Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!

” Lộc cộc... lộc cộc... hí í í i i!!!” Xe ngựa dừng lại nơi tẩm điện quen thuộc mà lần trước Tiêu Khiết Lam cùng Lãnh Cô Hạo thường ra vào.

“ Mời vương phi!!” Tiếng nói the thé bên cạnh vang lên, tiếp theo là từng tiếng bước chân đi tới phía Tiêu Khiết Lam.

“ Lam nhi a Lam nhi!!!” Giọng hoàng hậu vang lên đầy vui mừng tiến đến gần Tiêu Khiết Lam.

Tiêu Khiết Lam đang bước xuống xe ngựa nghe vậy ngước nhìn suýt chút nữa thì hoảng sợ; Vân Nhu đang xách váy chạy mà cái bụng kia cũng gần 6 tháng bây giờ lại đang chạy nên hiểu rõ mức độ nguy hiểm là như thế nào, hoàng hậu đang chạy thì chân bước không vững sắp ngã xuống; từng tiếng hô lại vang lên chói tai. Tiêu Khiết Lam cũng không kịp suy nghĩ mà thi triển khinh công đến đỡ Vân Nhu.

Gần đến nơi đã thấy Hoàng hậu đang nằm trong lòng áo bào vàng ròng thì tim Tiêu Khiết Lam mới ổn định hơn.

“ Hù!! Dọa chết muội!!” Tiêu Khiết Lam ai oán than.

“ Nhu nhi!!! Nàng làm cái gì vậy??? Hoàng tử của ta đang ở trong bụng nàng đấy!!!” Hoàng thượng Lãnh Cô Phong giận dữ rít cao như ngày thường, nhưng trong giọng nói toàn vẻ ai oán. Tay vẫn đang ôm hoàng hậu không chịu yên phận trong lòng mình.

“ Hừ!!” Hoàng hậu mặt ngơ quay đầu sang phía khác hừ lạnh, lẩm bẩm: “ Chả biết là nam hay nữ nhi mà chàng lại chắc như vậy... lầm bầm lầm bầm”, nhìn Tiêu Khiết Lam đang đứng phía xa xa vui vẻ cười làm ngơ bộ mặt đen thui phía sau mình: “ Lam nhi a Lam nhi!!! Đến!! Đến đây là cho muội xem thứ này hay lắm!!” Nói xong hoàng hậu vùng vẫy cánh tay đang ôm mình ra chạy đến bên Tiêu Khiết Lam kéo nàng đi.

Tiêu Khiết Lam đi theo hoàng hậu nhưng nhìn bộ mặt đen thui của hoàng thượng thì khẽ rùng mình. Hoàng thượng giận rồi kìa hoàng hậu!! A! Mà hôm nay hoàng hậu hơi lạ nha!!! Tiêu Khiết Lam nghĩ thầm trong lòng.

Đưa mắt nhìn về phía trước, tươi cười nói với Vân Nhu: “ Hoàng hậu nương nương có gì thật sự thú vị?!”


“ Ân!” Vân Nhu xoay người nháy mắt tinh nghịch với Tiêu Khiết Lam, gương mặt xinh đẹp hơn trước không giống người có mang chút nào mà càng lộ vẻ quyến rũ, thuần thục hơn.

“ Ân?!”

“ Muội đi sẽ biết thôi mà!!” Nói xong Vân Nhu vui vẻ kéo Tiêu Khiết Lam đi nhanh hơn làm nha hoàn thị vệ bên cạnh càng thêm lo lắng cho cái đầu của mình. Đổ mồ hôi a!!

Được lôi kéo vài vòng, Tiêu Khiết lam đến một nơi có tên là “ Thưởng”, mới bước vào trong một mùi hương thức ăn đã xông vào mũi.

“ Thơm thật!” Tiêu Khiết Lam cảm thán. Mũi ngửi lấy hít để.

“ Tất nhiên rồi!!” Vân Nhu xoay người cười cười với Tiêu Khiết Lam, tay vỗ vỗ ngực mình tự tin nói: “ Ta làm mà, hôm nay ta muốn bồi bổ muội một chút!! Sao vẫn chưa có tin vui nhi? Mà thôi, muội mau ăn đi kẻo ả hồ ly Phụng Vi Lâm kia đến thì lại phiền đấy!!” Vân Nhu vừa nghi hoặc nói xong lại vui tươi lôi kéo tay áo Tiêu Khiết Lam lại gần mình, cầm đũa gắp một miếng bánh bón cho Tiêu Khiết Lam ăn.

“ À, nương nương! Muội có thể tự ăn cũng được mà...!” Tiêu Khiết Lam khó xử nhìn tay Vân Nhu đang bón mình trên không kia. Không biết phải làm như thế nào.

Mặc ánh mắt Tiêu Khiết Lam khốn khổ cỡ nào, Vân Nhu tươi cười nói: “ Aaa nào!!”

“ A!” Tiêu Khiết Lam bất đắc dĩ ăn miếng bánh mà Vân Nhu bón, thấy tay nàng ta muốn tiếp tục, Tiêu Khiết Lam nhanh chóng lấy một đôi đũa trên bàn gắp các món lần lượt ăn. “ Ưm! Ngon thật đấy!!”Vừa nói tay vừa di chuyển đến bên món hải sản toàn tôm, mực, ốc trước mặt.

Một mùi thơm xốc lên mũi, bụng lại dâng lên một cỗ gì đó khó chịu; chưa kịp nghĩ chuyện gì xảy ra thì Tiêu Khiết Lam đã ôm miệng nôn khan.

“ Ọe!”

“ Ọe!”

“ Lam nhi!!” Hoàng hậu đang thưởng thức mĩ vị thì thấy Tiêu Khiết Lam nôn khan thì lo lắng kêu lên, xách váy chạy đến bên cạnh Tiêu Khiết Lam vỗ vỗ lưng giúp nàng.

“ Không sao chứ?!” Vân Nhu lo lắng hỏi.

Tiêu Khiết Lam vuốt vuốt ngực khó chịu thở ra một hơi, cười cười nói với Vân Nhu: “ Hoàng hậu, muội không sao! Chắc sáng nay ăn nhiều quá nên mới đầy bụng như vậy!”

“ Thật chứ?!”

“ Vâng! Thật sự hôm nay muội ăn hơi nhiều... hi hi”


“ Ừm! Ta cứ nghĩ muội... Á!!” Hoàng hậu bỗng dưng bật thốt lên kinh ngạc, nhìn Tiêu Khiết Lam một lúc rồi thần thần bí bí lôi kéo Tiêu Khiết Lam đến góc khuất, nhỏ giọng hỏi: “ Muội... muội trễ bao lâu rồi?!”

Nhìn vào con ngươi đầy bí hiểm của hoàng hậu, Tiêu Khiết Lam ngờ nghệch hỏi lại: “ Trễ gì cơ? Muội vừa ăn bữa sáng đấy thôi!!”

Nghe được câu trả lời không đúng ý mình, Vân Nhu vỗ đầu cái ' chét' làm Tiêu Khiết Lam càng khó hiểu. Trễ cái gì mới được chứ???

“ Ài!! Nói với muội chắc ta phải hỏi vào vấn đề chứ vậy là không được rồi... Muội ngốc lắm cơ, chuyện nữ nhi với nhau mà cũng ngờ nghệch như vậy!!” Vân Nhu nhìn vào Tiêu Khiết Lam thâm sâu nói.

“ Chuyện nữ nhi???”

“ Ân! Ta muốn hỏi muội nguyệt sự của muội bao lâu chưa đến rồi??”

Nghe câu trả lời này, Tiêu Khiết Lam xấu hổ nói nhỏ: “ Nguyệt sự của muội vốn không đều mà... làm sao muội để ý được chứ!”

“ Hả? Vậy sao... ừm, vậy lần mới đến gần đây là bao lâu rồi??”

“ Khoảng ba tháng trước?! Muội không nhớ rõ lắm...” Tiêu Khiết Lam nhớ nhớ lại nói; nhìn Vân Nhu đầy khó hiểu: “ Muội hay bị vậy mà, có gì không ổn sao?!”

“ Không ổn! Tất nhiên không ổn rồi!!! Nói muội ngốc nghếch cũng phải... NGƯỜI ĐÂU!!! Mau mau đi gọi thái y đến cho ta!!” Vân Nhu tự biên tự diễn bỏ lại Tiêu Khiết Lam vẫn đứng ngây ngốc trong như cái cột không biết làm gì.

“ Vâng! Hoàng hậu nương nương!”


“ Chúc... chúc mừng vương phi!!” Thái y đang bắt mạch thì vui mừng thốt lên.

“ Ông nói thật sao?!” Vân Nhu vui sướng thốt lên, Tiêu Khiết Lam vẫn ngồi bên cạnh ngờ ngệch suy đoán tầm phào.

“ Vâng! Thưa hoàng hậu! Vương phi thật sự có hỉ mạch!!” Thái y cúi đầu nói, thái độ không chút xiểm nịnh, a dua.

“ Được! Ban thưởng!!” Phất phất tay áo, Vân Nhu vui xướng nhìn sang vẻ mặt không thể tin của Tiêu Khiết Lam bên cạnh mình bây giờ.

Nàng có con!! Nàng thật sự có con rồi!! Bây giờ trong đầu của Tiêu Khiết Lam chỉ còn suy nghĩ chuyện này, như không thể tin mà trợn mắt. Xoay người kích động nắm lấy bàn tay Vân Nhu đang ngồi bên cạnh, kích động nói: “ Muội... muội thật sự có hài tử sao?!!”

“ Ân! Chúc mừng muội!” Vân Nhu giữ thái độ vui tươi như hoàng hậu nói với Tiêu Khiết Lam đúng chuẩn mực, không như vừa nãy mà thay vào đó à sự uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ.

“ Lam nhi! Muội cùng Hạo nhi đã có hài tử rồi!” Vân Nhu vui sướng khẳng định đáp án sợ rằng Tiêu Khiết Lam lại không tin.

Như có cảm xúc gì đó mãnh liệt, Tiêu Khiết Lam không kìm được mà sóng mũi cay cay, hốc mắt dần ẩm ướt; giọng nói vui mừng khôn xiết ' vâng' một tiếng.

Nàng thật sự đã cùng Hạo có hài tử! Trong bụng của nàng đang có con của nàng cùng Hạo!!

♥ MiH: Mọi người cùng theo dõi diễn biến của truyện nhé, phần sau hoặc phần sau nữa sẽ có ngược nhẹ nha~ ^^! Tớ cx chưa biết bao giờ mới đăng phần mới nữa, rãnh lúc nào tớ sẽ cố gắng viết cho m.n. Thanks nhìu nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui