Giữa giờ Ngọ, trong căn phòng thượng khách của nhà trọ, một nam hài xinh đẹp đang ngồi trên giường, khuôn mặt lạnh lẽo chỉ có đôi mày nhíu lại thể hiện cảm xúc khó chịu.
Chết tiệt! Thân thể trải qua ly trà “cường lực” trở nên bẩn thỉu, Lãnh Phượng hắn muốn đi tắm ngay lập tức.
-Tiểu nhị! Tiểu nhị đâu! Gọi xong câu này, Lãnh Phượng đen mặt lại, giọng nói này là sao? Đường đường là một đại nam nhân mà giọng nói lại trở nên “âm nhu” như vậy? Kết hợp với khuôn mặt này nữa chẳng phải cố tình để người ta gọi là “yêu nhân” hay sao?
-Tới đây, tới ngay đây khách quan. Một nam tử chừng hơn 30 tuổi tiến vào, khuôn mặt cười nịnh nọt, nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên, ở đâu ra đứa bé này vậy, sao nhìn dữ quá??
-Tiểu huynh đệ ta nhớ là chưa gặp qua ngươi nha.Tiểu nhị nhíu mày nói
-Ta là do cha ta mới mang tới, hắn vừa thay quần áo ra ngoài.Vừa nói hắn vừa chỉ vào bộ quần áo vừa thay ra bên cạnh.
-Vâng, vâng, tiểu công tử có gì yêu cầu a?Tiểu nhị lau mồ hôi trên trán, vừa than sợ hãi cha thằng bé này thật lợi hại đem nó đến đây mà cao thủ nhà trọ chẳng hề hay biết, người này không thể đắc tội được.
-Đi mua cho ta vài bộ quần áo, tiền thừa cho ngươi. Lãnh Phượng vứt luôn cho tên tiểu nhị túi bạc.
-Vâng, Vâng, tiểu công tử đợi tôi một lát. Tiểu nhị híp mắt cười lùi về sau.
-Khoan đã, ngươi xuống lầu cho người mang nước và thức ăn lên đây cho ta.
-Vâng, tiểu công tử.
--- ------ -------
Đúng là thượng khách, đãi ngộ thật đặc biệt, chưa đầy một khắc mà mọi thứ đã đem đến đầy đủ rồi. Định bước xuống giường, Lãnh Phượng phát hiện, sao tên tiểu nhị vẫn còn ở đây? Hắn quay sang nhìn tiểu nhị với ánh mắt nghi hoặc.
-Tiểu công tử, tôi ở đây hầu hạ ngươi a, cái chậu lớn như vậy, ngươi có thể hay không? Tiểu nhị cười cười tốt bụng nói.
-Không cần, lui ra ngoài, ta có thể. Lãnh Phượng đen mặt nói, mà quả thật cái chậu gỗ này đúng là hơi cao so với hắn, nhưng mà thể không có nghĩa là hắn để cho người ta tắm cho mình đâu nha, Lãnh Phượng hắn không có mặt dày như vậy.
-Thoải mái, tắm xong cả người nhẹ hơn hẳn.Hắn híp mắt lười biếng cười cười.
Ăn cơm xong Lãnh Phượng mới có dịp để xem lại thân thể. Hắn phát hiện, trong cơ thể mình bị kìm chế một sức mạnh lớn, cảm giác thật khủng bố. Đây…Đây là nội lực sao? Thử chút thì biết. Trong trí nhớ của chủ thân thể trước kia, nội lực của hắn sau khi đại công cáo thành cực kì thâm hậu, nhưng có vẻ bây giờ lại tăng lên một cảnh giới mới, chắc là do ly trà “cường lực” của lão già kia đi.
Lãnh Phượng cảm thấy thật may mắn, thân thủ này rất linh hoạt, mạnh hơn hắn trước đây cả trăm lần đấy chứ. Thật không biết đây có phải trái đất không vậy, sao lại có thể có nội lực, bay tới bay lui như vậy chứ? Nhắc đến chuyện này hắn lại nhớ, thở dài thườn thượt, cái thân thể này vẫn là bộ dạng trẻ con nha, không biến trở lại thì cuộc sống hẳn chán chết. Lãnh Phượng hắn còn muốn lấy vợ, kiếp trước quá bận bịu mà không thể tìm được bạn gái đã quá lắm rồi, kiếp này không thể như vậy được, nghe nói mỹ tữ cổ đại đều là cực phẩm . Phải về kinh thành thôi.
Ngay sau đó thanh toán tiền cho nhà trọ, Lãnh Phượng sai tiểu nhị đi thuê cho hắn cái xe về kinh thành.
-Tiểu công tử đi một mình sao? Tiểu nhị cảm thất thật kỳ quặc, thằng nhóc này từ lúc gặp đến giờ lúc nào cũng trưng ra cái mặt than. Tuy có khuôn mặt “đáng yêu” nhưng cái biểu cảm này trông không khác gì ông cụ non. Nhìn cách cư xử cũng biết người này không giàu sang cũng phú quý, đúng là công tử nhà giàu có khác, tác phong thật không giống một đứa trẻ.
-Ta đi một mình không được sao. Lãnh Phượng lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn tên tiểu nhị, tên này thật nhiều chuyện.
-Vâng, vâng tiểu công tử chờ một chút tôi đi chuẩn bị ngay.Tiểu nhị lau mồ hôi nhanh chóng lui ra ngoài, ánh mắt vừa rồi là gì? Sao dọa người vậy, lúc nãy tiểu nhị hắn còn tưởng bản thân gặp người đại quyền lực chứ. Tiểu tử này thật không đơn giản
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...