Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ
Từ đó mỗi lần chú có bận việc gì gấp đều mang Lam Ninh qua nhờ cô gái đó trông chừng dùm, khi lớn hơn một xíu thì cả ba cùng đi dạo hoặc ra công viên chơi nhìn vào giống như một gia đình và rồi hai người yêu như từ lúc nào không hay. Khi Lam Ninh tròn năm tuổi thì cũng là ngày cưới của chú mình, ngày hôm đó cô bé nắm tay cô dâu đi đến chỗ chú vì đối với hai người Lam Ninh như thần cupid của họ. Cả hai đều khao khát sinh ra một tiểu công chúa đáng yêu như Lam Ninh nhưng ông trời như trêu người sinh ra hai ông con trai, nên bây giờ đối với chú thiếm thì Lam Ninh không khác gì con gái của mình.
- Y tá: Không hay rồi bác sĩ nhịp tim đập của tiểu thư đang rất yếu!
Đêm hôm nay Đằng Cảnh vẫn nằm mơ thấy ác mộng đã ba ngày liên tiếp rồi, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Đằng Cảnh. Đến sáng thì vương gia vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh đi cùng vương phi đến thắp nhanh ở tất cả mọi nơi cầu quốc thái dân an, mọi người luôn dồi dào sức khỏe, thiên tai ít xảy ra, mùa vụ bội thu. Khi cả hai đi đến chỗ một sư thầy lớn tuổi chắc ông cũng gần 90 tuổi rồi, ông đang xem xăm cho thái hậu, Đằng Khương Phong tính tình tò mò nên cũng mạo muội đến xem thử.
- Sư thầy: Sau này ngũ vương gia sẽ rất thương vợ và cũng rất sợ vợ, ngài sẽ có một gia đình hạnh phúc hai bé trai và một bé gái!
- Đằng Khương Phong: Sợ vợ sao! Mạo muội xin hỏi sư thầy con sẽ có bao nhiêu người vợ ạ?
- Sư thầy: Một và là một người thân cận và gần gũi với ngũ vương gia đây, ha ha!
Lam Ninh luôn thắc mắc và rất ngưỡng mộ những người biết xem vận mệnh tương lai của người khác nên cũng đi đến xem thử, Đằng Cảnh cũng đi theo đứng sát bên vương phi của mình, tất cả mọi người cũng chú ý đến xem ai ai cũng nghĩ số mệnh vương phi sao này vô cùng tốt, cùng với vương gia sinh ra tiểu hoàng tử và tiểu công chúa vô cùng xinh xắn.
- Sư thầy: Ta không thấy gì cả, tương lai của đại vương phi là một màu đen mù mịt!
- Lam Ninh: Không thấy gì sao ạ!
- Đằng Cảnh: Mong thầy xem lại một lần nữa!
- Sư thầy: Không thấy được gì, một vòng đen vô cực nuốt chửng lấy vương phi!
Mọi người nghe đều vô cùng lo lắng, thái hậu chữa cháy bằng cách mời mọi người đi thưởng hoa vào mùa thu những bụi hoa trên núi nở ra rất nhiều và đẹp. Nhưng người lo lắng nhất là vương gia, mấy ngày liền mơ thấy những điều đáng sợ và hôm nay sư thầy còn phán đoán như thế làm tâm tình Đằng Cảnh vô cùng xáo trộn, trước khi Đằng Cảnh rời đi sư thầy còn nói một câu “sẽ còn gặp lại, sẽ còn gặp lại”.
Bỗng dưng bên kinh thành có người đến báo tin nên Đằng Chinh Hằng đi vào phòng xem thư, còn Khương Phong đến giờ đói nên hắn cũng kéo Phỉ Lan về chuẩn bị bữa ăn, tiểu Trúc cùng tiểu Phấn đi xem xét xung quanh.
- Tiểu Trúc: Hoa nhiều quá vương phi nhỉ, à muội quên vương phi không thích hoa cho lắm!
- Lam Ninh: Không thích là một chuyện nhưng muội nghĩ xem những bông hoa cũng đã cố gắng chống chọi với thời tiết để lớn lên, ra nụ rồi nở thành những bông hoa thơm ngát tỏa hương cho đời!
Bất chợt A Tú rơi từ trên cao xuống trên người đầy vết thương, cứ đưa tay ra hiệu.
- Lam Ninh: A Tú đệ sao thế, A Tú! Tiểu Phấn, tiểu Phấn! Tiểu Trúc đi báo với vương gia mau lên!
- Tiểu Trúc: Vâng vâng! (chạy đi)
Đột nhiên nhiều người từ trong những bụi cây kia xuất hiện, bọn chúng chính là băng bịt mặt mà Đằng Cảnh giáo giác điều tra bây giờ không hiểu sao bọn chúng lại xuất hiện tất cả ở đây.
- Tiểu Phấn: Vương phi đi ra sau lưng muội!
- Phù Tuyến Như: Một mình ngươi thì làm được gì!
- Lam Ninh: Là cô, chính cô đứng sau tất cả chuyện này!
- Phù Tuyến Như: Ha ha, bây giờ biết thì quá muộn rồi!
Sau đó tất cả bọn chúng đều xông lên, vì chuyến đi này bí mật nên không có cẩm vệ nào đi theo, vương gia cũng đã đến kịp cùng A Tịnh và A Hoang phi vào như vũ bão. Lam Ninh đứng một bên chữa trị cho A Tú. Phù Tuyến Như đi đến trước mặt Lam Ninh đưa kiếm ra tính đâm vào Lam Ninh nhưng vương phi nhanh chóng chạy đi chỗ khác trong người còn lại mấy con dao nhỏ dùng cắt thuốc Lam Ninh lấy ra chống chọi với thanh kiếm dài của Tuyến Như, trên người vương phi bắt đầu xuất hiện những vết thương, A Tú nằm một bên vô cùng bất lực vì cậu ấy bị bọn chúng phế đi cả đôi chân Lam Ninh chỉ kịp châm cứu hi vọng kéo lại chút ánh sáng. Tiểu Trúc đến ứng cứu nhưng Phù Tuyến Như quá mạnh cô ta chỉ nhằm vào Lam Ninh.
- Phù Tuyến Như: Chính vì ngươi ta mới thành ra thế này, cha ta cũng sẽ không bị chết thê thảm như thế, ta cũng không lưu lạc tứ phương như này, chính là ngươi!
Bây giờ trong ánh mắt của Phù Tuyến Như chỉ đầy lửa thù hận không cần biết đúng sai. Quân địch quá nhiều phe ta chỉ có vài người, khi Đằng Cảnh chạy lại ứng cứu vương phi thì bị bọn chúng cản lại. Lam Ninh dùng hết sức lực của mình đẩy Tuyến Như ngã xuống cướp lấy thanh kiếm, cô ta liền lấy một con dao nhỏ ra đâm vào tay Lam Ninh, Lam Ninh chảy rất nhiều máu. Đằng Cảnh thấy vậy chạy qua liền bị bọn chúng chém một nhát đao vào tay nhưng vương gia bất chấp tất cả chạy đến chỗ Lam Ninh, ôm vương phi của mình lại đánh với bọn chúng. Canh lúc Đằng Cảnh không để ý đầu đảng của bọn chúng liền lấy thanh kiếm đâm vào lưng của Đằng Cảnh vương phi liền đẩy người Đằng Cảnh lại và hứng lấy nhát kiếm đó.
- Đằng Cảnh: Lam Ninh, Lam Ninh!!!
- Lam Ninh: Hãy để một lần ta được bảo vệ chàng!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...