Mấy ngày sau, liền đến thời gian phải đi A Mã Cung, chuyện này không phải chỉ là đại sự của riêng Hàn phủ mà còn là đại sự của cả Kinh thành.
Cơ hồ dân chúng cũng ngóng trông xem những cô nương, tiểu thư của các nhà sẽ tiến vào A Mã Cung.
Điều này cũng dễ hiểu, A Mã Cung không phải năm nào cũng mở, mà mỗi lần mở mọi người đều sẽ lén lút đặt cược xem tiểu thư nhà nào sẽ đoạt danh hiệu đệ nhất.
Mỗi lần, sau khi kết thúc việc dạy bảo, A Mã Cung đều sẽ xếp loại hạng nhất, hạng hai, tiểu thư các nhà cũng xuất ra hết sức lực, mưu lược để tranh đoạt hạng nhất, phải biết là cô nương đạt giải nhất sẽ được Hoàng Thượng Tứ hôn, không nói tới việc được gả vào nơi vô cùng tốt, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng được lợi.
Đương nhiên, dân chúng nhờ vào việc đặt cược ai sẽ đoạt hạng nhất này cũng thu được lợi ích.
Có thể nói, đây chính là việc đại sự của thiên hạ.
Nhưng lần này, lúc bảng danh sách tú nữ của A Mã Cung ra lò, dân chúng cũng kinh ngạc đến ngây người, hoài nghi mình có hoa mắt nhìn lầm tên hay không, tiểu thư tên là Hàn Phỉ kia, là cái tiểu thư mập của Hàn phủ đúng không.
Kinh Thành còn có người trùng tên trùng họ hay sao.
Ai cho nàng ta cái dũng khí đi tham gia việc dạy bảo tú nữ này vậy?
Không phải mắt Hoàng Thượng bị kém chứ?
Nghi vấn liên tiếp cũng không ngăn cản dân chúng cười trêи sự đau khổ của người khác, Hàn Phỉ này cơ hồ nổi tiếng toàn Kinh Thành không ai là không biết, ngẫu nhiên hỏi một đứa trẻ ba tuổi chỉ sợ cha mẹ nó đều đã sớm nói cho nó biết, Hàn Phỉ kia chính là một bà béo a.
Bên trong khu buôn bán náo nhiệt, ở trêи lầu hai khách sạn, một ánh mắt rơi một đám dân chúng đang tụ họp, thanh âm trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên: "Bọn họ làm gì ở đó vậy?"
Một thủ hạ mặt áo đen quan sát một chút, trầm ổn nói: "Thuộc hạ không biết."
Ngược lại một tiểu nữ tì lanh lợi đáp: "Công tử, ta biết bọn họ đang làm gì!"
Người kia ánh mặt khép hờ, nhàn nhạt nói: "Nói."
Tiểu tỳ nữ trái tim một trận hoảng loạn, cho dù là ở bên cạnh công tử lâu như vậy, nhưng vẫn không tự chủ được mà bị công tử làm cho kinh diễm, chỉ là đáng tiếc..
Tỳ nữ rất nhanh thu hồi suy nghĩ khác, vội vàng nói: "Công tử, bọn họ đoán chừng là đang quan sát, mỗi lần A Mã Cung mở ra, dân chúng cũng sẽ ở sau lưng đặt cược, đánh cược xem tiểu thư khuê các nhà nào các sẽ đoạt giải nhất."
Người kia gật đầu, ra hiệu tiếp tục.
Tiểu tỳ nữ ngẫm lại, lại nhìn thấy vẻ mặt của chủ nhân không có thay đổi mới tiếp tục nói: "Năm nay oanh động như thế..
Ta đoán chừng là bởi vì Hàn Phỉ kia cũng tham gia."
Người kia hờ hững hỏi: "Là người nào?"
Vẻ mặt tiểu tỳ nữ hiện lên vẻ khinh bỉ, cười nói: "Đó là đích nữ của Hàn Thừa Tướng, gọi là Hàn Phỉ, người này ở kinh thành vô cùng nổi tiếng, cho dù nàng chưa từng bước ra khỏi cửa nhà nửa bước."
Điều này khiến cho người thủ hạ mặc áo đen rất hứng thú hỏi: "Vì sao?"
Tiểu tỳ nữ cười nói: "Bởi vì nàng mập nhất."
Hàn Linh Quốc lấy gầy làm đẹp, một chữ mập này liền định đoạt luôn vị Đại tiểu thư Hàn phủ này nhất định sẽ có cuộc đời vô cùng thê thảm.
Tiểu tỳ nữ nói tiếp: "Hàn Phỉ này tướng mạo xấu xí không nói, màu da còn đen đúa, vóc người mập mạp, nghe nói cầm kỳ thư họa mọi thứ cũng không thông, nếu chỉ vậy cũng thôi đi, dù sao nàng vẫn là tiểu thư con vợ cả, cha nàng lại là Thừa Tướng đương triều, dù sao cũng có chút thể diện.
Nhưng mấu chốt là cô nương này có mệnh khắc người!"
Người kia hơi mở mắt ra, trong dáy mắt lóe ánh sáng u ám, nửa ngày, nói: "Giải thích thế nào?"
Tiểu tỳ nữ hiếm thấy thấy chủ tử mình đối với một chuyện lại cảm thấy hứng thú như vậy, lập tức suy nghĩ nát óc, hồi báo mọi điều mình biết.
"Hàn Phỉ này đã 16 tuổi, nhưng lạ một điều là không nhà nào dám tới đề thân, vì thế nàng liền thành trò cười cho thiên hạ, cũng là bởi vì lúc nàng sinh ra liền xuất hiện triệu chứng xấu, nghe nói bỗng dưng sét đánh, đập nát một tòa chùa miếu, phía nam xuất hiện một trận hồng thủy, còn vừa sinh ra liền hại chết mẫu thân của mình, đạo sĩ cho hay, nữ tử này mệnh cứng, tuy nói đây chỉ là đồn đại, nhưng ai cũng nói như vậy, cũng không biết vì sao Hoàng Thượng lại phê chuẩn cho nàng tiến vào A Mã Cung gây họa cho Hoàng gia."
Thanh âm của người kia đột nhiên lạnh lẽo: "Vận Đào, lời ấy không nên nói."
Tiểu tì nữ gọi là Vận Đào lập tức hoảng loạn cúi đầu, nhận sai.
Một lúc lâu sau mới có tiếng nói: "Ra ngoài."
"Vâng, công tử."
Vận Đào rầu rĩ không vui đi ra, một bên ảo não tại sao hôm nay chủ nhân nói nhiều hơn mình lại không có kiêng dè như vậy?
Một bên khác, Hàn Phỉ bị "quan tâm" liền hắt xì một cái, nàng xoa xoa mũi, nói thầm, người nào lại nhớ ta a.
Xuân Hồng giúp đỡ Hàn Phỉ dọn dẹp đồ vật sẽ phải mang theo tới A Mã Cung, nhưng thu làm sao cũng cảm thấy không đủ, mãi đến tận Hàn Phỉ lên tiếng nhắc nhở:
"Xuân Hồng, không cần thu thập nữa."
"Tại sao tiểu thư, bên kia thế nào cũng là trong cung, không thể so với trong phủ, không có thứ gì, sẽ không cung cấp đầy đủ cho tiểu thư."
"Ta ở trong phủ cũng không có thứ gì."
Xuân Hồng lập tức hiện lên một tầng nước mắt, "Tiểu thư phải chịu tội rồi."
Hàn Phỉ thở dài, nói: "Ta nghe nói, các tiểu thư tiến vào A Mã Cung đều không cho phép mang nhiều đồ đạc, y phục trong cung đều sẽ thống nhất chuẩn bị, vì lẽ đó không cần mang những thứ này."
Xuân Hồng không thể làm gì khác hơn là đem một đống đồ lớn đã chuẩn bị cất về, chỉ đem theo những vật dụng cần thiết.
Hàn Phỉ nói không sốt sắng là giả, xuyên không tới nơi này cũng đã nhiều ngày, nàng cũng dần dần có cảm giác chân thực, nàng thật sự là phải ở lại chỗ này sinh hoạt, như vậy ngẫm lại hành vi lúc trước cũng hơi lỗ mãng rồi.
Nhưng may mà đang ở trong phủ, không có quá giới hạn, nhưng bên ngoài lại khác, nhất là cái A Mã Cung kia, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì!
Hàn Phỉ ngẫm nghĩ, ngược lại cũng sẽ không có người dám cưới nàng, coi như là đi học tập cuộc sống sinh hoạt của nữ tử cổ đại cũng không quá tệ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...