Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

“Để muội đổi lại y phục”, mấy ngày qua từ trước đến nay sống chung một chỗ với bệnh nhân này, mặc dù xung quanh mỗi ngày cũng đã khử trùng, nhưng trên y phục cũng sẽ khó thoát bị dính vào chút bệnh khuẩn, lấy phòng ngừa là vạn nhất, vẫn là nên đổi lại y phục mới tốt. Hàn Nguyệt Nguyệt gọi Như Họa đem y phục vừa thay đi thiêu hủy, lại dùng nước tiêu độc đem tắm toàn thân, có thể lâu một chút, nhưng như vậy mới là an toàn nhất, bệnh truyện nhiễm một chút cũng không được qua loa. Hàn Nguyệt Nguyệt sửa sang lại chính mình xong liền đi ra ngoài, chỉ thấy Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên cạnh bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, đưa một viên thuốc cho Mạnh Dịch Vân, “Mạnh đại ca, huynh trước ăn viên thuốc này đi, có thể phòng bệnh truyện nhiễm”. Mặc dù xung quanh đã mỗi ngày đều đã trừ độc, nhưng vì an toàn, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn mỗi ngày cho những người ở chỗ này ăn một viên thuốc. illustration_painting_artwork_of_Chinese_beauty_in_ancient_costume_b859Mạnh Dịch Vân nhận lấy viên thuốc trong tay Hàn Nguyệt Nguyệt, bỏ vào trong miệng. “Đi thôi”, Mạnh Dịch Vân đứng dậy, Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo ra ngoài. Lần này là bí mật đi điều tra, không thể huy động ồ ạt, cho nên trừ bọn họ hai ngoài ra, còn có Hắc Ưng và Tiểu Tinh. Hàn Nguyệt Nguyệt ra cửa, chỉ thấy Tiểu Tinh và Hắc Ưng đứng bên cạnh bốn con ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, Tiểu Tinh biết rất rõ ràng nàng không biết cỡi ngựa, làm sao còn chuẩn bị cho nàng. “Tiểu thư, bây giờ là ban ngày”, Tiểu Tinh thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt cũng biết, tiến tới Hàn Nguyệt Nguyệt nhắc nhở bên tai. Tiểu thư ra ngoài đều lên đường nửa đêm, bởi vì nàng không biết cỡi ngựa, vừa ngại xe ngựa chậm nên thường dùng khinh công. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn lên trời, đúng vậy a, cũng không thể ban ngày bay ở trên nóc nhà. Nhưng là nàng quả thật không biết cỡi ngựa a, đây không phải là làm khó nàng sao? Mạnh Dịch Vân và Hắc Ưng đã yên vị trên lưng ngựa, quay đầu, lại thấy Hàn Nguyệt Nguyệt và Trương Tiểu Tinh không biết đang nói thầm cái gì đó. “Nguyệt Nguyệt, đi thôi”, Mạnh Dịch Vân nhắc nhở, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân lúng túng cười nhẹ một tiếng, “Lập tức đi”, quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Tinh, “Ta và ngươi cùng nhau”, Trương Tiểu Tinh gật đầu, đi tới con ngựa tung mình nhảy lên, sau đó đưa tay kéo Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt vươn mình ngồi vào trên lưng ngựa, vội vàng đưa tay ôm eo Trương Tiểu Tinh, đây cũng là lần đầu tiên nàng cỡi ngựa. Hắc Ưng nhìn một con ngựa khác bị bỏ qua ở một bên, mặt không chút thay đổi, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở phía sau Trương Tiểu Tinh, có chút không tưởng được, nguyên lai Hàn Nguyệt Nguyệt không biết cỡi ngựa. Bốn người chuẩn bị xong, liền hướng ngoài thành phía đông đi tới, Hàn Nguyệt Nguyệt hai tay ôm chặt lấy Trương Tiểu Tinh, với đầu trông phía trước đường, trên lưng ngựa mặc dù có chút xóc nảy, nhưng vẫn là vô cùng kích thích, xem ra sau này có thời gian đi học một ít, cỡi ngựa thật ra thì cũng là chuyện rất có hứng. Không biết qua bao lâu, mấy người ở một chỗ chân núi dừng lại, “Mạnh đại ca, đây chính là núi Hoành Minh?” Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng liên tục trông lên ngọn núi trước mắt, đây không phải là một ngọn núi a, rõ ràng là dãy núi. Mạnh Dịch Vân nhảy xuống ngựa, “Không phải, núi Hoành Minh ở trong núi này, cách nơi này còn đoạn nữa, chúng ta như vậy đi qua sẽ kinh động đến những người đó”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhảy xuống ngựa, phủi phủi y phục trên người, “Ừm, vậy chúng ta chia nhau hành động hay vẫn đi cùng nhau?”. Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bên cạnh Mạnh Dịch Vân, loại hành động đột kích này không phải là trước sau giáp kích đấy sao? Nếu là cùng nhau hành động, bị bắt thì ngay cả người cầu cứu cũng không có. “Chúng ta cùng đi trước, đợi xác định địa điểm bọn họ ẩn thân, chúng ta chia nhau hành động”, Mạnh Dịch Vân đem ngựa dắt đến một gốc cây trói chặt, nếu là thuận lợi thì sẽ trở lại nơi này lấy ngựa, nếu là có nguy hiểm gì, trói ở chỗ này cũng có thể có người phát hiện. Mạnh Dịch Vân biết rõ ràng Hàn Nguyệt Nguyệt công phu mèo quào, nếu là động thủ nàng một chút phần thắng cũng không có, bất quá hắn vẫn bội phục khinh công của Hàn Nguyệt Nguyệt, cũng không phải là bình thường, trừ người Dược cốc, dõi mắt khắp thiên hạ hẳn không ai có thể đuổi kịp, không thể không nói, bản lãnh bảo vệ tánh mạng của Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn còn rất cao. Mấy người cột chắc ngựa, dùng khinh công bay về phía núi Hoành Minh, “Phía trước chính là đỉnh Hoành Minh, chung quanh nhất định là có nhãn tuyến (cơ sỏ ngầm), cẩn thận một chút”, mấy người đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân dừng lại, Hàn Nguyệt Nguyệt lặng lẽ nhìn xung quanh, nơi này rừng cây kín như vậy, là một nơi tốt để làm chuyện xấu. Hắc Ưng, ngươi và Tiểu Tinh cô nương đi bên trái”. Mạnh Dịch Vân hướng Hắc Ưng phía sau nói đến, chia làm hai đường, như vậy có thể dẫn dắt lực chú ý của những người kia dời đi. “Dạ”, Trương Tiểu Tinh theo Hắc Ưng hướng bên trái đi, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về Mạnh Dịch Vân: “Chúng ta đi bên kia?”, phía trước còn có hai con đường bên phải, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Vân quay đầu lại: “Chúng ta trực tiếp vào núi”, khinh công bọn họ tránh những thứ nhãn tuyến kia không khó khăn. Hiện tại chủ yếu nhất là tìm được chỗ bọn họ ẩn thân. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, nàng muốn nhìn là người phương nào hạ độc, mất nàng nhiều thời gian như vậy mới có thể giải ra. Sờ sờ viên thuốc bên người, nếu đụng phải người hạ độc, bước đầu tiên chính là ép hắn ăn, để cho hắn nếm thử mùi vị trúng độc. Mạnh Dịch Vân khinh công mặc dù chưa xuất quỷ nhập thần như Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng ở trên giang hồ cũng là nhất đẳng, hai người trước sau bay vào núi Hoành Minh. Đỉnh Hoành Minh rất rộng lớn, muốn tìm cũng không phải dễ dàng như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt bay lên trước bắt được cánh tay Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân quay đầu lại, Hàn Nguyệt Nguyệt nói: “Mạnh đại ca, chúng ta tìm như vậy không biết phải tới khi nào, không bằng chúng ta một người tới hỏi xem như thế nào?” Hàn Nguyệt Nguyệt một đường tới đây, cách một đoạn thì có hai người núp ở trong bụi cỏ, trong lòng tính toán, nếu là bắt tới hỏi thì không phải là bớt thời gian nhiều lắm à. Mạnh Dịch Vân gật đầu, sau đó nhanh chóng đánh úp về đám người phía trong bụi cỏ, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân làm xong, mới xuống tới, “Sao lại để bọn họ chết?” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn người nằm trên mặt đất, không giải thích được nhìn về Mạnh Dịch Vân, không phải để hỏi sao? Đem người đi giết làm sao hỏi? Mạnh Dịch Vân ngồi xổm xuống nhìn người nằm trên mặt đất một chút, “Bọn họ hẳn là trong miệng cũng có ngậm độc dược, vừa gặp phải tập kích, trốn không thoát liền cắn nát viên thuốc tự vẫn”. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn sắc mặt hai người trên mặt đất một chút, đúng là trúng độc chết, không ngờ lại tình nguyện tự sát để không lộ ra tin tức, thật đúng là trung thành a. Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra thuốc bột hóa thi (thuốc tiêu hủy thi thể), rắc ở trên thân hai người, Hàn Nguyệt Nguyệt che miệng lại, mùi vị thi thể mục rửa rất thúi, thi thể trên đất biến thành một vũng máu. Mạnh Dịch Vân cầm qua một ít lá cây từ xung quanh đắp ở phía trên, chuẩn bị xong hết thảy, hai người lại đi. Người sợ hãi định cắn nát độc dược, lần này Mạnh Dịch Vân từ phía sau điểm huyệt, sau đó đánh thuốc độc trong miệng bọn họ ra, Hàn Nguyệt Nguyệt nhặt viên thuốc lên, đưa trước mũi ngửi một chút, người này thật là độc ác a, thuốc này nuốt vào là có thể mất mạng. “Mạnh đại ca, đem cái này rắc trên người hắn đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt đem một bọc thuốc bột đưa cho Mạnh Dịch Vân, đây là phấn ngứa sư huynh độc môn bào chế, chỉ dính vào chút là lập tức giống như vạn con kiến bò ở trên người, đây so với bị chặt mấy đao còn làm cho người khó chịu hơn. “Đây là cái gì?” Mạnh Dịch Vân nhận lấy bao thuốc, hỏi. “Phấn ngứa a”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười hì hì trông lên người bị bất động trước mắt, “Đây cũng là phấn ngứa độc nhất vô nhị của sư huynh, trừ phi lột da, nếu không nó sẽ luôn luôn ngứa, người này không nhúc nhích được, chúng ta đem ngứa phấn rắc trên người hắn, quả thực là so với chết còn khó chịu hơn trăm lần, từ từ hành hạ hắn, xem hắn có nói hay không”. Mạnh Dịch Vân cười cười, chủ ý này không tệ, hắn không biết làm sao đối phó người này, nếu người ngay cả chết còn không sợ thì hắn thật đúng là không biết làm sao uy hiếp mới có tác dụng, lại không thể gây ra động tĩnh lớn. Con ngươi người bị điểm huyệt cũng không chuyển một chút, hắn ngay cả chết còn không sợ lại sợ một bọc phấn ngứa? Muốn dò tin tức từ hắn à, nằm mơ. Hắn nghĩ như vậy, hắn không biết sư huynh trong miệng Hàn Nguyệt Nguyệt kia là ai, nếu hắn biết là thần y Y Thường Thanh bào chế phấn ngứa còn có thể yên lặng như thế sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui