Vượng Gia Tiểu Nông Nữ FULL


Edit: Xíu
Chương Hữu Khánh tất nhiên là đồng ý, sau khi ăn cơm chiều xong liền bắt tay vào làm, đem cành lá hương bồ đến ngồi ở trước cửa nhà chính, thừa dịp sắc trời còn chưa có đen tối mịt thì bắt đầu chậm rãi đan giỏ.

Chương Hữu Khánh luôn quen tay đan với những thanh tre cứng chắc, nhưng với cành lá hương bồ này thì nó rất mềm dẻo, nên làm hơi có chút không thuận tay, đan có chút chậm chạp, phải mất ba bốn ngày tranh thủ thời gian sau buổi cơm chiều mới đan xong một chiếc giỏ từ cành lá hương bồ.

Mấy ngày nay, sau khi Chương Vân giúp Chu thị dọn dẹp xong, liền ngồi trên băng ghế dài trước mặt cha nhìn cha đan giỏ rồi giúp đỡ một tay, rốt cuộc cuối cùng cũng hoàn thành, Chương Hữu Khánh cắt bỏ những đoạn cành lá hương bồ dư thừa xong gọi Chương Vân đến đưa cho nàng.

"Vân nhi, được rồi".

Chương Vân cầm lên nhìn chiếc giỏ hương bồ lên, tổng thể nhìn không được đẹp, còn hơi cong cong xiên vẹo một chút, một số chỗ thì bị xẹp xuống, trông không được cứng thành khuôn hình tí nào.

Chương Hữu Khánh vừa thu dọn đồ trên mặt đất, vừa nói:" Vân nhi, sao con lại nghĩ tới dùng thứ này để đan bện vậy, cha thấy nó không được vững chắc cho lắm, với lại còn hơi mềm, so với giỏ tre thì kém hơn nhiều".

Chương Vân nhìn thứ trong tay xiêu xiêu, vẹo vẹo, quả thật là không được, đương nhiên nàng cũng biết chuyện này không liên quan đến cành lá hương bồ, mà bởi vì cha nàng không biết cách đan bện cái này thế nào, việc này đã có chút khó khăn rồi.

Ngày hôm sau, Chương Vân thừa dịp lúc Chu thị trở về từ dưới đồng ruộng:" Nương, người có biết trong thôn chúng ta có ai giỏi đan lát không?".

Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ đến việc này, nàng muốn tìm một người có tay nghề đan lát giỏi, để thử xem có thể đan bện ra được cái giỏ thành hình hay không, nếu không có ai thì việc này chỉ có thể từ bỏ.

Chu thị đang giúp nhào bột, chuẩn bị làm bánh nướng áp chảo, nghe Chương Vân hỏi như vậy, không chút nghĩ ngợi liền thản nhiên nói:" Nếu nói người đan bện này nọ giỏi, thì đương nhiên nhà Thiết Mộc, nhà mẹ đẻ nàng chính là chuyên môn đan bện đồ để bán, các cửa hàng đều cố ý chạy tới nhà nàng để thu mua đồ, tay nghề thủ công vô cùng tốt".

Nhà Thiết Mộc....Cũng chính là nương Thường Mãn, Chương Vân trong lòng động đậy, nghĩ sao mà khéo như vậy, giờ làm thế nào có thể đến nhà Thường Mãn đây, chưa kể cha nương nhà người ta có khi còn không vui khi thấy nàng nữa , rồi lỡ đến khả năng gặp Thường Mãn, nàng liền cảm thấy không được tự nhiên.

Chương Vân không hỏi thêm câu nào nữa, đem chuyện này để trong lòng, sau khi ăn cơm tối xong trở về phòng nằm trong ổ chăn trên giường suy nghĩ lung tung, sợ rằng gặp phải Thường Mãn, rồi có khả năng đem vấn đề kiếm tiền này bỏ qua, dường như cũng không đáng giá lắm, chẳng lẽ cả đời này nàng còn có thể không gặp Thường Mãn, tất cả mọi người đều ở chung trong một cái thôn, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó chạm mặt nhau, cho nên dù có muốn trốn tránh cũng không được.


Sau khi suy nghĩ như vậy, Chương Vân liền dứt bỏ những cố ki, băn khoăn trong lòng mình lại, quyết định đi một chuyến Thường gia, xem có thể nhờ được nương Thường Mãn giúp đỡ đan bện cành lá hương bồ được hay không, nếu có thể đan thành sản phẩm, thì còn phải cầu nhà người ta chỉ dạy một chút bí quyết mới được.

Trong lòng đã quyết định, sáng sớm hôm sau, Chương Vân xách giỏ lên lưng đi đến phương hướng nhà Thường gia, nhưng Chương Vân không định tiến vào nhà Thường gia như thế này, tóm lại vẫn tránh Thường Mãn một chút thì tốt hơn, vì vậy nàng đi tìm Thường Quyên giúp đỡ.

Khi đến nhà Thường Quyên, cha nương của Thường Quyên đã đi xuống ruộng làm việc, còn Thường Đông thì không biết đi chơi ở đâu, trong nhà chỉ còn lại một mình Thường Quyên, nhìn thấy Chương Vân đi tới đây, Thường Quyên có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có hỏi gì, liền lôi kéo nàng vào trong phòng, hai người ngồi trên giường nói chuyện.

"Cái gì, ngươi muốn ta giúp tìm nhị bá mẫu, còn phải thừa dịp Mãn tử ca không ở nhà, ngươi cứ như vậy không muốn gặp hắn sao?" Thường Quyên vẫn là đau lòng Thường Mãn, nghĩ Chương Vân thật nhẫn tâm, ngay cả mặt cũng không muốn gặp.

Chương Vân nghe nói như vậy, không khỏi rũ hai tròng mắt xuống, chân nhẹ nhàng chà chà dưới đất, thấp giọng nói:"Ngươi cảm thấy, hắn gặp mặt ta thì có thay đổi được gì, ta đây là vì tốt cho hắn mà thôi".

Thường Quyên trong lòng không khỏi bực mình, thật muốn đi đến bắt lấy tay Chương Vân, hung hăng lắc thật mạnh, để cho nàng tỉnh táo hơn, có thể thấy rõ được Mãn tử ca có bao nhiêu quan tâm đến nàng.

Khó chịu thì khó chịu, nhưng ai bảo Chương Vân là tỷ muội tốt nhất của nàng, Thường Quyên cuối cùng cũng đồng ý, lập tức đứng dậy:"Ngươi ngồi ở đây chờ đi, ta sang cách vách nhìn, xem nhị bá mẫu có ở nhà hay không".

Chương Vân đang muốn dặn dò thêm một tiếng, thì thì Thường Quyên quay đầu lại nói:"Yên tâm đi, ta sẽ nhìn xem Mãn tử ca có ở đó hay không, không cho các ngươi chạm mặt là được".

Nói xong liền chạy ra ngoài, Chương Vân có thế này mới an tâm ngồi chờ.

Thường Quyên đi một hồi liền trở về, chạy vào trong phòng:"Vân nhi, nhị bá mẫu vừa lúc ở nhà, Mãn tử ca đã đi xuống ruộng rồi, ngươi nếu muốn đi thì đi nhanh thôi".

Chương Vân vội từ trên giường nhảy xuống, lôi kéo Thường Quyên chạy ra sân, đi sang nhà Thường Mãn ở bên cạnh.

Trước khi Chương Vân xuyên qua đến đây thì cũng đã đi theo Chương Trình đến nhà Thường Mãn vài lần, còn với nàng thì cũng là lần đầu tiên đến đây, nhà Thường Mãn và nhà Thường Quyên giống nhau, bên ngoài được bao quanh bởi những bức tường đất, so với hàng rào nhà nàng tốt hơn, có thể ngăn chút gió mưa, đi lên mấy bước, liền thấy cửa sân đang rộng mở, Thường Quyên cùng Chương Vân trực tiếp đi vào.

Sau khi bước vào sân, liền nhìn thấy có ba gian phòng phôi đất, cộng thêm một gian phòng chính, tường ngoài đã được chỉnh sửa qua nên trông bằng phẳng và chắc chắn, không giống như nhà của nàng, lớp đất vàng trên tường có chút bong tróc ra từng mảng, cả sân rộng thoáng hơn Chương gia một chút, góc xó còn có cây đào, chờ đến lúc hoa đào nở rộ, thì trong sân này thật sự rất đẹp mắt.


Chương Vân đi vào thoáng liếc mắt nhìn quanh trong sân một cái, Thường Quyên thì lớn tiếng gọi:"Nhị bá mẫu".

"Ai, Tiểu Quyên à, ta đang ở trong phòng bếp nấu bữa sáng, cháu đi đến phòng đây ngồi đi".

Trong phòng bếp truyền ra một tiếng gọi, Thường Quyên nhìn Chương Vân, thấy nàng gật đầu, hai người cùng nhau bước đi vào phòng bếp.

Sau khi hai người bước vào, chỉ thấy nương Thường Mãn Thiệu thị đang đứng bên bếp lò, đang bận rộn nấu hai nồi trên bếp một lúc, một nồi đang khuấy cháo bột ngô, nồi còn lại nấu bánh bột ngô, nghe thấy tiếng bước chân của hai người, liền quay đầu lại nhìn xem.

Nhìn thấy Chương Vân, Thiệu thị có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ sửng sốt một chút, liền cười nói:"Là Vân nhi à, Tiểu Quyên sao cháu không nói sớm là Vân nhi cũng tới đây, cháu xem trong tay ta lúc này cũng không rảnh, trong bếp lại nhiều khói lửa nóng, nên cháu đưa Vân nhi đi lên nhà chính ngồi đi, ta cái này cũng sắp xong rồi".

Thiệu thị nhìn rất thoải mái, thấy Chương Vân cũng không xấu hổ, ngại ngùng, giống như trước khi chưa bao giờ Chương gia bọn họ từ chối cầu thân, Chương Vân ban đầu có chút lo lắng về điểm này, thì lúc này tất cả đều biến thành hư tro, không có chuyện gì cả, trên mặt liền nở nụ cười:"Thím, không có gì ạ, cháu ở nhà hơn phân nửa thời gian là ở trong phòng bếp, sao có thể ngại khói lửa ạ".

Chương Vân vừa nói xong, Thường Quyên liền chạy đến trước bếp lò cười nói:"Nhị bá mẫu, cái khác cháu không thể giúp, nhưng giúp người nhóm lửa thì cháu làm được".

Nói xong liền ngồi xổm xuống để giúp đỡ nhóm lửa.

Thiệu thị cũng không quá khách sao, chỉ cười trêu:"Tiểu Quyên chính là đau nhị bá mẫu a, nếu nương cháu thấy, chỉ sợ sẽ ghen tị cho coi".

Thường Quyên bị lời nói này chọc cười thích thú, Chương Vân cũng đi giúp một tay, cầm lấy băng ghế đặt xuống ngồi bên cạnh Thường Quyên, nghiêng người thoáng đánh giá Thiệu thị.

Thiệu thị nhìn qua chính là người lanh lẹ, đầu tóc chải gọn gàng không rối, quần áo mặc trên người dù chất liệu vải không tốt nhưng rất sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái, toàn thân rất giản dị, cả người trông tràn đầy năng lượng, làm việc cũng lưu loát gọn gàng.

Không lâu sau đã đem cháo ngô nấu xong, một nồi khác bánh bột ngô cũng nướng xong, bỏ đầy trong cái bát lớn.


Nhìn thấy Thiệu thị hết bận rộn ở trên bếp rồi, Chương Vân cùng Thường Quyên vội đứng dậy, Thiệu thị cởi tạp dề ra, rửa sạch tay, liền cười nói:"Đều đi lên nhà chính ngồi đi ".

Chương Vân và Thường Quyên đi theo sau Thiệu thị vào nhà chính, Thiệu thị mời hai người ngồi trên ghế rồi mở miệng:" Vân nhi, có chuyện gì cần tìm thím vậy?.

Thiệu thị tự nhiên biết rõ, từ sau khi chuyện đó xảy ra, Chương Vân liền không qua lại đến nhà nữa, mà lúc này lại lôi kéo Thường Quyên cùng đi qua, tất nhiên là có chuyện, cho nên nàng liền trực tiếp hỏi.

Chương Vân biết người nông dân đều bận bịu, Thiệu thị vừa nấu bữa sáng xong, đương nhiên là phải đưa đi cho người nhà làm ở dưới ruộng ăn, vì vậy nàng cũng không quanh co lòng vòng, miễn cho để lãng phí thời gian nhà người ta, liền mở miệng nói:"Thím, là như vậy, cháu nghe nương cháu kể, người đan bện vô cùng tốt, là một tay nghề thủ công được tổ truyền truyền lại".

"Hữu Khánh tẩu tử khen ta quá rồi, từ sau khi lấy chồng gả đến trong thôn thì cũng không có làm nhiều cái này, chủ yếu là đan bện một số đồ đạc trong nhà cần dùng thôi, nếu có đồ tốt hơn thì đưa đến cửa hàng để bán, nhưng từ sau khi sinh Thường Phú, vì phải chăm sóc hắn nên cũng lâu rồi ta không có động tay vào làm, cho nên nào còn tay nghề nữa".

Thiệu thị cười khoát tay.

Chương Vân nghe vậy thì có chút do dự, sau đó nghĩ lại, dù sao cũng đã đến rồi, thử xem cũng được, tốt hơn là cứ từ bỏ như vậy, nghĩ vậy Chương Vân liền nói: "Thím khách khí rồi, tay nghề thứ này, sao nói đánh mất liền đánh mất được, cháu lần này đến đây là muốn thím giúp đỡ một việc , giúp đỡ cháu đan bện một vài thứ".

"Vậy đến cũng không khó, cháu muốn đan bện cái gì thì cứ nói với ta, dù sao cũng chưa nói tay nghề, nhưng đan bện một số thứ trong nhà dùng thì vẫn có thể được".

Thiệu thị cũng không từ chối, sảng khoái đáp ứng.

Chương Vân nghe vậy liền vội vàng đứng dậy: "Thím, xin người chờ một chút, đồ cháu mang đến vẫn để ở sân nhà của Tiểu Quyên, cháu sẽ đi đến lấy cho thím nhìn xem, xem có thể đan bện được không".

Sau khi nghe Thiệu thị đồng ý, Chương Vân bỏ chạy đi ra ngoài và mang theo chiếc giỏ đặt trong sân nhà Thường Quyên đi lại
"Thím, là những thứ này, cháu muốn dùng cỏ khô này, xem có thể đan bện thành giỏ, rổ rá được hay không".

Chương Vân đem giỏ đặt bên chân Thiệu thị, xoay người lấy một ít cành lá hương bồ ở trong tay, nói chuyện liền đưa cho Thiệu thị xem.

Thiệu thị cầm cành lá hương bồ xem xét, Chương Vân lại mở miệng nói tiếp:"Đây là loại cỏ dại ở bên ao hồ, sông suối, người đừng nhìn nó chỉ là cỏ dại, nhưng nó thật sự rất dai, không tin người giật nhẹ thử xem".

Thiệu thị nghe Chương Vân nói xong, liền cầm một cành lá hương bồ lên dùng tay kéo qua, quả thật nó rất dẻo dai, trong lòng không khỏi cân nhắc, loại cỏ dại này phải đan bện như thế nào mới tốt được.


"Thím, nói thật không dối gạt người, trong lòng cháu có tính toán, là thử xem loại có này có thể đan bện các đồ dùng sử dụng trong nhà được hay không, nếu thật sự có thể đan bện ra được sản phẩm, liền chuẩn bị đi tìm lí chính, đem loại cỏ này trồng lên sau đó đan thành các sản phẩm gia cụ đem đi bán, nếu chúng ta có thể thành công đi theo cách này, như vậy trong thôn cũng có thêm cơ hội kiếm tiền".

Chương Vân trong lòng đã sớm có ý định như vậy, cũng không muốn giấu diếm, vì chuyện nhỏ này mà có thể làm lên cả công việc lớn, mà nghĩ lại, nếu con đường này thành công thì phải mở rộng quy mô, như vậy mới phát triển toàn diện được.

"Hoá ra ngươi còn có ý nghĩ này, chuyện tốt như vậy, sao không nói trước với ta".

Thường Quyên vừa nghe xong, liền bật dậy khỏi băng ghế, vừa hưng phấn lại vừa oán trách.

Chương Vân đến cũng không phải muốn gạt Thường Quyên, chính là trước tiên không biết cành lá hương bồ có thể đan bện thành công hay không, nàng không muốn quá nhiều người biết, miễn cho đến lúc làm không được, ngược lại hoạ lại rơi xuống từ miệng.

Thiệu thị cười tủm tỉm nhìn Chương Vân:"Năm cũ nhà các ngươi đem phương thức chiết dầu của tổ tiên nói ra, đã giúp cho thôn chúng ta việc đại sự rồi, hiện giờ ngươi lại tìm ra được cách mới, nếu có thể thành công thì người trong thôn chúng ta đều cảm động, biết ơn tới nhà các ngươi rất nhiều".

"Thím, sao lại nói vậy được, nhà chúng ta cũng là một thành phần trong thôn mà, nếu mọi gia đình trong thôn đều trôi qua những ngày tháng tốt lành thì chúng ta cũng vui mừng chung thay".

Chương Vân khiêm tốn nói vài câu, nụ cười trên mặt Thiệu thị càng sâu.

"Được rồi, chuyện tốt như vậy, ta có thể ra được một phần sức lực thì đó quả thật là niềm vinh hạnh, thím sẽ cố gắng đam bện thật tốt, nếu ta không thể làm được thì sẽ đưa đến cho cha ta để họ thử xem sao, nếu có tin tức tốt thì sẽ lập tức báo ngay cho cháu".

Thiệu thị đứng dậy vui vẻ nhận lấy.

Chương Vân vội vàng cảm ơn, nghĩ Thiệu thị cũng bận nên không có ý định ở lại quấy rầy nữa, cùng Thường Quyên cáo từ, Thiệu thị còn cố ý tiễn họ đi ra ngoài sân, trước khi đi, Chương Vân hơi ngượng ngùng nói:"Thím, việc này không biết có thể thành công hay không, nên thím trước có thể hay không đừng nói cho người khác biết được không ạ?".

"Thím biết rồi, yên tâm đi, ta sẽ không nói ra ngoài đâu".

Thiệu thị lập tức đồng ý, Chương Vân lúc này mới yên tâm, sau khi chào tạm biệt Thường Quyên, Thiệu thị, liền chạy đi trở về nhà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui