Vương Gia Và Vương Phi
- Tiểu tử... Ngươi tránh ra một bên. - Người đi đầu đưa tay có ý định đẩy nam nhân kia ra.
- Sư... Sư huynh... Các huynh đánh đrej mắng đệ cũng được. Đừng... Các huynh thả các nàng đi đi. - Hắn chắp tay khom người vẻ cầu khẩn.
- Tên tiểu tử... Tránh ra cho ta. - Nam nhân đi đầu nắm lấy cổ áo hắn kéo sang một bên khiến hắn mất thăng bằng ngã trên đất, áo rách mất một chỗ ở khuỷu tay.
- Haha... - Cả năm nam nhân cùng cười. Cười đến thích thú, cười đến vô sỉ. Mộ Phi Quân liếc ánh mắt khinh thường nhìn họ.
Mộ Phi Quân đưa mắt như muốn nói: Dương Lưu Vệ lại đỡ hắn lên đi.
- Tiểu thư... - Lưu Vệ ánh mắt có chút sợ hãi khẽ gọi Mộ Phi Quân.
- Mau. - Mộ Phi Quân nhíu mày.
Dương Lưu Vệ một bộ sợ hãi đưa tay dựng hắn dậy. Chỉ là đến giữa chừng, tên nam nhân đánh hắn vừa nãy lại đưa tay cầm lấy tay Dương Lưu Vệ. Nàng giật mình thu tay lại lùi ra sau Mộ Phi Quân khiến hắn một lần nữa đáp đất. Áo rách lại rộng thêm một chút. Hắn khẽ a một tiếng.
- Haha... - Năm người nam nhân lại cười. Cười càng to hơn. - Hai vị tiểu muội... Sao lại ngu ngốc đi theo tên tiểu tử này? Chi bằng đi theo bọn ta... Bọn ta sẽ thương các nàng thật tốt. - Miệng thì nói nhưng tay không an phận mơn trớn lên muốn giật mạng che của Mộ Phi Quân xuống.
Nàng cầm lại cổ tay hắn khẽ động. Hắn kêu lên. Chỉ là tiếng kêu chưa kịp kết thúc thì cổ tay hắn đã gãy rồi. Bốn nam nhân còn lại vội chạy lên kêu sư huynh rồi cùng ngẩng đầu nhìn nàng. Một trong số hô nàng là tiện nhân rồi xông lên đánh nàng. Dương Lưu Vệ nhìn tiểu thư đánh với họ vội chạy lại đỡ nam nhân dọa nàng lúc trước lên đỡ vào trong nhà.
Trong phòng một mảng yên tĩnh. Nam nhân kia vừa nằm xuống giường liền đã ngất đi, mồ hôi ra đầy trán. Không biết nam nhân này làm bằng gì nữa. Mới ngã hai cái đã không chịu nổi.
Ngoài sân, năm người một nữ bốn nam đánh đến mù mờ thiên địa. Nàng một thân tử y nhẹ nhàng thanh thoát. Đánh nhau cũng toát lên vẻ đẹp của nàng. Còn bốn nam nhân kia sớm đã bị nàng đánh đến cho chật vật. Bốn người nam nhân chật vật đỡ từng chiêu của một người con gái. Quá mức mất thể diện đi. Nghe rầm một tiếng, bốn người nam nhân: người đập vào thân cây thổ huyết, người bị nàng đánh nội thương, người lại gãy tay có người ngất xỉu.
- Không muốn chết thì cút. - Nàng thu lại dáng vẻ trẻ con lúc trước lạnh lùng như mệnh lệnh. Dù sao kiếp trước nàng cũng đâu phải chỉ sống chơi, đâu phải ngồi làm sâu gạo.
Năm người loạng choạng đỡ lẫn nhau chạy đi. Mộ Phi Quân không nhanh không chậm đi vào trong. Dương Lưu Vệ thấy nàng vào vội đi ra.
- Tiểu thư... Hắn ngất rồi. Không biết người hắn làn bằng giấy sao vậy. Ngã hai lần nói xỉu liền xỉu.
- Trông hắn như vậy dáng người tiều tụy có chút gầy có lẽ là suy dinh dưỡng và quá mệt mỏi. - Nàng chậm rãi phân tích. Vừa phân tích nàng còn đưa mắt nhìn hắn. Ánh mắt nàng có chút mờ mịt khó hiểu nhìn hắn.
Nàng thật không hiểu. Nàng không hiểu. Cái gì nàng cũng không hiểu. Nàng không biết hắn là ai. Nàng không biết lý do hắn phải ở đây. Nàng càng không biết nỗi khổ tâm tận đáy lòng của nam nhân này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...