Ngay tại trên đường Băng Tuyết Nhi gả đến Lãnh Phủ cách xa Hiên Viên Quốc ở tận Nam Cung Quốc( do hắn là con nuôi của hoàng thượng nên ở đây), trong "Phượng Nghi cung" ở hoàng cung Hiên Viên truyền đến tiếng vang lách cách, sợ tới mức tất cả cung nữ ngoài điện sắc mặt đều trắng bệch bùm bùm run rẩy quỳ rạp xuống đất.
"Ngươi nói cái gì?! Hiên Viên Lãnh là Ma chủ Ma Vực - Nam Cung Lãnh Thiên?! Con của cái tiện nhân kia cư nhiên không chỉ là Chiến thần, lại còn là Ma chủ Ma Vực tiếng tăm lừng lẫy - Nam Cung LÃnh Thiên?!".
Giờ phút này gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Thái hoàng thái hậu Mộc Uyển Lan kia tràn đầy vặn vẹo, đôi môi tô vẽ đỏ tươi như máu kia giờ này cũng trắng bệch không chút huyết sắc khiến người ta mao cốt tủng nhiên.
Mà thân thể một cái nam tử diện mạo thanh tú cũng là run nhè nhẹ quỳ trên mặt đất: "Dạ, thỉnh Thái hoàng thái hậu bớt giận!".
"Phong Tầm! Lần này ta giao cho ngươi nhiều tử sĩ như vậy, thế nhưng bị chết vô số không nói, ngươi cư nhiên còn không có giết được Hiên Viên Lãnh?! Hiện tại là chuyện gì đang xảy ra? Hắn cư nhiên cầm lương thảo tự mình đi đến Sơn Lan kháng địch, còn không quên đem Hiên Viên phế vật kia thú trở về? Chẳng lẽ đúng như người bên ngoài đồn đại hắn có ý với Hiên Viên phế vật kia sao?".
Đáng chết, vốn định mượn việc hôn lễ này nhục nhã hắn, nhưng là đâu chứ? Hắn cư nhiên lấy sính lễ giá trên trời, thiết vệ "Huyết nhận" đến Băng Phủ thú phi?! Móng tay đỏ tươi của Mộc Uyển Hi hung hăng cắm sâu vào thịt, trong lời nói mà nàng nói ra ẩn hàm đầy lệ khí, làm cho người ta hoảng sợ không thôi.
"Thái hoàng thái hậu bớt giận, nếu Hiên Viên LÃnh coi trọng phế vật Băng Tuyết Nhi kia, thuộc hạ xin lĩnh mệnh đến giết nàng, như vậy cũng đủ để cho Hiên Viên Lãnh ở Sơn Lan xa xôi đau lòng!".
Nghe vậy con ngươi âm lạt của Mộc Uyển Hi chợt lóe, tiếp đó liền khôi phục thái độ tao nhã, nằm trên nhuyễn tháp cao quý. Tư thái tao nhã cùng toàn bộ cảnh tượng đổ vỡ tan tành trên đại điện kia hình thành hai cái hình ảnh cực kì đối lập, cặp môi đỏ mọng tiên diễm như máu mở miệng nói: "Nếu lần này lại thất bại, kết cục ngươi có biết...".
Nghe nói như thế, nam tử thanh tú tên Phong Tầm đang quỳ gối trên điện run lên, sắc mặt trắng bệch: "Dạ, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Thái hoàng thái hậu!" Nói xong ngay lập tức lui xuống.
"Ha ha ha, Hỏa Linh Linh, nếu không thể sớm như vậy đưa con ngươi xuống gặp ngươi, như vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, ha ha ha..." Tiếng cười cuồng vang vọng khắp trong ngoài Phượng Nghi cung, hồi lâu cũng không có phiêu tán đi...
"Minh Mai, đến nơi nào rồi?" Ngồi ở trong kiệu hoa nhắm mắt dưỡng thần, Cô chậm rãi mở mắt đẹp hờ hững hỏi.
"Tiểu thư, đã ra khỏi địa bàn Hiên Viên quốc. " Nghe vậy, ngồi trên trong kiệu, trong mắt cô hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa không rõ ý tứ, nhưng mà liền ngay sau đó, dị biến nổi lên.
"Người đâu, bảo hộ Vương phi! " Vẻ mặt Dạ xanh mét quát, hắn cũng không biết được Băng Tuyết Nhi chính là Cung chủ Lục Bảo cung, chỉ biết Tuyết Linh cũng giống như những tiểu thư khác tay trói gà không chặt. Vì vậy rất là lo lắng rống giận, có người đến ám sát, việc này chủ tử cũng đã dự liệu đến, cho nên mới để cho thiết vệ "Huyết nhận" đi theo hộ tống.
Nhất thời đa số thiết vệ dẫn cưới đều vây quanh ở trước kiệu hoa. Khi bọn họ đến Vương gia đã nói qua, muốn mang về một Vương phi lông tóc vô thương, bằng không nếu có chút sơ xảy, vậy thì đề đầu tới gặp! Vương gia tuy là đối với bọn họ nghiêm khắc, nhưng đây là lần đầu tiên nói với bọn họ nghiêm túc như thế. Bởi vậy bọn họ thế nhưng đều biết rằng Vương phi ngồi bên trong kiệu này chính là người trong trái tim của Vương gia.
Thiết vệ "Huyết nhận" có chút khinh thường Vương phi thanh danh cực kém này, hơn nữa lại là nữ tử tay trói gà không chặt, có thể nào xứng đôi với Vương gia anh minh thần võ tựa như thần đế của bọn họ chứ. Nhưng mà lại cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, Phong Tầm cùng Dạ, Mị đánh cùng nhau, ngàn tên hắc y ám vệ thân thủ không tầm thường cũng cùng thiết vệ "Huyết nhận" dây dưa cùng nhau. T Toàn bộ hiện trường cực kỳ hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, mà bốn người Minh Mai cũng đều gia nhập vào đánh nhau.
Chỉ có cô lẳng lặng ngồi bên trong kiệu. Không quá lâu sau, thể lực của Phong Tâmcó vẻ chống đỡ hết nổi, nhưng hắn một chút cũng không để mình rơi vào thế hạ phong. Hắn như thế nào không biết cái Hiên Viên phế vật kia lại có được bốn thị nữ lợi hại như thế chứ?
Lập tức nhìn những hắc y nhân lần lượt bị giết sạch, con ngươi chợt lóe, hướng về phía trong rừng huýt một tiếng sáo.
Nhất thời chỉ thấy một số lượng lớn độc nhân tử sĩ từ trong rừng bay ra, bởi vì lần này được phái đến dẫn cưới là thiết vệ Huyết nhận, vì vậy Phong Tầm một chút cũng không dám qua loa. Trước hết để cho hắc y nhân tiêu hao phần lớn nội lực của bọn họ, sau đó liền kêu ra tử sĩ, lần này quyết làm cho bọn họ thi cốt vô tồn!
Nhìn đám độc nhân tử sĩ đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều là sắc mặt ngưng trọng. Mà Dạ, MỊ cùng bốn người Minh Mai cũng là sắc mặt xanh mét, lần trước chính là những người này, lần này cư nhiên còn dám đến ám sát tiểu thư, quả thực đáng chết!
Nhìn mặt mọi người biến sắc, trên mặt Phong Tầm xẹt qua một tia đắc ý. Có thể làm cho thiết vệ Huyết nhận kinh sợ tứ quốc cùng hai phụ tá đắc lực của Chiến thần Hiên Viên Lãnh sắc mặt đại biến, ha ha ha..., thật sự là tâm thần hảo sảng khoái a!
Nhưng mà không đợi hắn đắc ý, một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước từ trong kiệu hoa truyền ra: "Ta là một người mang thù tất báo." Dứt lời, một cái ngân y nữ tử diện mạo cực kỳ xinh đẹp từ trong kiệu đi ra. Vốn chỉ là một cái bóng dáng gầy yếu, lại không biết vì sao làm cho Phong Tầm có một loại áp lực như khi đối mặt với Hiên Viên Lãnh. Lập tức cũng không dám nhìn lâu, liền chỉ huy độc nhân tử sĩ xung phong liều chết xông lên.
Một đạo hồng quang hiện lên, chỉ thấy ngân y nữ tử kia giương lên trong tay một cây đàn bạch ngọc, sừng sững đứng giữa không trung, khí thế giống như nữ hoàng làm cho người ta sùng bái, khiến cho Phong Tầm quá sợ hãi, nàng không phải phế vật sao?! Làm sao có thể có được khí thế làm cho người ta sợ hãi như vậy, hắn có loại dự cảm, hôm nay chỉ sợ vốn cũng không thu được về, mà liền ngay cả chính hắn... Chỉ sợ cũng trở về không được!
Dạ, Mị có chút há hốc mồm nhìn Vương phi nhà mình, đây là cái tình huống gì? Liền ngay cả ngàn tên thiết vệ Huyết nhận quanh thân cũng đều trợn tròn mắt há hốc mồm, đây là cái “Phế vật” Vương phi trong truyền thuyết kia sao?!
Bốn người Minh Mai lại là sùng bái nhìn tiểu thư nhà mình ở trước mắt, quả nhiên không hổ là tiểu thư!
Tuyết Nhi bộc phát ra khí thế khiến đám độc nhân tử sĩ quanh thân sợ hãi đều lui lại cước bộ một chút, đôi con ngươi màu Hổ Phách có chút nheo lại, nhìn hơn hai trăm độc nhân tử sĩ ở phía dưới, không ai nói qua Cô nàng thực là người mang thù tất báo sao?
Tiếp đó bàn tay tinh tế trắng nõn nắm lấy Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, mắt đẹp híp lại giương cung về phía độc nhân tử sĩ ở dưới, ngón tay thon dài kéo căng dây cung. "Phanh" một tiếng, một cây khí tên kim sắc phá không mà ra, trực tiếp cắm ở trên người sáu gã tử sĩ, một giây sát sáu người!
Cô tán thưởng sờ sờ Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, hôm nay nhất định để cho bọn họ có đến mà không có về!
Mà Dạ, Mị trực tiếp lảo đảo té ngã trên đất một cái, ai có thể nói cho bọn họ biết vì sao... nội lực của Vương phi làm sao có thể cao thâm như thế a?! Nhìn bộ dáng đại sát tứ phương của tiểu thư nhà mình, bốn người Minh Mai lại xoa tay, dẫn theo nội lực nhằm phía đám người đến ám sát.
Phong Tầm sắc mặt trắng bệch nhìn độc nhân tử sĩ mà hắn cực khổ bồi dưỡng một đám rồi lại một đám ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn nữ tử hiên ngang giữa không trung kia. Kế hoạch của Thái hoàng thái hậu sợ là xuất hiện một cái dị biến rồi a, mọi người bên trong kế hoạch của nàng, thực lực sâu nhất chỉ sợ cũng chính là nữ tử diện cực kỳ xinh đẹp này. Có nàng, kế hoạch của Thái hoàng thái hậu... khó mà thành a!
Không quá lâu sau, hơn hai trăm độc nhân tử sĩ đều bị giết hết hầu như không còn. Tuy rằng tiếng đàn cũng là dùng nội lực, nhưng là lần này độc nhân tử sĩ cũng không có nhiều như lần trước, hơn nữa có được Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, Băng Tuyết Nhi có thể nói là như hổ thêm cánh, vì vậy nội lực cũng không có tiêu hao quá nghiêm trọng.
Cô đứng cao giữa không trung, nhìn xuống Phong Tầm ở phía dưới sắc mặt trắng bệch, khóe miệng gợi lên một chút ý cười yếu ớt: "Kiếp sau, nhớ rõ Băng Tuyết Nhi ta là người mang thù tất báo." Nói xong một đạo khí tên đâm thật sâu xuyên qua ngực Phong Tầm.
Nhưng mà khóe miệng Phong Tầm lại mang theo một chút nụ cười ý vị thâm trường, mở to hai mắt ầm ầm ngã xuống đất, từ nhỏ hắn đã bị Thái hoàng thái hậu bồi dưỡng, không biết bị bao nhiêu là khổ, kỳ thật, hắn hận a.
Hắn hận cái lão bà kia không để ý đến ý nguyện của hắn liền ép hắn cưỡng chế mang đi!
Hắn hận cái lão bà kia vì làm cho hắn không có bà con thân thích, vì nàng bán mạng mà giết chết song thân của chính mình!
Hắn hận cái lão bà kia hạ trung thành huyết cổ với hắn!
Ha ha ha, nữ tử tên Băng Tuyết Nhi này sẽ là khắc tinh của nàng, nhất định sẽ như vậy! Thái hoàng thái hậu, kế hoạch của ngươi sợ là không thể thực hiện được rồi, ta ở dưới suối vàng chờ nhìn ngươi thất bại, ha ha ha...!
Nhìn Phong Tầm chết không nhắm mắt, con ngươi thâm thúy của Cô vẫn lạnh như băng, sau đó thản nhiên lắc lắc đầu, này cũng là một người đáng thương, nhưng là nàng cũng không phải người tốt, nếu dám xuống tay đối với nàng, vậy thì tất phải nhận tử mệnh!
"Thiêu" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cô truyền vào trong tai Dạ, MỊ vẫn đang ngốc lăng, hai người lập tức cung kính nói: "Dạ, Vương phi!" Lần trước ở phía trên Băng phủ nhai, bọn họ liền cảm thấy bốn thị nữ của Cung chủ Lục Bảo cung kia rất giống với bốn thị nữ của Vương phi bọn họ, nhưng là cũng không dám xác định.
Hiện tại nhìn bốn người Minh Mai một chút không tốn nội lực, khí thế cường thế thiên hạ cùng nội lực kim giai siêu cường của Vương phi nhà mình, bọn họ xem như đã biết, thì ra Vương phi nhà bọn họ cư nhiên chính là Cung chủ Lục Bảo Cung_Lục Bảo Nhi!
( Từ chương sau ta sẽ gọi thẳng tên nha)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...