Edit: Xíu
"Mãn tử ca, ngươi có biết Tiểu Quyên đi đâu hay không?".
Thường Mãn đang ở đang làm đất trồng rau, nghe được phía sau có người gọi mình, hắn liền quay đầu lại, liếc mắt một cái, chỉ thấy bên ngoài sân hàng rào có một bóng người nhỏ bé đang nhảy bật lên hướng hắn vẫy tay, hoá ra là muội muội của Chương Trình, ngày thường cũng thường chơi chung một chỗ.
Đang muốn trả lời, thì đột nhiên nghĩ đến lần trước nàng cùng Thường Quyên liên thủ trêu chọc hắn, khiến hắn vô cùng bối rối, trong lòng liền động, cũng muốn trêu chọc nàng một lần, nên cao giọng nói:"Tiểu Quyên đi Thanh Truân Lĩnh, nói là đi hái quả mâm xôi".
"Sao nàng lại đi một mình, không phải nói là ngày mai cùng nhau đi sao, khẳng định là lại tham ăn không nhịn được, vậy Mãn tử ca, muội đi trước tìm Tiểu Quyên đây".
Sau khi nói xong liền xoay người trong rời đi.
Nhìn thấy Chương Vân chạy đi, Thường Mãn nghĩ rằng, đến lúc đó phát hiện mình đi không một chuyến, thì tiểu nha đầu này hẳn sẽ tức giận kêu lên đây, tưởng tượng đến tình cảnh đó trong lòng liền cảm thấy rất vui vẻ, nhịn không được, thấp giọng bật cười.
Nhưng hắn rất nhanh liền cười không được nữa, mới qua chưa đầy hai khắc, trời quang mây tạnh, bỗng chốc có mây đen và gió u ám, Thường Mãn nhìn lên bầu trời, nhận thấy mây mưa rất dày, bầu trời xám xịt, mắt thấy cơn mưa nặng hạt sắp đổ xuống , đột nhiên nghĩ đến muội muội của Chương Trình, nàng có còn trên núi không?
Có tầng ý nghĩ này, trong lòng Thường Mãn liền sốt ruột lo lắng, mặc dù mọi người đều quen với việc chạy nhảy trên núi, nhưng loại thời tiết này, ngay cả những thợ săn có kinh nghiệm cũng không dám đi bộ trên núi, nếu vận khí không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trượt chân xuống núi, mà muốn từ trên núi leo lên căn bản không có sức lực, năng lực đó, giống như thân thể nhỏ bé của nàng, nào có loại khí lực này, e rằng chỉ có thể chờ chết.
Có tiếng sấm ầm ầm vang lên, Thường Mãn không chịu nổi nữa, vội vàng chạy ra ngoài, thực hận không thể trên người có hai cái cánh, liền có thể bay lên núi, trong lòng sốt ruột vạn phần, không ngừng suy nghĩ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì không may, bằng không hắn sẽ áy náy cả đời.
Có lẽ sức mạnh, ý nghĩ cầu nguyện của hắn đã cảm hóa được trời xanh, mặc dù cơn mưa lớn đã ập xuống, hắn vẫn là ở trong một bụi gai lưng chừng núi tìm thấy Chương Vân, người bị gai bao quanh toàn thân, mưa to đổ xuống rũ cả người.
"Vân nhi, Vân nhi, ngươi thế nào rồi, có đứng dậy được không, ta đỡ ngươi xuống núi".Thường Mãn không quan tâm đến bàn tay của mình đã bị gai cắt qua mấy kẽ hở, chính là nắm lấy cánh tay của Chương Vận, miệng lớn tiếng gọi, muốn đánh thức nàng dậy, đỡ xuống núi.
Nhưng Chương Vân vừa nhấc mí mắt lên, ngay sau đó mưa rơi vào trong mắt, hai mắt lại nhắm nghiền, miệng rên rỉ lẩm bẩm 'nam, nữ, thụ....', hoàn toàn bị tiếng mưa lấn át, hắn không nghe thấy gì nữa, nhìn dường như đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể Chương Vân có lẽ không chịu nổi, Thường Mãn nghĩ đến đây, lại nhìn xuống thấy nàng mi tâm rũ xuống, thân thể cũng không chống đỡ được nữa, nhẹ nhàng ngã sang một bên, nếu không phải hắn đang cầm một cánh tay thì đã ngã xuống đất rồi.
Trong tình huống này, hắn không thể chần chừ nữa, Thường Mãn cắn răng đưa tay ra kéo từng cái gai trên người nàng ra, trên tay bị bụi gai đâm máu chảy ròng ròng cũng không dừng lại, trong lòng chỉ có một ý niệm, quyết không để nàng chết.
Thật vất vả mới nhổ được hết những cái gai đi, Thường Mãn đặt thân thể nhỏ nhắn của nàng lên lưng, lau nước mưa xung quanh hai mắt cho nàng rồi chạy xuống núi.
Thường Mãn không biết mình xuống núi bằng cách nào, hắn chỉ biết phải chạy thật nhanh để đưa Chương Vân về nhà càng sớm càng tốt, xuống núi thì vùi đầu chạy, trên đường thậm chí còn đụng ngã hai người, cũng cố đi tiếp không dừng lại.
Lúc hắn đưa Chương Vân cả người ướt sũng, quần áo còn bị bụi gai cắt qua vài lỗ, giao đến trong tay Chương Trình, hắn có thể cảm nhận được trong hai mắt của Chương Trình toát ra ngọn lửa, hận không thể đem hắn thiêu đi.
Hắn không nói thêm một lời nào, tuỳ ý để cho Chương Trình đấm hắn vài cái, bản thân hắn quả thật nên bị đánh, nếu không phải vì sự trêu chọc của hắn thì làm sao một cô nương đang tốt lại biến thành như thế này, vì vậy mà bị bệnh dậy không nổi.
Bị Chương Trình đánh, người Chương gia đuổi đi, hắn đều không có gì để nói, nhưng hắn thực sự lo lắng, cũng không biết là làm sao lại như thế này, trong thôn đột nhiên có nhiều lời đồn thổi bốn phía nổi lên, loại lời đồn đãi này, đối với nữ nhi mà nói, thật sự rất đả thương người, đặc biệt là người thân của nàng.
Hắn rất lo lắng, muốn biết tình hình gần đây của nàng, nhưng lại không thể đến trực tiếp nhìn nàng, hắn lang thang dọc sông Thanh Lĩnh mấy ngày rồi mà không dám đặt chân đến đường nhỏ đi vào nhà nàng.
Cũng không biết có phải ông trời thương xót hắn hay không, vào ngày này hắn ở bờ sông Thanh Lĩnh, liền gặp được nương Xuyên Tử, nói là mới từ nhà Chương gia đi về, hắn gọi nương Xuyên Tử là đường thẩm, họ hàng thân thích dễ nói chuyện nên hắn vội hỏi thăm tình huống của Chương Vân, biết được nàng đã tỉnh lại, trong đầu lại nhịn không được, rất muốn đi nhìn xem nàng một cái, xem nàng có thực sự ổn không.
Chân giống như không phải của bản thân mình, không khống chế được, chậm rãi đi đến ngoài sân hàng rào, vốn muốn lén lút nhìn vào bên trong sân hàng rào xem có thể nhìn thấy Chương Vân hay không.
Nào đâu biết rằng, hắn vừa nhìn thấy bóng hình nhỏ bé trong sân thì đã bị người Chương gia từ dưới đất trở về phát hiện, căn bản hắn không nhìn thấy rõ đã bị Chương Hưng đuổi theo ném đá, hắn cảm thấy thật mất mặt, trở về nhà liền đi vào phòng liền đóng cửa tự hờn dỗi bản thân mình.
Khi nương bước vào, hắn không biết nên nói gì, chỉ biết vùi đầu, nhưng nương ngồi bên cạnh mép giường đột nhiên nói: "Con gái nhà người ta, bị người trong thôn nói thành ra như vậy, nàng nơi nào còn mặt mũi, đây chính là do con tạo nghiệt a, con phải chịu trách nhiệm, nương cùng cha con đã thương lượng qua, chúng ta sẽ đi cầu thân, đem con gái nhà người ta cưới về, để cho mấy đàn bà khẩu miệng trong thôn không nói được gì nữa".
Lời nói của nương như sấm sét, đánh thẳng vào trong lòng hắn, dư âm quanh quẩn không thôi, hắn cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đây là điều mà hắn phải làm, vì thế hắn trịnh trọng đi đến nhà đường thím Tưởng thị quỳ xuống, cầu nàng đi đến Chương gia cầu thân.
Hắn biết Chương gia chưa hẳn là đồng ý, bà thím cũng thấy khó xử, nhưng thấy hắn hạ quyết tâm phải làm được việc này như vậy, cho dù có ba quỳ chín lạy cũng phải cầu xin bà thím gật đầu đồng ý mới được.
Chỉ tiếc là kết quả đúng như dự đoán ban đầu của hắn, Chương gia liền từ chối, hắn uể oải trong người, cũng không có tinh thần mà làm việc.
Chiều tối ngày thứ hai, mọi người đều từ dưới ruộng trở về, hắn lại ngồi một mình trên bờ ruộng, vốn tâm tình đã không tốt rồi, đột nhiên Thiết Toả lao tới đánh mắng hắn, ban đầu còn nhẫn nhịn được, dù sao Thiết Toả cùng Chương Vân có mối định thân từ lúc còn nhỏ, hắn tức giận cũng là bình thường, hai người đều lớn lên cùng nhau nên hắn cũng hiểu được tâm trạng lúc này của Thiết Toả, nhưng hắn lại một câu cửa miệng là nàng dâu, nàng dâu, không biết thế nào lại đánh vào trong tâm của hắn, vì thế liề đứng dậy bắt đầu đánh nhau.
Đánh nhau là chuyện thường xảy ra đối với trẻ em ở nông thôn, sau khi đánh nhau, Thường Mãn mặc dù cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không trách Thiết Toả, nhưng Thiết Toả chết tiệt này cư nhiên cùng người khác xem tướng, mấy ngày hôm trước còn một tiếng, một tiếng kêu nàng dâu, đây không phải là miệng nói xuông sao, hắn tức giận đến mức muốn đi đánh
Không thấy người đâu, hắn liền đi một chuyến đến nhà Thiết Toả, nhưng còn chưa có vào cửa đã nghe thấy Thiết Toả bỏ chạy đi ra ngoài không chịu xem tướng, nương hắn gấp đến độ đi khắp nơi tìm người.
Vừa nghe tin Thiết Toả chạy đi, Thường Mãn liền nhanh chân chạy đến nhà Chương gia, hắn sợ Thiết Toả sẽ đi tìm nàng, như vậy nàng chẳng phải sẽ biết gia đình Thiết Toả đang gấp rút làm mai cho hắn, vậy thì nàng sẽ thương tâm nhiều lắm, mà lời đồn đãi trước đó còn chưa có ngừng lại, điều này không khác gì xát thêm muối trên vết thương nàng, hắn quyết không cho phép điều này xảy ra.
Nhưng mà sau khi đi một chuyến này về, trong lòng Thường Mãn còn cảm thấy khó chịu hơn, nàng cũng không giống như cảm kích hắn, đối với hắn còn đấm đá, hẳn là trong lòng nàng còn rất hận hắn.
Đêm đó, Thường Mãn có một giấc mơ, trong mơ Chương Vân luôn đánh hắn, nhưng hắn lại rất vui vẻ, ngày hôm sau tỉnh lại, trong lòng còn chút dư vị lưu lại vui sướng, cũng không hiểu sao, sau này hắn luôn nằm mơ thấy Chương Vân, đặc biệt là ban ngày nếu gặp nàng thì buổi tối liền nằm thấy nàng, giống như hôm trời mưa gặp nàng đi đưa quần áo tơi, hôm đi chợ trên trấn, đi đánh bắt tôm ở bờ sông Thanh Lĩnh gặp nàng, vô số lần gặp nàng hoặc từ xa xa nhìn thấy nàng, đến đêm đều sẽ phát mộng.
Trong lòng hắn đã sâu sắc biết hắn thích Chương Vân, đến cùng là thích như thế nào hắn cũng không nói rõ được thành lời, có lẽ bởi vì áy náy, bởi vì thương tiếc, hay bởi vì một nụ cười của nàng, nói tóm lại mặc kệ thế nào, hắn chính là rất thích.
Trong lòng luôn nghĩ đến nàng, nhớ thương nàng, muốn thấy nàng, cho nên trăm phương ngàn kế nghĩ biện pháp để được đến gần nàng, tận dụng nhiều cơ hội khác nhau, chẳng hạn như phụ dựng bếp, đứ lá sen khô, đưa đậu phụ, chỉ cần có thể được đến gần nàng, trong lòng hắn thật sự vui mừng, càng đến gần nàng, càng cảm thấy nàng là một cô nương rất tốt, lại hiếu thuận, đảm đang, chịu khó, thông minh, dù ở khía cạnh nào, ở nơi đây nàng đều rất tốt, rất đáng yêu.
Đối với một cô nương tốt như vậy, mà Thiết Toả cư nhiên buông bỏ cho được, trong lòng hắn rất giận, sợ nàng thương tâm, nhưng trong đáy lòng nhịn không được lại có từng chút từng chút nhẹ nhàng vui vẻ, lại vừa có sự mâu thuẫn, muốn đi an ủi nàng, nhưng hắn biết Chương Vân sẽ không để ý đến hắn, trái lo phải nghĩ, lại biến thành một con ruồi không đầu.
Cũng may mà hắn tìm được một chút điểm ánh sáng rạng đông, bởi vì có Thường Quyên, từ khi chuyện đó xảy ra, Thường Quyên cũng không dám đi tìm gặp Chương Vân, lâu ngày như vậy liền cắt đứt liên lạc với nhau, lại không ngờ tới nương Chương Vân đích thân đến tìm gặp Thường Quyên, vừa khéo hắn đang đứng ở trong sân nhà mình, hắn bỗng chốc để bụng, cả một ngày đểu nhìn chằm chằm Thường Quyên, sau khi thấy muội ấy từ nhà Chương gia trở về, rốt cuộc nhịn không được chạy đi tìm muội ấy, vốn định muốn che giấu tâm tư của mình vào đáy bụng không để Thường Quyên biết, nhưng tiểu nha đầu này thật sự quá lém lỉnh, cố hắng muốn thử hắn, mà hắn lại muốn muội ấy giúp đỡ nên chỉ có thể nói ra yêu cầu của muội ấy.
Hắn cho tới bây giờ đều không biết được, thì ra xuống bếp nấu cho người mình thích lại là điều hạnh phúc như thế, dù cho việc mỗi ngày lén lút lên núi hái lá bạc hà rồi lén lút vào bếp nấu cháo bạc hà, hắn đều rất vui.
Tiếc rằng ngày vui ngắn chẳng tày gang, một ngày nào đó bệnh của nàng sẽ tốt hơn, hắn lại cư nhiên thực sự hy vọng ngày nàng ốm có thể dài ra, điều này thật là ngớ ngẩn.
Mặc dù trong lòng từng có chút suy nghĩ như vậy, nhưng kho thấy nàng đang nói cười đùa vui vẻ với mọi người trong gia đình, khi cùng nhau đi thị trấn, hắn vẫn cảm thấy nàng vĩnh viện không bao giờ bị bệnh nữa , mỗi ngày được vui vẻ như vậy là tốt nhất rồi.
Thật không ngờ, chính là một buổi náo cày bừa vụ xuân, thật sự đã thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ, chỉ cần nghĩ trong chốc lát Chương Vân sẽ ở trong vòng tay của hắn, trái tim liền không kìm chế được đập loạn xạ, cảm giác như vậy đã quá hạnh phúc rồi.
.
Chẳng biết hạnh phúc có ngắn ngủi quá không, rõ ràng thời điểm náo cày bừa vụ xuân còn tố , nhưng khi gặp nàng ở bên bờ sông Thanh Lĩnh thì mọi chuyện trở nên khác lạ, hắn rất nóng lòng, muốn đối tốt với nàng, cũng muốn nàng nghĩ rằng cũng thấy bản thân mình tốt, hắn thừa dịp thời điểm nàng ra bờ sông cắt bèo rau cho heo thì xuất hiện trước mặt nàng, không biết có phải bản thân quá nóng vội hay không mà nàng lại bắt đầu tránh né hắn, đem thời gian đi cắt rau bèo cho heo sửa đổi lại.
Hắn cảm thấy buồn và trở nên có chút không dám tới gần nàng, vì thế hắn chỉ có thể chờ đợi đến khi trời chiều muộn, vụng trộm chạy tới bờ sông nhìn nàng cắt bèo tây rồi nhìn nàng đi trở về.
Nhưng làm sao nàng có thể không chăm sóc cho bản thân mình đến vậy, vào nhày kinh trập cũng dám ra ngoài đi cắt bèo tây cho heo, nhìn thân hình nhỏ bé của nàng đứng trong cơn cuồng phong dữ dội, những sợi tóc bị thổi hất tung toé, hắn thật sự nhịn không được, dù nàng muốn chạy trốn, tránh né hắn, hắn cũng phải lao chạy ra.
Sao lại thế này, nàng cư nhiên lại bị thương, nhìn máu chảy thành từng dòng mà lòng rất đau đớn, nha đầu ngốc nghếch này, cư nhiên vì cắt bèo tây cho heo mà biến mình thành như vậy, trong lòng hắn vừa giận vừa đau khổ, việc cắt bèo tây quan trọng như vậy thì hắn sẽ giúp nàng làm việc này.
Vốn tưởng rằng vì vậy mà nàng ấy sẽ lại trốn tránh mình, không ngờ chỉ một ngày sau gặp lại nàng ở nhà đường thúc, còn có thể cùng nhau đi du xuân với nàng, chỉ tiếc rằng, tâm tình thoải mái vui vẻ vì được cùng nàng đi du xuân bị đại phu kia phá hỏng hết.
Sau đó hắn lại gặp nàng vào thời điểm bắt chuột đồng, tim hắn lại nhảy loạn lên, tiếc rằng, Chương Vân vẫn tránh mặt hắn, dù là vậy, nhưng khi hắn thấy nàng vì đệ đệ mà kích động, sợ hãi như vậy , hắn nhịn không được muốn tới gần nàng, muốn an ủi nàng, muốn che chở nàng, cho dù bị Chương Trình đánh hắn vẫn không thay đổi tâm ý.
Nhưng tâm hắn kiên định thì có ích gì, nàng vì tiểu đại phu kia mà đối xử với hắn như vậy, vốn tưởng rằng đã đủ khó chịu rồi, nhưng thảm hoạ hơn thực sự đang ở phía sau, những lời nói mà Thường Quyên mang đến, cho hắn biết cái gì mới là đau lòng triệt để tâm can, cảm giác như trái tim mình bị xé rách toạc ra vậy.
Ba năm, ba năm không nói đến chuyện thành thân, là vì cự tuyệt hắn hay là còn có lý do khác? Vì tiểu đại phu kia?Hắn ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...