành nuốt vào bụng, nàng liền dùng hành động đáp lại hắn, nói cho hắn biết, nàng cũng thương hắn, đã sớm từ vô tình trở thành khắc sâu vào tận xương tủy...
"Mạn Mạn..." Giọng Mạc Kỳ Hàn càng thêm nghẹn ngào, để mặc cho ngón tay Lăng Tuyết Mạn miêu tả ngũ quan hắn, nghe nàng nói, "Tình nhân, chàng biết không... Khụ khụ... có mấy lần ta nằm mơ thấy chàng, nhưng mà...khụ khụ ta lại nhìn không rõ mặt của chàng... sau đó đột nhiên chàng... trở thành Tứ vương gia, Tứ vương gia nói hắn mới là phu quân ta..."
Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, trong ánh mắt pha lẫn thần sắc phức tạp chợt lóe lên rồi biến mất, hắn cố bật cười, nhấp nháy môi, lơ đãng nói, "Mạn Mạn, nàng thật sự đã nằm mơ, nếu ta là Tứ vương gia kia, ta đã ngủ trong quan tài rồi, làm sao còn có thể cùng nàng ở trên giường âu yếm? Đồ ngốc, cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung, sẽ ảnh hưởng không tốt đến giấc ngủ, biết chưa?"
"Vậy sao? Nhưng mà giấc mơ của ta rất chân thật!" Lăng Tuyết Mạn hoài nghi cau mày.
"Là vì nàng gần đây gặp quá nhiều kinh hiểm, Mạn Mạn đừng để ta lo lắng, không cần nghĩ loạn nữa nhé?" Mạc Kỳ Hàn dịu dàng an ủi.
Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái "Ừm." Chắc là loạn tưởng thật rồi, là bị Liễu Ngô Đồng lây phải chứng ảo tưởng sao?
"Đúng rồi, Mạn Mạn, thuốc điều trị thân thể của nàng, nàng phải uống cho hết, không được bỏ thừa hoặc không uống, chăm sóc thân thể không tốt, tương lai phải làm sao đây? Phải nghe lời biết chưa?" Mạc Kỳ Hàn nhớ lại trước bữa tối, Xuân Đường bẩm báo, không khỏi cau mày nói.
"Thuốc kia, ta đã uống thật lâu, hiện tại vừa nghe qua mùi... khụ khụ, ta liền muốn nôn." Lăng Tuyết Mạn càng thêm cau mày, đáng thương cầu khẩn, "Không uống được không? Ai, nói với chàng... cũng vô dụng, ngược lại chàng chẳng thể quản được Hiên nhi cùng quản gia, ta phải theo chân họ nói mới được."
Dứt lời, bởi vì nói chuyện quá nhiều, Lăng Tuyết Mạn không nhịn được ho khan, Mạc Kỳ Hàn vội vàng xuống giường rót một chén nước ấm, "Nào, trước uống chút nước."
"Ừ." Lăng Tuyết Mạn một hơi uống xong, lúc này mới cảm giác cổ họng thông thoáng một chút, "Tình..."
"Đừng nói nữa, đợi cho cổ họng khỏe lại rồi hãy nói." Mạc Kỳ Hàn đỡ vai Lăng Tuyết Mạn để nàng nằm thẳng, nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn, mỗi lần nàng ngã bệnh bị thương, ta đều không thể là người đầu tiên đến bên nàng, chăm sóc nàng, chỉ có thể vô hạn chờ đợi, đợi cho đến đêm mới có thể đến thăm nàng, loại đau khổ này thật sự rất khắc khoải!"
"Mạn Mạn, đáp ứng ta, phải uống thuốc thật tốt, thuốc kia nàng không thể không uống, thân nàng chăm sóc không tốt, chính là phiền phức lớn nhất, nàng biết không? Nếu nàng nghĩ cho ta, nàng phải nghe lời ta, đừng bướng bỉnh nữa, phải kiên trì, được chứ?"
"Được, vì chàng, cũng vì bản thân ta, ta uống." Trong khóe mắt loang loáng nước mắt, Lăng Tuyết Man kéo cổ Mạc Kỳ Hàn xuống, áp lên mặt hắn, nho nhỏ lẩm bẩm nói: "Nếu ta lại sinh bệnh, chàng đừng lo lắng... có Hiên nhi chăm sóc ta... ta biết chàng lo lắng cho ta, ta không trách chàng..."
"Mạn Mạn thật ngoan." Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười, nhẹ kéo nàng vào ngực.
....
Trong màn đêm sâu thẳm, một bóng đen lặng lẽ nhảy ra khỏi cửa sổ phòng ngủ, đi về phía một nhà kho bỏ hoang cách bờ hồ không xa.
Phủ Thái Phó vốn là phủ của quan viên bình thường, cho nên không có quá nhiều cảnh vệ, bóng đen dễ dàng tránh được hai tên cảnh vệ trực đêm, đồng thời trong lúc đó, đặt chân đến nhà kho, ước chừng nhìn một phen, sau đó mới từ cửa sổ rách nát nhảy vào, đến gần bức tường, hắn ngồi xổm xuống, nhấc lên một tấm ván vuông, nhìn xuống, một cầu thang gỗ được bắt ở phía dưới, mà phía dưới lại có một cái tầng hầm nhỏ.
Bóng đen không chần chờ chút nào, thuận thế đi xuống, thân chìm trong bóng tối, hắn cau mày, từ trong ngực móc ra một cây nến, thắp sáng, chiếu sáng xung quanh, một lát sau liền nhìn về cô gái đang cuộn tròn người ngủ trong góc, hắn vội vàng soải bước đi đến, khẽ gọi: "Tiểu muội? Tiểu muội?"
"A..." Liễu Ngô Đồng chậm rãi mở mắt, sau khi nhìn theo ánh sáng thấy người đứng trước mặt thì "Oa" một tiếng khóc lên, nhào vào ngực bóng đen, không khóc thành tiếng, "Đại ca, huynh rốt cuộc đã đến! Muội luôn chờ huynh, muội biết huynh sẽ đoán được muội trốn ở nơi này."
"Tiểu muội, muội nói cho ta biết, tại sao muội muốn bóp chết Tứ vương phi? Tuyết Mạn là một cô gái đáng yêu như vậy, tại sao muội lại nhẫn tâm bóp chết nàng? Muội thật sự điên rồi sao? Đừng nhắc đến thân phận của nàng, cho dù nàng chỉ là một dân chúng bình thường muội có thể nào hạ độc thủ như thế? Muội còn là tiểu muội lương thiện dịu dàng của ta sao?"
Liễu Thiếu Bạch đau lòng lên tiếng chất vấn, khi hắn nghe được lời từ chính miệng Nhị vương gia nói, hắn ước chừng kinh hoảng vài phút sau mới phản ứng được, tiểu muội thân hắn nhất, lại thương tổn cô gái hắn vô cùng ngưỡng mộ trong lòng!
"Đại ca, muội không biết, muội thật sự không biết, huynh đừng hỏi muội..." Liễu Ngô Đồng quỳ trên mặt đất, không ngừng lắc đầu, cả người hoảng loạn đến cực điểm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...