Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ
Lạc rang vừa nghe hai từ Bảo Thạch thì như hồn lìa khỏi xác, tay chân lạnh run và chạy đi nhanh như một cơn gió thì đủ biết Lạc rang sợ Bảo Thạch đến chừng nào.
Đến rạng sáng thì mọi người chuẩn bị xuất phát hoàng thái hậu sẽ ngồi chung với công chúa Chiêu Linh dưới sự bảo vệ của A Hoang do công chúa yêu cầu, Đằng Chính Hằng sẽ ngồi cùng xe với Mộng Tranh vì ngài ấy không yên tâm để cô ấy ở lại một mình với lại vương gia sợ cô đơn sống mấy ngày quen phục vụ người ta rồi giờ ngồi không có thì thấy thiếu thiếu, Đằng Khương Phong chắc chắn sẽ đi cùng Phỉ Lan.
- Lạc rang: Vương phi đi bình an, người đi sớm về sớm nhé! (thấp thỏm lo sợ)
- Lam Ninh: Yên tâm nhé, ta chỉ đi hai ngày sẽ về thôi! Ở đây có buồn thì đi tìm Cận Nhị nhé!
- Lạc rang: Vâng ạ! (bắt đầu ứa nước mắt)
Lạc rang biết hai ngày tới mình sẽ sống cùng một con sói đáng sợ mà con sói này dạo này không thích ăn thịt nữa hắn chuyển qua bóc vỏ lạc rồi. Trong số những người đứng tiễn mọi người tất nhiên có hắn, hắn vẫn đứng đó cười híp mắt. Nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Lạc rang mất ăn mất ngủ, thấy Cận Nhị đang đứng chỉ huy binh lính Lạc rang mon men bò lại.
- Lạc rang: Nếu tối nay đệ gặp ác mộng, có thể qua ngủ cùng huynh được không?
- Cận Nhị: Đệ bị bệnh sao, bên ta có thuốc an thần đấy để ta về lấy cho đệ!
- Lạc rang: Không cần đâu ạ, bây giờ sợ thuốc tiên cũng không cứu đệ khỏi tình trạng này!
- Bảo Thạch: (đi lại) Bị bệnh sao?
- Lạc rang: Aaaaaa, đáng sợ quá!!!
Lạc rang chạy nhanh như tên lửa tầm xa, để lại hai người đàn ông bàng hoàng ngỡ ngàng nhưng Cận Nhị gần như hiểu được. Người lành tính, yên lặng như Cận Nhị luôn là chỗ dựa tinh thần của mọi người đặc biệt là Lạc rang, nhìn đứa trẻ này bây giờ như chim non lạc mẹ bơ vơ giữa biên trời rộng lớn. Đoàn xe của vương gia ra khỏi phủ rồi đến cổng thành từ từ khuất dần lúc này Cận Nhị mới tiến lại gần quốc sư.
- Cận Nhị: Quốc sư muốn tiếp cận người ta phải từ từ nhẹ nhàng, ngài mà cứ vồ vập như hổ đói thế người ta chạy mất dép không ngoảnh đầu lại luôn!
- Bảo Thạch: Ta đang cố gắng theo đuổi hình tượng nam thần lạnh lùng nhưng tình cảm lãng mạng nhưng có vẻ không thành công!
- Cận Nhị: Ai chỉ cách tán tỉnh này cho ngươi thế?
- Bảo Thạch: Là ngũ vương gia!
Nghe tên ngũ vương gia là Cận Nhị xác định luôn, mà cái ông này chi hơn người ta là từng có mấy bà tiểu thiếp thì ra oai toàn chỉ mấy cái không đâu bằng chứng bây giờ là ngũ vương gia giường không chiếc bống chỉ dựa vào một cô cung nữ như Phỉ Lan làm chỗ dựa tinh thần.
Sẵn nói đến ngũ vương gia thì hôm nay chi dẫn theo một mình Phỉ Lan và một người đánh xe, Phỉ Lan ngồi chung xe với ngũ vương gia tâm trạng vô cùng tịnh tâm làm cho Đằng Khương Phong cũng im lặng đến lạ lùng chứ như bình thường thì vương gia sẽ nói không ngớt. Còn xe của tam vương gia thì không khí hoàn toàn trái ngược một khí vô cùng ồn ào, Đằng Chính Hằng bình thường im như hến nay như két ăn ớt nói không ngớt.
- Đằng Chính Hằng: Có khát không!
- Mộng Tranh: Chúng ta mới xuất phát nên ta chưa khát!
- Đằng Chính Hằng: Vậy ăn ít mơ chua nè!
- Mộng Tranh: Ta không thích ăn chua!
- Đằng Chính Hằng: Vậy ăn mứt nè!
Lúc này Mộng Tranh muốn bóp cổ Đằng Chính Hằng cho chết ngay lập tức vì nể tình là đệ đệ của hoàng hậu nương nương ráng chịu thêm nửa ngày nữa là đến nơi là sẽ không thấy cái mặt đáng ghét của tên vương gia này nữa.
- Chiêu Linh: A Hoang huynh có mệt không, có nóng không ta quạt cho huynh nhé!
- Hoàng thái hậu: Ta nóng quá trời mà cháu gái nào có quạt cho bà già này đâu!
- Chiêu Linh: Thái hậu có một cung nữ riêng để quạt cho người luôn mà, còn A Hoang cưỡi ngựa phơi mặt ngoài nắng con sợ huynh ấy mệt!
Hoàng thái hậu quay ngoắc qua cung nữ với gương mặt ganh tỵ, cung nữ cũng đoán ra được liền quạt nhanh hơn cho thái hậu hạ hỏa một xíu còn A Hoang sao cảm thấy lạnh từ sống lưng lạnh lên. A Hoang gặp Chiêu Linh trong một tình huống vô cùng đặc biệt, hôm đó Chiêu Linh đi ra ngoài chơi vô tình dẫm phải đuôi một con chó dữ, nó giận sôi máu chạy theo công chúa. A Hoang đang tập luyện gần đó nghe tiếng kêu cứu thất thanh đi ra thấy Chiêu Linh mặt xanh mặt vàng chạy như bay, A Hoang đi lại đuổi con chó chạy đi và thế là từ đó Chiêu Linh mến mộ A Hoang theo mãi không buông một tình huống vô cùng ngẫu nhiên không hề có sự dàn xếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...