Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác
Ẩn thân ở sau màn trướng, nam nhân nghe hết một màn cảm động vừa rồi, hai tròng mắt u tối sắc bén bắn về phía nữ nhân gan lớn đến không biết sống chết!
Hiên nhi lại bảo vệ ả như thế!
Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nghĩ đến Lăng Tuyết Mạn vừa rồi không biết hổ thẹn ôm Mạc Ly Hiên, cảm thấy một cơn tức giận lan tràn toàn thân. Vương phi của hắn nếu dám không an phận thủ tiết cho hắn, hắn nhất định phế ả!
Thân mình vừa định rời đi, lại nghe được Lăng Tuyết Mạn hắt hơi một cái, dường như là cảm lạnh!
Mày nhăn lại.
Lăng Tuyết Mạn xoa mũi, buồn bực ngồi trên nệm, xoa bóp chân cẳng tê mỏi. Đêm khuya, nhiệt độ không khí giảm mạnh làm nàng mặc quần áo đơn bạc bị rét run. Nhưng mà nơi này tối đến đưa tay không thấy được ngón, nàng căn bản không dám đi lại lung tung, chỉ có thể mong quản gia mau trở về.
Nhưng ngồi yên cũng làm nàng sợ. Dù sao nơi này còn bày cỗ quan tài có một người chết nằm bên trong.
Vì thế Lăng Tuyết Mạn thử lầm bầm lầu bầu để giảm bớt không khí khẩn trương. "Khụ khụ" Hắng giọng một cái, "Vương gia phu quân, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cũng coi như là lần cuối cùng. Khụ khụ, mạng của ngươi không tốt, cưới vợ chưa động phòng liền quy thiên. Mạng của ta cũng không tốt, còn là một cô nương đã phải thủ tiết. Haiz."
Động phòng?
Đôi mắt Mạc Kỳ Hàn híp lại, "Nha đầu kia muốn động phòng? A, vậy cũng được. Có thể thành toàn nàng!" Khóe miệng tạo nên một độ cong thật nhỏ. Nghe nàng nói chuyện thật là buồn cười!
Lăng Tuyết Mạn thở dài, quay đầu hướng ra ngoài xem xét, lại không nghe được một tiếng động, thầm nguyền rủa: "Quản gia đáng chết này có phải đã lừa ta không? Còn chưa đến? Haiz! Vương gia phu quân, nếu ngươi trên trời có linh thiêng, xin thương xót báo mộng cho phụ vương ngươi bảo ông ấy thả ta đi! Đời ta còn dài, mà cũng không thể bảo ta làm ni cô đi? Haiz! Thiên lý ở đâu!"
Lời than thở làm Mạc Kỳ Hàn cau chặt lông mày, nhếch môi: "Quả thật là cái nữ tử thiếu mất tam tòng tứ đức!"
Đã như vậy, còn muốn hắn thả nàng? Không có cửa đâu!
Thân hình Mạc Kỳ Hàn vừa động, lướt gấp đi ra ngoài. Tốc độ nhanh làm cho Lăng Tuyết Mạn chỉ vừa cảm thấy một trận gió nhẹ quất vào mặt, thân mình liền bị bay lên không. Để tránh nàng kêu to cùng phản kháng, hắn phong bế vài huyệt đạo trên người nàng, sau đó đi đến phòng ngủ của hắn ở Cúc Thủy Viên, cũng là phòng cưới của bọn họ hôm nay!
Lăng Tuyết Mạn kinh hãi, nàng bị bắt cóc sao? Chẳng lẽ nàng bị hạ thuốc gì đó? Vì sao nàng không cách nào nhúc nhích, hơn nữa kêu cứu mạng cũng không được? Tứ Vương phủ canh phòng lơi lỏng như thế sao? Đến đạo tặc xông vào cướp người cũng không biết sao? Ly Hiên cứu ta!
Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn vào phòng ngủ, đồng thời ống tay áo vung lên tạo thành một cổ gió mạnh thổi tắt toàn bộ ánh nến trong phòng. Căn phòng tối đen. Trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ làm ánh mắt Mạc Kỳ Hàn lóe lóe.
Hắn muốn xem tân nương của hắn bộ dáng ra sao!
Giọng nói nghe cũng không tệ, mềm mềm êm êm, nghe vào trong lỗ tai có cảm giác tê dại. Không biết dung mạo như thế nào?
Trong bóng đêm, hắn có thể thấy nàng đang mở to đôi mắt. Tròng mắt sáng trong bóng đêm như sao trời lộng lẫy, làm người ta thưởng thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...