Rèm mi rung rung, mắt nhung lay động, Lạc Nguyệt cố gắng vươn tầm nhìn xa. Chung quanh một màu đen tối, không thấy được gì, tâm Lạc Nguyệt run run. Đây là đâu? Sao không có chút ánh sáng nào, dù chỉ là le lói?
Cất cao âm thanh, Lạc Nguyệt gào lớn “Có ai không, có ai không?”, nhưng không gian yên ắng tĩnh mịch, vọng từng hồi giọng nói của chính mình. Lạc Nguyệt tuyệt vọng, ôm trọn cơ thể thành một khối, nguyện cầu mình có thể nhỏ hơn nữa để giảm thiểu sự tồn tại, để trấn an linh hồn sợ hãi.
Trời cao có thấu cho Lạc Nguyệt không, đã cho mình bệnh quáng gà bẩm sinh, lại đẩy mình đến nơi tối tăm này, một mình khóc than ảo não, tự sinh tự diệt.
Không động, hít thở cũng mong manh, nhưng sợ vẫn hoàn sợ, càng lúc càng tăng chứ không thiên giảm. Phập phồng lo lắng, phó thác mình cho số phận, chi bằng tự mình cố gắng.
Lấy hết dũng khí, Lạc Nguyệt đứng lên, đưa tay sờ soạn, lần mò di chuyển từng bước.
“Ui da”, Lạc Nguyệt ngã chúi mũi vào một tảng đá lạnh lẽo. Lồm cồm ngồi dậy, Lạc Nguyệt rên rỉ khóc thầm “híc híc, vỡ mũi rồi”. Thật hận, tảng đá này cũng a dua theo hoàn cảnh bắt nạt mình!
Lạc Nguyệt lấy sức đập mạnh vào tảng đá. Âm thanh “ba ba ba” giòn tan, giải tỏa bớt một phần tâm trạng của chính mình.
Đầu óc khôi phục tỉnh táo, Lạc Nguyệt đăm chiêu nghĩ ngợi một chút, thấy có gì không đúng. Lạc Nguyệt đưa tay sờ sờ tảng đá, nhiệt độ xung quanh giảm xuống đáng kể, tảng đá này lạnh lẽo hơn, nhưng rõ ràng lúc nãy mình đập nó, lại thấy nó âm ấm, lẽ nào là ảo tưởng?
“Dù sao cũng là mày cản đường, ta mới ngã đau đớn, mày cũng nên tỏ rõ thành ý biết sai phải khắc phục, có đúng không?” Lạc Nguyệt tâm sự ỉ ôi với tảng đá, rồi khích lệ chính mình, đặt mông ngồi lên giữa tảng đá, tựa lưng vào, hít thở đều đặn, chờ số phận sắp đặt, vì có đi cũng chưa biết được gì, không đi cũng thế chi bằng tiết kiệm năng lượng, đánh cuộc vận mệnh.
Cảm giác dưới mông nóng nóng, có cái gì cứng chọc vào khó chịu, Lạc Nguyệt đưa tay sờ nắn, làu bàu “Trời sinh tảng đá này thật kỳ quái, ở giữa lại có một phần lồi lên, mới ngồi một chút mà bắt nhiệt nhanh không tưởng, khi nào trời sáng phải xem xem hình thù kỳ quái của tảng đá này ra sao, biết đâu có được ít lợi ích”.
Dây thần kinh căng thẳng bắt nhịp được hoàn cảnh, thả lỏng dần, cuối cùng cân bằng, Lạc Nguyệt chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Thời gian chậm chậm trôi, chỉ hơn một giờ, Lạc Nguyệt thấy khó chịu, thì ra mình mắc tiểu.
Nơi đây tối tăm, mắt nhìn không thấy, kinh nghiệm bị ngã lúc vừa tỉnh dậy, Lạc Nguyệt xác định rõ ràng không thể đi xa nơi đây. Vì thế, Lạc Nguyệt nhích một bước chân, sờ soạn mở khóa quần, lại cảm thấy kỳ quái, kẻ nào đưa mình đến nơi đáng nguyền rủa này lại bố thí cho mình một cái quần vải thô, buộc thắt lưng bằng dây, mãi một lúc mới có thể mở được.
Vô tư xả nước, tiếng róc rách làm ai đó mãn nguyện. Giải quyết nỗi lòng thầm kín xong, Lạc Nguyệt tiếp tục sờ sờ chỗ ngồi của mình, đặt mông ngồi tựa lưng thư thả tìm Chu Công đánh cờ.
Ánh sáng lờ mờ thay thế màn đêm càng lúc càng rõ, Lạc Nguyệt thấy cơ thể bị rung lắc, hai tay quẹt mắt mở to, ánh sáng tuy mờ ảo không rõ ràng nhưng Lạc Nguyệt vẫn vui như nhặt được tiền. Có ai từng bị bóng tối bao phủ mới biết ánh sáng quý báu đến chừng nào.
“Còn không đứng lên”! Ma âm gào thét phá bỏ yên tĩnh, Lạc Nguyệt tâm thần bất định, ngu ngơ không phản ứng. Từ từ xoay người, nhìn vào tảng đá cả đêm mình đã ngồi, Lạc Nguyệt siêu hồn lạc phách.
Mặt cách mặt chỉ một bàn tay, gương mặt như yêu như mị, mắt phượng mày ngài, mũi cao thanh thoát, môi mỏng đỏ tươi, hòa quyện một thể thống nhất thành tổng quan tuấn tú phi phàm của nam nhân hiện hữu.
Lạc Nguyệt đơ dại, ngây ngốc, bỗng chốc cơ thể chuyển động, bay vèo lên không rơi tự do xuống đất. “Bịch”, âm thanh nặng nề của cơ thể chạm đất, Lạc Nguyệt nghe tiếng xương cốt toàn thân thống khổ, muốn vụn nát từng mảnh, đau tê tâm liệt phế, nước mắt ràn rụa thê thảm, khóc rống “Oa oa oa, mẹ ơi, cứu con oa…”
Phương Kỳ- chính là Kỳ vương gia, em trai duy nhất của hoàng đế Hạ Kinh quốc- hai mắt rực lửa, một đêm bị ức chế, đúng lúc cử động được lập tức phát tác. Chính mình đêm qua đuổi theo thích khách bị trúng phấn độc phát bệnh cũ, kinh mạch đình trệ, tự phong bế điều hòa lại bị một người không thân không phận, không sức không mạnh hành hạ sống dở chết dở, nếm trải đủ tư vị khổ sở chưa từng có trong hai mươi bốn năm tại thế.
Lạc Nguyệt gạt nước mắt, lồm cồm bò dậy, ủy khuất nhìn nam nhân phi thường tuấn tú, như muốn nói “tôi có thâm cừu đại hận với anh đâu”.
Phương Kỳ không đổi sắc mặt, lòng bàn tay vận khí, một chưởng này đánh ra lập tức lấy mạng kẻ ngu ngốc chọc vào tảng băng trôi ngàn năm, đòi lại tự tôn cao cao tại thượng.
Nhưng sát khí kia lại không bị kẻ đáng chết nhận được, lại miệt mài ủy khuất, hai mắt tròn xoe, rèm mi cong dài, tròng mắt đen trong lay láy trong veo không tạp niệm, thỉnh thoảng chớp chớp mọng nước, khiến người nhìn chỉ muốn yêu thương.
Phương Kỳ bị đôi mắt ấy động tâm, sát khí hạ xuống, chưởng kia cũng thu về. Mắt phượng trầm lãnh quét một lượt từ trên xuống dưới, một thân nữ hài khoảng mười lăm tuổi, xinh đẹp phiêu lãng, làn da trắng mịn trơn mềm, vóc dáng nhỏ nhắn cân đối; khoác trên người áo vải quần thô không hợp với khí chất.
Phương Kỳ kỳ quái, nơi hoang vu này xuất hiện một nha đầu, tay mềm chân yếu, một chút nội lực cũng không có, đầu óc không linh hoạt, khả năng tự vệ lại quá thấp, nếu không một đêm qua đã không… chính mình mệnh căn trước bị đánh, sau bị sờ nắn dư âm ẩn nhẫn đau, lại còn bị nước… của nàng làm ướt hết trang phục hôi hám… Nghĩ lại càng thấy mất mặt!
Lạc Nguyệt nhìn người trước mắt, nét mặt giãn ra, hung quang hạ xuống, tâm thả lỏng vài phần. Sắc trời sáng rõ, Lạc Nguyệt dùng ánh mắt tìm tòi đảo qua đảo lại xung quanh liên tục đánh giá nơi hoang sơ cùng cốc, sau đó trừng to, nhìn như muốn chọc thủng trang phục Phương Kỳ, sắc mặt hoảng hốt vặn vẹo khó coi. Lạc Nguyệt bật ra từng lời đứt quãng “mình đã xuyên qua… xuyên qua…”.
Phương Kỳ tâm trạng vừa mới tốt lên một ít nghe những lới này sát ý lại lóe, hai tay nắm chặt vai nữ hài, gầm như hổ báo “Không biết xấu hổ, sờ soạn nam nhân còn nói được ra miệng à?”.
Lạc Nguyệt run rẩy, da đầu tê rần, tai như bị chọc thủng màng nhĩ. Cảm giác đôi bàn tay lạnh lẽo nắm chặt bờ vai như tu la địa ngục hiện hình, đầu óc trống rỗng không kịp suy nghĩ.
Phương Kỳ nhanh nhẹn nhận thấy sự biến đổi sợ hãi cực độ của nha đầu, tâm xót xa, nới lỏng lực đạo.
Lạc Nguyệt thở hổn hển thoát được một kiếp hãi hùng, chật vật kêu khóc “xin đừng dọa tôi, tôi có làm gì anh đâu, hu hu hu, cùng lắm thì khi đó tối quá, tôi có ngồi lên ông một chút nhưng tôi chưa làm gìiiii …”
Câu nói gián đoạn vì Lạc Nguyệt bắt đầu nhận thức mọi chuyện… cái gì cứng cứng nóng nóng… rồi mình… vô tư xả… Đưa hai tay che mặt đỏ bừng như ớt chín, Lạc Nguyệt thật muốn chết cho xong… Xấu hổ, xấu hổ quá thôi!
Thẹn thùng hận không thể cắt mặt mình vứt đi, Lạc Nguyệt trừng mắt hung hãn mắng người “Anh có phải đàn ông không, sao không phản ứng gì thế hả???”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...