Vương Gia, Ta Gả!!!

Lạc Nguyệt đang xem kịch vui, bị điểm trúng tên, giật mình, đầu óc
nhanh xoay chuyển lấp liếm, chân chó lao đến ôm Lâm Nghi, biểu hiện một
màn thâm tình phụ tử đã lâu không gặp, hôn thắm thiết vào má ông, hề hề
nói “Phụ thân, người đã về, nữ nhi nhớ người nhiều lắm a”!

Lạc Nguyệt như sam bám chặt trên người Lâm Nghi diễn phụ từ tử hiếu, khiến
ông co giật khóe miệng không ngừng, tâm mềm như đậu hủ, gằn từng chữ vào tai nàng “Ngươi, thế nào náo loạn không nghĩ mình là một cái ngốc tử?
Lẽ nào ngươi muốn cùng thiên hạ vạch trần?”, nhưng tay ông thì gắt gao
ôm nàng, cũng là thật tâm yêu thương.

Lạc Nguyệt híp mắt cười, ghé miệng vào tai phụ thân nói nhỏ “Con nháo như vậy, một người bình thường có thể làm được sao?”

Lâm Nghi hết cách, tay gõ vào đầu nàng một cái, cũng không buông ra nữ nhi, suy tính ứng phó.

Hình ảnh hai cha con thâm tình rơi vào mắt Hà di nương, bà tâm tư nổi sóng
lớn, hai mắt hung ác như muốn chọc thủng Lạc Nguyệt, nghiến răng ken két lẩm bẩm “Một cái ngốc tử điên khùng, ta không thể không loại bỏ ả”.

Lâm Thiên Nguyên từ trong tuyệt vọng thoát ra, thấy được ảnh kia, sóng mũi
cay cay chua xót, phụ thân đối với tỷ muội các nàng uy nghiêm xa cách,
còn đối với ngốc tử này lại gần gũi yêu thương, tận lực bảo vệ. Nàng
phải chịu đả kích lớn như thế cũng vì ả, vậy mà phụ thân một câu công
bằng cũng không thể nói, lại hận không thể tự tay giết chết nàng. Sóng
ngầm dâng lên, hận thù nhen nhóm nung nấu, nàng tự thề với lòng, sẽ có
một ngày nàng tự tay hủy diệt Lâm Thiên Nguyệt, để ả chết thống khổ.

Lâm Nghi hạ lệnh “Đưa Hà di nương, nhị tiểu thư đến từ đường hối lỗi, không có lệnh của ta không cho phép ai thăm nom”, sau đó một đường “xách” ái
nữ về Nguyệt uyển, không quan tâm đến biểu tình của hai người kia ra
sao.

*****************


Lạc Nguyệt bị Lâm Nghi hung hăng ấn ngồi xuống ghế, mông nhỏ đau ê ẩm, ánh mắt ủy
khuất nhìn ông “Phụ thân, người không thể nhẹ tay a?”

Lâm Nghi hai mắt trừng lớn, giọng nói cứng rắn “Con mau cấp phụ thân những
việc con đã làm, nhanh chút, nếu không đừng trách phụ thân không thương
tiếc”.

Tiểu Liễu đứng một bên, trang trọng giơ tay ý kiến “Lão gia, nô tỳ có điều muốn nói”.

Hai cha con đang giằng co, tĩnh mịch nhìn nàng, chờ nghe.

Tiểu Liễu nhắm mắt, rất hùng hồn “Lão gia, người ta nói đói không làm được
việc. Con bò đói không thể kéo cày, lão gia đói không thể đánh giặc,
tiểu thư đói không thể nói chuyện… Tiểu thư từ chiều đến giờ chỉ ăn mỗi
một bát cháo, như vậy không đủ dinh dưỡng, có thể cho người ăn trước
không?”

Lạc Nguyệt nhịn cười, sắc mặt đỏ au, một nha hoàn có một không hai, duyệt!!!

Lâm Nghi trợn mắt nhìn Tiểu Liễu, nghĩ ngợi “Có phải hay không ông đã sai
lầm cho nha hoàn kia hầu hạ ái nữ nên mới dưỡng nàng ra bản tính vừa
rồi?” Gật gật đầu, ông tự trả lời mình “Có thể lắm”.

Tiểu Liễu lập tức hô to “Mang thức ăn lên”.

Lâm Nghi sững sờ nhìn đoàn gia nhân bưng lên thức ăn, biểu tình khó coi.
Hừ, cái chủ tớ hai người, có còn xem lão tử ra gì không? Ông há miệng…
sau đó nhai ngoàm ngoàm vì Lạc Nguyệt tiện tay gắp bồi ông một miếng

thịt bò khoảng… nửa lạng. Chính là nhai mỏi miệng rồi nghỉ, để ta ăn
cơm!!!

Lạc Nguyệt ăn rất nhiệt tình, bàn thức ăn vơi
đi gấp gáp. Lâm Nghi cùng Tiểu Liễu nhìn nàng ăn, nhiệt độ cơ thể giảm
xuống từ từ, lốc xoáy quét qua còn không quét nhanh bàn thức ăn như vậy. Vì thế có thể nghĩ đến được, cách ăn kia của nàng khủng bố đến mức nào.

Lạc Nguyệt bỏ miếng thịt cuối cùng vào miệng nhai, thỏa mãn xoa xoa bụng
tròn nhô ra một vòng lớn. Mắt vui vẻ nâng lên nhìn phụ thân. Nàng “?!”…
thế nào lại xuất hiện một người nữa… há hốc miệng sững sờ, miếng thịt
cuối cùng kia vì thế mà tuột xuống mắc kẹt tại hạ họng, lên không được,
xuống cũng không.

Lạc Nguyệt sặc sụa, Tiểu Liễu vội
vàng đưa tay vuốt lưng nàng thuận khí, đến khi nuốt được miếng thịt
xuống thì nhận được cốc nước mát, uống liền một mạch. Lại một lần nhìn
gương mặt tuấn tú, bộ dạng trưng ra ngờ nghệch ngốc nghếch, nàng thật
muốn đánh người, con mẹ nó, ở đâu xuất hiện, xém chút nữa làm nàng nghẹn chết.

Lâm Nghi choáng váng, nữ nhi của ông khi nào
lại thô thiển như vậy? Ông có phải bình thường tự mình đa tình nên mờ
mắt thấy nữ nhi thông minh kiệt xuất, tao nhã thanh cao, thấu hiểu lễ
nghĩa?

Lạc Nguyệt chỉ ngón tay thon thả vào sát mặt nam nhân trước mặt hỏi “Ngươi là ai?”

Nuốt xuống một ngụm nước miếng, Tần Khải khóc nói non nớt “Ta là biểu ca của nàng, Khải ca ca mà nàng cũng quên sao? Ô… Khải ca ca nhớ nàng mà, ô
ô…”


Lạc Nguyệt cơ mặt giật giật, con mẹ nó, soái ca
như vậy mà đầu óc có vấn đề, chặc chặc, đáng tiếc a. Nhưng nàng không
nhịn được rét run khi Tiểu Liễu bồi một câu nói vô cùng thành thật “Biểu thiếu gia là hôn phu người tự chọn đó”.

“Cái gì?”,
Lạc Nguyệt trân trối, một phát nhảy ra xa, Lâm Thiên Nguyệt thế nào lại
chọn cho mình một người chồng “đặc biệt” quá. Tiểu Liễu hiểu rõ nàng mất trí nhớ, nói nhỏ vào tai nàng “Biểu thiếu gia thực ra là một người tuấn tú, phi thường tài hoa, là nam nhân thế gian hiếm thấy đó”.

Lạc Nguyệt gật đầu, kinh hỷ nhìn biểu ca đang ngoáy mũi cho vào mồm nhai…
Đúng là phi thường tài hoa tuấn tú a. Bàn thức ăn trong bụng nàng ngọ
ngậy, cứ như vậy mà sục sôi muốn trào ra ngoài.

Lâm Nghi cái gì cũng chưa nói, thấy nữ nhi hành vi cử chỉ tục khí, bạo phát “Lâm Thiên Nguyệt, ngươi là bị làm sao mà thay đổi?”

Lạc Nguyệt giật giật, quên mất vị phụ thân có công phu sư tử hống, cũng là
rống lại “Phụ thân, người thế nào chọn cho ta một vị “hảo hôn phu” thế
kia, có phải ngay từ khi ta mới sinh người đã ghét bỏ, cứ như vậy đuổi
ta đi không?”

“Rầm”, hai bàn tay cùng vỗ lên bàn gỗ huỳnh đàn, nó chịu không nổi nên gãy đổ nát vụn.

Lạc Nguyệt hừng hừng khí thế chớp nhoáng xẹp xuống, dưới mái hiên người
không thể cúi đầu, suy nghĩ một chút có nên bỏ nhà trốn đi… đến Kỳ vương phủ cũng được.

Hai người đàn ông ngồi đối diện không biết Lạc Nguyệt đang nghĩ gì, nếu biết chắc hẳn đã thổ huyết.

Tần Khải không nghĩ khi không vô cớ bị biểu muội ghét bỏ, nàng khi nào cùng với hắn có khoảng cách? Hay mấy ngày nàng thất lạc gặp kinh hách, trách hắn không tận lực bảo vệ nên mới sinh tâm chán ghét? Hắn gắt gao ôm
nàng vào lòng, vỗ lưng nàng dỗ dành “Nguyệt nhi, ta không bảo vệ muội,
là ta sai, nàng có thể đánh có thể mắng, nhưng đừng ghét bỏ ta, có được
không?”

Lạc Nguyệt trợn ngược trợn ngang, con bà nó,
hảo biểu ca có sức khỏe cường tráng, thế nào ôm nàng nghẹt thở. Vùng

vẫy, một chân nhấc lên đá bừa, vừa đúng Tần Khải buông tay, nàng xê dịch thân thể xa chút, lại thấy hắn thế nào đau đớn, mặt tái xanh?

Lâm Nghi hô hấp không thông, Tần Khải như vậy đã bị nữ nhi mình đá trúng mệnh căn, không phải cái kia đã bị phế?

Tần Khải nhăn nhúm, hai mắt đỏ hực nói đứt quãng “Ô ô ô…Nguyệt nhi…thật muốn phế ta sao… ta thật sự sai rồi?”

Lạc Nguyệt kịp nhận ra vấn đề, ôi mẹ ơi, nơi nàng đá trúng là… Chả trách vì thế mà hắn đau đớn khó coi. Nàng nhanh thanh minh “Biểu ca, ta là vô ý… ngươi đau lắm hả?”

Tần Khải miệng méo xệch, lắc đầu,
ra vẻ tiểu hài tử ngoan không khiến người mình yêu thương khó xử, nhưng
nội tâm rên từng hồi “Bị đá trúng chỗ đó, Ngọc Hoàng đại đế còn chịu
không nổi đó!”

Hai người đàn ông nhìn trân trối bảo
bối, nàng thay đổi lạ lùng, cùng một ý nghĩ “Có phải hay không nhầm lẫn, chỉ là người giống người?”

Không khí đột ngột lạnh
lẽo, Lâm Nghi sớm nhận ra có khách viếng thăm, hắng giọng “Người đến là
khách, có thể quang minh chính đại hiện thân”.

Phương
kỳ một thân huyền bào tôn lên diện mạo khuynh thành, mắt phượng dừng lại trên người Lạc Nguyệt, nàng thế mà lại là đích nữ tam tiểu thư của Hộ
quốc công phủ. Nhưng không quan trọng, người là của hắn, có lên trời
xuống đất, lấp biển dời non, hắn cũng phải tìm được đưa về.

Lạc Nguyệt hai mắt sáng ngời, rất nhanh cầm tay hắn mừng rỡ “Vương gia, người đến đây tìm ta?”

Phương Kỳ thân mật ôm nàng vào lòng, tròng mắt ôn nhu mật ái, rất không khách khí xoay người rời đi.

Lâm Nghi chụp giữ cánh tay nữ nhi, cả giận rống to “Kỳ vương gia, có lý đâu là vương gia có thể cường ngạnh đột nhập tư gia, cưỡng bức dân nữ mang
đi?”

Tần Khải nhanh nhẹn chụp nốt tay kia của Lạc Nguyệt thảng thốt “Nàng là hôn thê của ta, mau thả nàng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận