Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ


“Lúc trước người đâu có tình trạng như thế!” – Lạc rang lật lại sổ ghi chép.

“Ta già nhưng ta có trí nhớ siêu phàm đấy, từ khi ta đảm nhận nấu ăn cho vương phi thì không bao giờ người có vấn đề này! Bình thường luôn ăn hết, có khi còn kêu nhà bếp mang lên thêm nữa là!"

Lạc rang suy nghĩ một lúc, lúc trước ăn uống bình thường chỉ từ khi Hoa Thúy đến thì mới có vấn đề này.
Lạc rang nhớ lại cô ta có lần muốn đầu đọc vương phi nhưng ý định đó đã bị “đập tan nát”.
Nếu đã có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, lần ba và nhiều lần khác nữa.

“Con hồ ly tinh đó sắp thành chồn hôi rồi! Bây giờ con sẽ đi qua nhờ Cận Nhị đến để xem bệnh của đại vương phi, nếu nguyên nhân người biếng ăn do cô ta, con không lột da ả thì con không phải Lạc rang nữa.

Lạc rang chuẩn bị rửa tay và thay tạp dề ra thì có bàn chân nhỏ lon ton chạy vào, hai chí hướng lớn đã gặp nhau.
Chẳng lẽ nơi đây chỉ mới vừa yên ắng một vài ngày cuồng phong bão táp lại xuất hiện nữa.


Hiện tại Cận Nhị đang uống trà đàm đạo cùng quốc sư Bảo Thạch thì Cận Nhị chợt nhớ ra đã tới ngày thăm khám của vương phi, do bận quá mức nên đã quên mất.

Lam Ninh luôn nghĩ đến người ta rồi mới nhớ đến bản thân mình, ở thế kỉ 21 cô cũng như thế luôn hết lòng vì công việc và ở thời đại này cũng hết lòng vì người dân.

Cũng vì lí do tham công tiếc việc này mà mang cô đến với Du quốc và gặp gỡ mọi người.

Theo giờ giấc quy định của khóa nghiên cứu sinh là học viên phải rời phòng nghiên cứu chậm nhất là bảy giờ tối nhưng do Lam Ninh mãi mê công việc của mình đã qua mười giờ tối mà chưa có dấu hiệu rời ghế về phòng nghỉ.
Cùng lúc đó trên tầng có vụ rò rĩ khí làm cho phòng nghiên cứu bốc cháy, đến khi Lam Ninh phát hiện thì cô bé đã “ngủm” mất tiêu.

Lạc rang cùng thái tử chạy qua tìm Cận Nhị thì nhận được tin cả quốc sư cùng Cận Nhị đã qua thăm khám vương phi, khi cả hai cùng đi tới đã thấy hai người đàn ông đang trầm tư chuyện gì.

“Có phải trong người vương phi có vấn đề gì không ạ?” – Lạc rang vô cùng lo lắng.

“Nói có thì cũng không phải mà nói không thì cũng không đúng!” – Cận Nhị ấp a ấp úng.

Bảo Thạch thấy Lạc rang có vẻ khẩn trương thì làm các hành động an ủi nhưng tính Lạc rang đa nghi, cứ thấy ai lo lắng đặc biệt liên quan đến vương phi thì sẽ nháo nhào.

“Hoa Thúy, ngươi chết với ta!” – Lạc rang kéo tay áo chuẩn bị đi quậy phủ công chúa tập hai.

“Đi đâu thế?” – Bảo Thạch nắm tay lại.

“Đi bắt chồn hôi chứ đi đâu!” – Thái độ vô cùng tức giận như muốn nhai tay Bảo Thạch.

“Chưa nghe người ta nói rõ sự tình đã hầm hố lên, ngồi xuống nghe Cận Nhị giải thích hết đã!” – Bảo Thạch quát lớn.


Lạc rang lần đầu thấy Bảo Thạch lớn tiếng với mình, trái tim mỏng manh như bị vỡ thành nhiều mảnh may mà tim vỡ chứ tim mà liền chắc cậu con trai này đi dở nốc phủ công chúa luôn.

“Vương phi do vào phòng dược liệu quá lâu, hít nhiều hương thảo dược nên tâm tình đâm ra chán nản không thích ăn uống thôi! – Cận Nhị nói một cách từ tốn

“Vậy có phương pháp để điều trị không ạ?” – Bánh bao nhỏ sốt ruột.

“Vâng, chỉ cần chuẩn bị những bữa ăn đậm vì lên để kích thích sự thèm ăn trở lại của vương phi!”

“Kích thích thèm ăn! Vậy thịt nướng được không nhỉ?” – Bánh bao nhỏ đưa ra đề xuất.

“Quá được luôn thái tử!” – Cả ba cùng mừng rỡ.

Thế là cuộc thảo luận chuẩn bị một đại tiệc thịt nướng được lên kế hoạch ngay, thịt nước phải ăn càng đông càng vui.
Cũng lâu rồi nơi đây không có tiệc tùng gì lớn cả, nên sẵn chuyện này mời thêm các vị vương gia cùng công chúa đến chắc chắn sẽ rất vui.

Sau khi tạm biệt hai người đàn ông sống vô cùng nguyên tắc thì Lạc rang cùng bánh bao nhỏ vẫn tiếp tục ngồi lại.


“Mặc dù không liên quan đến cô ta mà nếu bây giờ về phòng thì cảm thấy day dứt không ngủ được!” – Lạc rang bình tĩnh nói.

“Đúng, ta cũng nghĩ thế! Mục đích ta qua đây là muốn đi “bắt chồn hôi” mà!” – Bánh bao nhỏ tán thành.

“Vậy còn chờ gì nữa!” – Lạc rang đứng dậy.

“Đi thôi!” – Bánh bao nhỏ chạy trước.

Mặc Bách đang ngồi thiền trong phòng bỗng nhiên cảm nhận có một luồng khí lạ đang đi tới liền nói với người đang canh gác ngoài kia.

“Qua phòng bên cạnh lôi nữ nhân ngu ngốc kia đi trốn đi, sắp có cuồng phong đến! Nếu cô ta có hỏi vì sao thì nói con trai cưng của đại vương gia cùng đại vương phi muốn băm cô ta cho làm phân bón nuôi cây!” – Mặc Bách tiếp tục ngồi thiền.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui