-Nàng tới rồi.
Thanh âm sắc bén, không nóng không lạnh, có chút vui mừng đan xen hồi hộp trong đó.Viên Thuỷ Sương đưa mắt nhìn nam tử trước mắt. Đôi mắt vốn lạnh lại trở nên ấm áp, rất xinh đẹp, đặc biệt. Làn da trắng không tỳ vết,đôi môi đỏ yêu nghiệt. Thân mặc dạ y, nhìn rất anh tuấn siêu phàm. Nhìn hắn sao quen quen, không nhớ đã gặp ở đâu.
-Nàng ngồi xuống đi!
Ôn nhu,dịu dàng.Viên Thuỷ Sương ngồi vào đình viện, nơi đã có sẵn bàn đựng đầy thức ăn đều là cao lương mỹ vị. Không nhịn được thắc mắc:
-Ngươi là ai? Vì sao bắt ta tới đây?
Khuôn mặt thoáng nỗi buồn, ẩn chứa sự bi thương, cô đơn lẫn đau lòng.
-Nàng không nhận ra ta sao? Ta Là Vô Tử Vũ!_Vô Tử Vũ hỏi nàng trong mắt chứa tia hy vọng điều gì đó.Viên Thuỷ Sương nhận ra nhưng nàng cũng không thể che dấu:
-Thật xin lỗi,ta không nhớ ngươi là ai.Ta bị mất trí nhớ.
Viên Thuỷ Sương có chêm thêm một câu không hiểu sao nàng lại nói vậy.
-Ừ, ta biết...
Vô Tử Vũ biết chứ, hắn và Viên Đan Sương là ý chung nhân của nhau.( Tất nhiên rồi! Cái này thì Smile sẽ nói rõ ràng cho mọi người dễ hiểu)tình yêu rất trong sáng và đơn giản. Họ đã từng trải qua những tháng ngày êm đẹp có thể nói một trong hai chẳng thể quên. Tưởng chừng cứ như vậy mãi mãi. Tưởng chừng chẳng có gì rời xa họ. Tưởng chừng nếu xa nhau họ sẽ chẳng thể sống nổi. Tưởng chừng ...nhưng là sự thật. Họ có duyên mà không có phận. Ngày thánh chỉ hoàng thượng đáng chết kia ban xuống đã khiến hắn và nàng như bị sét đánh, không tin vào chính sự thật nghiệt ngã này. Nàng cầu xin phụ thân, từ hôn nhưng người không đồng ý. Có lẽ, cái đêm đó, cái đêm hắn không thể quên nổi, đêm đau khổ nhất của hai người họ, nàng trong vòng tay ấm áp lần cuối của hắn nước mắt giàn giụa. Nước mắt nàng không ngừng thấm vào y phục hắn, tim hắn đau như hàng ngàn mũi tên sắc nhọn đâm vào rỉ máu, nhỏ từng giọt. Hắn cảm thấy bất lực, cảm thấy bản thân mình vô dụng không thể thổi tan hết những giọt nước mắt của nàng. Ngước mắt nhìn trời, tâm hắn gào thét điên cuồng, tại sao ông trời lại đối xử với hai người hắn và nàng như vậy. Nguyệt duyên mà! Tình yêu của họ không đủ chứng minh sao? Hắn chỉ biết ôm chặt nàng, hưởng trọn giây phút còn sót lại bên cạnh nàng, không dám buông tay, không dám chớp mắt, chỉ sợ một động tác nhỏ của hắn thôi hắn sẽ mất nàng vĩnh viễn. Hắn nghĩ cho nàng quyết định buông tay vì nàng hắn xin chịu mọi đau đớn, nàng vui hắn vui hơn, nàng buồn hắn như có gánh nặng trong lòng, nàng đau dù chỉ nhỏ thôi hắn cũng cảm thấy xót xa về trái tim và thể xác hắn. Thực sự , hắn yêu nàng, quá yêu nàng. Hắn thà chết chứ không muốn nàng phải sống trong đau khổ. Nhưng, hắn hận, hắn hận hắn, và hận tất cả mọi thứ nhưng không hận nàng, hắn không thể lường trước được khi biết tin nàng tự vẫn. Thế giới xung quanh như sụp đổ trước hắn, hắn sụp đổ hoàn toàn. Những tháng ngày kinh hoàng khi chẳng có nàng bên cạnh. Hắn như người điên, không ăn không uống. Lúc thì cười một mình, lúc lại vô thức những giọt nước mắt hắn rơi. Mọi người trong sơn trang đều cảm thấy thương xót cho thiếu chủ bọn họ. Tuy bọn họ biết rằng, thiếu chủ bọn họ chỉ là đau khổ vì Viên Đan Sương tiểu thư nhưng còn vì sao thiếu chủ tựa như người điên, như một cái xác không hồn thì chính họ cũng không thể lí giải nổi. Đúng vậy không thể ai hiểu được đằng sau những nụ cười ngu ngơ của hắn chính là hắn đang hồi tưởng những hồi ức đẹp của hắn và nàng, hắn nhìn thấy nàng ở trước mắt, nhưng khi chạm vào thì nàng lại biến mất trong hư vô, thì những giọt nước mắt hắn lại vô thức rơi xuống, hắn đắm chìm trong cảm giác đêm đau khổ đó, đêm lần cuối trong cuộc đời hắn gặp nàng. Ai biết được không? Có ai hiểu nổi hắn như thế nào? Chẳng ai...i kịch của cuộc đời là những gì chết đi bên trong khi hắn còn sống. Hắn sống những tháng ngày chẳng khác gì địa ngục. Nhiều lần hắn rất muốn chết nhưng hắn đều thất bại. Ông trời thật làm khó hắn, muốn hắn đắm chìm trong những sự đau khổ, tuyệt vọng không thấu ai. Hắn chỉ có ước muốn, ước muốn nàng sống lại và bên hắn....
- Này, ngươi nghĩ gì mà xuất thần vậy?_Viên Thuỷ Sương đưa tay huơ huơ trước mặt Vô Tử Vũ, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, hắn ta đang yên đang lành tự nhiên ngồi như bị điểm trước nàng khiến nàng cảm thấy kỳ quái.
- Không..không có gì!_ Vô Tử Vũ định thần lại, mỉm cười nhìn Viên Thuỷ Sương. Đúng vậy, nàng đã trở lại bên hắn , tuy không còn như trước, nhưng hắn sẽ không buông tay nữa đâu. Một lần đối với hắn là quá đủ rồi. Nhất định nàng phải là của hắn. Dù hắn có mất mạng, hắn cũng sẽ không hối tiếc.
- Hừ!_Viên Thuỷ Sương bĩu môi, rồi nói_ Mặc ngươi, nhưng tại sao ngươi lại mang ta tới đây?_ Nàng vẫn phải giải quyết thắc mắc trong lòng.
- Sương nhi, có lẽ nàng đã quên những chuyện trước đây. Nhưng ta sẽ khiến nàng nhớ lại và có cảm giác với ta.
Viên Thuỷ Sương biết từ "Sương Nhi" mà Vô Tử Vũ nói không phải là nàng, bất quá nàng vẫn hỏi:
- Ngươi nói có ý gì?
- Ta yêu nàng, bất kể nàng là vương phi hay tam tiểu thư Viên Thừa tướng, bất kể nàng còn là xử nữ hay không. Chỉ cần nàng là nàng , dù nàng là ai đi chăng nữa, ta sẽ ở bên nàng mãi mãi.
Vô Tử Vũ nói vô cùng kiên định, giống như lời tỏ tình, thổ lộ; lại giống như hứa hẹn. Viên Thuỷ Sương vô cùng ngạc nhiên, lời hắn nói có biết bao tâm ý, không hiểu sao nàng lại cảm nhận được hắn đã che giấu một nỗi đau thương nào đó. Vì ai, vì nàng hay sao. Tất nhiên nàng ở đây là Viên Đan Sương rồi. Viên Thuỷ Sương trầm tư suy nghĩ về những việc trước kia. Chẳng lẽ mà không chắc người này là hồng duyên của thể xác này: là một trong hai lí do khiến Viên Đan Sương tự vẫn.
"...Người đã từ chối vì đã có ý chung nhân..." Câu nói của Tiểu Trúc vang lên trong đầu nàng. Tâm nàng cũng có chút hoang mang trong chuyện này. Chuyện tình cảm thì vô cùng phức tạp, khó khăn. Nếu đây thực sự là Viên Đan Sương thì cũng dễ giải quyết thôi, nàng ta nhất định sẽ ở cạnh Vô Tử Vũ vì hai người thật sự yêu nhau tuy trái ngược đạo lý nhưng xét về tình cảm vẫn có thể thông cảm. Nhưng nàng không phải là Viên Đan Sương, nàng là Viên Thuỷ Sương, người nàng yêu là Lãnh Hàn Thiên; Lãnh Hàn Thiên đáng lẽ nàng không nên yêu hắn. Viên Thuỷ Sương chợt cảm thấy nhớ Lãnh Hàn Thiên, hình ảnh hắn hiện lên trong tâm trí nàng. Viên Thuỷ Sương vội lắc đầu xóa đi hình bóng hắn, rồi nàng nghĩ về chuyện tình cảm của người trước mắt. Thực sự, Viên Đan Sương thật may mắn mới có được người yêu nàng ta sâu đậm đến vậy. Vì nàng cũng biết yêu, hơn nữa nàng cảm nhận thấy vì tình yêu này của Vô Tử Vũ chắc chắn hắn sẽ dùng cả tính mạng để đảm bảo , nàng nhận thấy như vậy. Rõ ràng. Nhưng nàng có cảm thắn thế nào về tình yêu nàng thì nàng cũng rất rối loạn về thứ này, nàng thật không muốn làm gì tiếp theo. Chẳng lẽ nàng phải nói sự thật với Vô Tử Vũ rằng nàng không phải người mà hắn chấp niệm. Liệu hắn có tin không? Thậm trí hắn có thể làm ra những hành động điên rồ vì không muốn chấp nhận sự thật. Nhưng chắc chắn là hắn sẽ không thể tin rồi. Chẳng lẽ cứ im lặng làm không nói gì làm theo ý muốn của hắn thì càng khiến hắn lầy xuống lưới tình nguyệt duyên mà ông trời tạo nên. Khi hắn biết được sự thật sẽ như thế nào? Sẽ không hay có . Một kết cục khác ? Trời ạ, sao người phải khiến nàng đau đầu suy nghĩ thế này , thực chẳng muốn suy nghĩ tiếp một chút nào.
*****
- Vương gia, hay là người quay về, thuộc hạ sẽ tìm vương phi!_ Phong Vân nhìn Lãnh Hàn Thiên cố khuyên nhủ. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy vương gia của hắn điên cuồng như vậy, chạy ngựa cả ngày tìm vương phi, cơm cũng bỏ ăn, không nghỉ ngơi nhất định tìm vương phi. Vương phi của vương gia ngài hắn cũng chưa gặp lần nào; tuy mang tiếng hắn từng đi điều tra nàng. Phong Vân thực tò mò và bội phục nàng ta không biết làm gì và là người như thế nào khiến cho chủ tử hắn coi trọng như vật báu như vậy.
-...
Lãnh Hàn Thiên trầm mặc, hắn thực sự rất muốn thấy nàng, muốn ôm nàng vào lòng hắn. Tốt nhất là đem nàng cất vào đâu đó để không lo sợ mất nàng nữa. Nhưng nàng ở đâu? Ai có thể nói cho hắn biết?! Hắn thực nhớ nàng rất nhiều. Nhận ra hắn yêu nàng mất rồi. Yêu nàng nên hắn sẽ không để mất nàng. Lần đầu tiên không thấy nàng, Lãnh Hàn Thiên đã rất lo sợ, cảm giác lo sợ chưa hề định nghĩa trong hắn thì nó đã hiện hữu. Bóng tối bao quanh, hắn không định được phương hướng, hắn chỉ biết nhắm mắt lại dò dẫm. Hắn là người như thế nào, tất cả đã chứng minh. Hắn làm gì cũng không mắt kiểm soát, lúc nào cũng rõ định hướng vậy mà nàng. Khiến hắn cảm thấy duy nhất hai chữ bất lực. Hắn mong khi hắn mở mắt, nàng sẽ hiện ră, nàng sẽ hiện ra trước mặt. Và khi hắn mở mắt, nàng hiện ra, đúng là nàng, một niềm hạnh phúc trào dâng, vui sướng, ngay lập tức hắn ôm nàng vào lòng thoả nỗi nhớ mong trong hắn. Hắn tự trách mình sao không quan tâm nàng, bên nàng nhiều hơn. Hắn vô tâm khi nghĩ nàng không có cảm xúc với hắn mà không hey hay biết nàng bè ngoài luôn tỏ ra thờ ơ khi thấy hắn cùng Huyền Trân công chúa để che giấu những nỗi chua xót,đau lòng. Thật ra lúc đó chính nàng cũng rất mơ hồ không rõ tình cảm của mình. Vì là cô nhi từ nhỏ, sau khi xuyên không, nàng vẫn muốn được tình cảm của mọi người, đặc biệt hơn cả là sự an toàn. Nàng sợ yêu lắm chứ! Khi yêu hắn thì sẽ là đau là nước mắt, biết vậy thì sao những trái tim đâu có biết nghe lời nàng. Yêu, nàng đã biết. Yêu hắn từ lúc nào chẳng hay. Khó chịu, giận hờn, ghen tuông là cảm giác nàng cũng đã từng cảm nhận! Hắn bận nhiều việc mà quên mắt nàng đang chờ mong, hắn ở bên cạnh công chúa dù hai người chỉ là bằng hữu mà quên mất...nàng không biết điều đó. Mỗi ngày nàng nói về hắn, hỏi về hắn đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần. Hắn đâu biết rằng, hắn không tin nàng đã khiến nàng thất vọng về hắn, về tình yêu này. Giọt nước mắt đáng cay sao cứ lăn rơi dài trên khuôn mặt nàng vay nàng nhận ra tại sao ở bên hắn lại đớn đau đến vậy.
Cô đơn, trống trải là sự đáp lại tình yêu của nàng phải không? Hắn có biết nàng đã suy nghĩ rất nhiều không? Suy nghĩ về hắn, nhớ nhung, buồn chán, cô độc, lạnh lẽo, tối tăm; nàng cảm thấy lạc lõng mù mịt trước mắt. Nghĩ hắn nhìn nàng đã thích, nghĩ hắn chỉ muốn bên nàng, nghĩ nàng sẽ luôn vui vẻ vay sẽ luôn cười bên hắn.... Nhưng khác! Có lẽ, chỉ là một mình nàng mộng tưởng, đơn phương. Hắn chắc cũng chỉ nghĩ nàng là một nữ tử đặc biệt, thú vị, không giống như những người khác mà thôi. Chỉ thích nàng tạm thời như một sủng vật tạm thời rồi sự sủng ái cũng dần mất đi , đến lúc đấy chắc chắn, hắn sẽ vứt nàng đi như một món đồ mà không thương tiếc. Nhìn nàng lãnh đạm, mạnh mẽ bao nhiêu, bên trong nàng vô cùng yếu mềm, dễ bị tổn thương. Viên Thuỷ Sương khẽ cười mỉa về bản thân. Nàng tự tạo vỏ bọc cho mình, vẽ vạch an toàn xung quanh, nàng tự nhắc nhở mình chỉ được ngồi yên trong đó để có được sự bình yên , lặng lẽ, an toàn nhưng Cô Đơn. Nàng sợ đau, sợ tổn thương! Hắn hiểu không.
Viên Thuỷ Sương ngước mắt nhìn trời để cho những giọt nước mắt kia đừng rơi nữa, chảy ngược vào trong tim nàng. Mặn đắng, cay , chua xót và đau khổ. Vì TÌNH!
Ta đến đây trong hình hài xa lạ
Hồn nát môi vẫn nở tiếng cười.
Ta không khóc, ta không còn đau khổ,
Trái tim non ai lấy mất đi rồi!
Smile: Xin lỗi m.ng vì chuyện đăng chương bị "đình chỉ" những hai tuần, vì vậy ta quyết định "gồng mình" đăng nhiều chương để "đền bù thiệt hại". Chương này ta cố viết dài, và chủ yếu là tâm trạng cảm xúc nhân vật đối mặt với tình cảm, chuyện tình yêu không bao giờ là dễ dàng cả vì vậy m.ng hãy biết giữ trọn từng cảm giác, dù chưa yêu bao giờ !!! Haha ta nói linh tinh, mong m.n luôn ủng họ ta viết truyện nha!!! Thân!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...