Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!


Hàn Phỉ nhất thời cứng đờ, cẩn thận từng li từng tí một rút về tay, thời điểm nàng muốn bò lên, nhưng mắt cá chân lại tê rần, đau đến nỗi nàng lại đổ về phía trước lần nữa, lúc này lại càng kề sát vào Vương gian kia hơn.
Hàn Phỉ suy nghĩ muốn chết đều có, nhưng cùng lúc đó, nàng cũng cảm thấy kỳ quái, trọng tải của nàng đè xuống như thế, sao Vương gia một điểm phản ứng cũng không có.

Huống chi, nàng còn không chỉ đè xuống một lần, vị Vương gia này sửng sốt đến mức quên cả động đậy sao.
Nhưng Vương gia không động, Cô Ma Ma lại động, bà cơ hồ là thô lỗ tiến lên, vồ một cái vào cánh tay Hàn Phỉ, liền muốn kéo nàng dậy, nhưng bằng vào khí lực của bà làm sao có khả năng lôi kéo được Hàn Phỉ lên đây?
Xem Hàn Phỉ không động đậy chút nào liền biết a.
"Hàn Phỉ! Còn không mau đứng lên cho ta! Ngươi, ngươi đây là muốn làm hại Vương gia à!"
Cô Ma Ma tức giận đến ngay cả lời cũng nói không rõ ràng, sắc mặt thay đổi, suýt nữa ngất đi.
Hàn Phỉ vẻ mặt đưa đám, nói: "Ma Ma, chân ta bị trật rồi! Ta, ta đau!"
Cô Ma Ma đảo mắt nhìn, quả thật không sai, Hàn Phỉ lộ ra mắt cá chân có chút sưng, lập tức không biết làm thế nào mới tốt, vô ý thức nhìn về phía Vương gia.
Hàn Phỉ cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nỗ lực để thân thể mình giảm thiểu cùng hắn tiếp xúc, thế nhưng mắt cá chân bị thương đau đến nỗi làm cho sắc mặt nàng thay đổi, nàng biết mắt cá chân của mình sợ là chệch khớp, nếu như là ngày trước, cùng lắm chính mình nắn lại là tốt rồi, thế nhưng với hình thể của nàng hiện tại căn bản không làm được.
Uốn cong eo cũng không thấy chân mình, chớ nói gì tới mưu toan đụng tới!
Hàn Phỉ vừa đau vừa tức, lại một lần nữa tự nhủ, nàng nhất định phải giảm béo! Nhất định phải giảm béo!
Thế nhưng giảm béo là chuyện tương lai, có qua được tình hình trước mắt không rồi hãy nói.
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, nhưng chân ta bị trật, ta không đứng lên nổi."

Người kia mở miệng: "Cút."
Một chữ vang lên mạnh mẽ, không một chút do dự.
Hàn Phỉ uất ức phát khóc, nàng vốn cực kỳ sợ đau, hiện tại còn bởi vì thể trọng của mình nên không thể tự chữa trị, đã vậy còn bị người ta lăng nhục, rõ ràng nàng có lòng tốt đến giúp, vậy mà người đàn ông này vẫn băng lãnh như thế!
Tên bệnh tật này dựa vào cái gì mà nói chuyện với người khác như thế!
Hàn Phỉ dù tức điên nhưng cũng không dám hé răng, bởi vì hệ thống vẫn còn ở nơi này, vừa rồi nàng bất quá mới nhục mạ nam thần một câu liền bị hệ thống trừng phạt, loại cảm giác không cách nào khống chế chính mình kia dọa cho nàng phải nhịn xuống hết bao nhiêu oán khí.
Cô Ma Ma cũng vội vã, đối mặt với một núi thịt như Hàn Phỉ, nàng kéo cũng kéo không được, lại không thể gọi người đến!
"Hàn Phỉ, ngươi trước tiên bò qua đây, không được tựa trêи người Vương gia nữa."
Cuối cùng, Cô Ma Ma chỉ có thể nói như vậy, nhưng trong giọng nói giống như đang che giấu một cái gì đó.
Hàn Phỉ hơi sửng sốt, cũng nhận ra được quái dị, nàng thật sự nhìn thấy sự căm ghét trong ánh mắt người đàn ông này, hận không được đem nàng ném đi, thế nhưng từ đầu đến cuối, hắn đều không có đẩy nàng ra, hoặc là đứng dậy rời đi.
Cái này khiến Hàn Phỉ có chút để bụng, đồng thời nàng nghĩ đến cảm giác xoa bóp lúc trước, trong đầu nàng lập tức nảy ra một suy nghĩ quỷ dị.
"Ngươi, ngươi tại sao không đứng dậy?"
Lời nói của Hàn Phỉ làm cả bầu không khí trong nháy mắt trở nên áp lực.
Cô Ma Ma đối với Hàn Phỉ đã tuyệt vọng, thậm chí đã chuẩn bị vì nàng mà liều mạng cầu xin, dù sao người cũng là nàng mang đến.
Lúc này, Hàn Phỉ cảm nhận được trong cặp mắt kia nguyên bản chỉ có căm ghét, trong nháy mắt liền biến thành băng lãnh, giống như tâm tình chập chờn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Người đàn ông này, lại một lần nữa biến trở về dáng vẻ lần đầu gặp gỡ, bộ dáng không hề tức giận.
Hắn nói: "Ngươi muốn biết sao?"
Hàn Phỉ đần độn gật đầu.
Hắn câu lên một nụ cười lạnh lẽo, nói: "Nếu như biết rõ thì người sẽ làm gì?"
Hàn Phỉ co lại, nói: "Ngươi..

Chân ngươi.."
Người kia nhắm mắt, dáng vẻ giống như uể oải nói: "Tật Phong."
Một vệt bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, quỳ một chân trêи đất, cực kỳ cung kính cúi đầu nói: "Có thuộc hạ."
Hàn Phỉ trước lúc người mặc áo đen này xuất hiện đã ngửi thấy một mùi máu tanh, đó là mùi máu tanh còn mới, nhịp tim nàng bất giác đập như trống trận.
"Đem nàng lôi ra ngoài."
"Vâng, chủ nhân."

Dứt lời, ngay lúc Hàn Phỉ chưa kịp phản ứng, một luồng lực đạo mạnh mẽ đem nàng kéo ra, chật vật lăn trêи mặt đất hai vòng, đau đến nỗi nước mắt nàng cũng rơi xuống, y phục trêи người cũng dính đầy tro bụi.
Nhưng lần này Hàn Phỉ không dám hé răng, ngay khi người kia ghé sát vào nàng Hàn Phỉ liền phát hiện cả người hắn sặc mùi máu tanh nồng đến mức làm người buồn nôn.
"Thuộc hạ trở về muộn, xin Vương gia trách tội."
Người kia chỉ nhàn nhạt trả lời: "Lui xuống trước đi."
"Vâng!"
Trong chớp mắt, người gọi là Tật Phong kia đã biến mất.
Nhưng Hàn Phỉ biết rõ, nam nhân cả người đầy mùi máu kia nhất định ẩn nấp ở một góc nào đó, nàng đối với hành vi điếc không sợ súng ngã vào trêи thân người đàn ông này của mình mà đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như, nếu như người mặc áo đen này về sớm một chút, ở thời điểm nàng đụng vào Vương gia phỏng chừng sẽ bị vứt đi như một đống rác rưởi, đến lúc đó sợ không chỉ là trật mắt cá chân đâu, e là cột sống cũng đều bị gãy a!
Đang khϊế͙p͙ sợ cùng cực, Hàn Phỉ nằm trêи mặt đất cứ như vậy ngước đầu lên, nhìn mặt người đàn ông kia, sau đó lại nhìn hai chân hắn, đột nhiên nói: "Ngươi căn bản không thể đứng lên."
Cô Ma Ma lớn tiếng gọi: "Hàn Phỉ! Im miệng!"
Hàn Phỉ không nghe, liền quật cường nhìn người đàn ông kia, nói tiếp: "Chân ngươi rất mềm, căn bản không có bắp thịt, ngươi không đứng lên nổi là bởi vì..

ngươi bị què.

Ngươi, ngươi là Tần Vương!"
Vừa dứt lời, Hàn Phỉ vô cùng sửng sốt.
Người đàn ông trước mặt này, thân thể gầy yếu đến khó tin, thậm chí chỉ vì ăn phải thực vật tương khắc mà dẫn tới trúng độc nhẹ, mạch đập ngổn ngang, yếu ớt đến nỗi gần như không thể cảm nhận được, phảng phất bất cứ lúc nào đều sẽ mất mạng.
Mà bây giờ..
Nam nhân gầy yếu này, thậm chí còn bị què.

Cảm giác quái dị của cặp chân kia, Hàn Phỉ rốt cục hiểu rõ là vì cái gì, dáng dấp như vậy là do đôi chân quanh năm không thể vận động mà ra.
Không trách được, người đàn ông này từ đầu đến cuối lại không hề rời khỏi cái ghế kia.
Không trách được, người đàn ông này bất luận nàng có chèn ép thế nào trêи thân hắn cũng không động đậy.
Không trách được, người đàn ông này lại không thể bài tiết bình thường mà giải độc.
Mà tất cả, chỉ vì hắn bị què!
Trong trí nhớ của nguyên thân, thì chỉ có một vị Vương gia bởi vì què mà bị người trong thiên hạ cười nhạo, sống cuộc đời vô cùng thê lương.

Lần này A Mã Cung mở ra, cũng vì người đó mà tìm bạn trăm năm.

Đó chính là Tần Vương, Tần Triệt.
Hàn Phỉ kinh hãi ngốc tại chỗ, con mắt trừng trừng nhìn hắn, xuyên thấu qua tấm mặt nạ màu bạc kia, nàng căn bản không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của hắn, thế nhưng ánh mắt hắn lại rét lạnh đến mức có thể đóng băng nàng.
Hắn nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Tật Phong, xử lí nàng ta đi."
Sau một khắc, vệt bóng đen lần thứ hai vô ảnh vô tung xuất hiện, một cái dao găm lóe hàn quang ngay lập tức kề sát vào cổ Hàn Phỉ, sau một khắc liền muốn cắt đứt cổ họng nàng.
Ở bước ngoặt sinh tử đầy nguy hiểm, Hàn Phỉ rống to: "Chờ một chút! Ta có thể trị hết cho ngươi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui