Bỏ lỡ một hội đèn lồng náo nhiệt, Hàn Nguyệt Nguyệt thở dài. Vốn là năm nay còn muốn đi đoán đố đèn, hiện tại chỉ có thể ở trong phòng nhìn đèn dầu. Ai ~ thật là thiếu sót, sớm không té muộn không té, lại đến Nguyên tiêu mới té, buồn chết đi được. Vốn là đang nhắm mắt Hàn Nguyệt Nguyệt cảm giác bên ngoài có người, lập tức mở mắt, nhìn về cửa phòng: “Người nào?”. “Là ta”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm Mạnh Dịch Vân, mới yên tâm, nếu là người xấu, chính mình chẳng phải là rất thiệt thòi sao. Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên, đi tới mở cửa, thấy Mạnh Dịch Vân đứng ở cửa, “Mạnh đại ca, sao không ra ngoài xem hoa đăng? Tiết Nguyên Tiêu ở thành Tứ Phương rất náo nhiệt a”, Mạnh Dịch Vân thấy cửa phòng mở ra, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở phía sau cửa, một tay lại đang vịn eo. “Vốn là muốn đi, nhưng đột nhiên phát hiện mình chưa quen thuộc thành Tứ Phương cho nên muốn tìm người dẫn đường”, Mạnh Dịch Vân vẻ mặt đứng đắn nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt. “Vậy a, là Nguyệt Nguyệt suy nghĩ không chu toàn, sớm nên an bài huynh, nhưng hiện tại các nàng kia cũng đã ra ngoài”, Hàn Nguyệt Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ, một đại nam nhân còn sợ lạc đường hay sao? Nhưng lời đó Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ dám nói ở trong lòng. “Dù sao ngây ngốc ở trong phòng cũng buồn, chi bằng Nguyệt Nguyệt dẫn đường cho ta được không?”. “Hả?” nghe thấy lời Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt càng thêm buồn bực, biết rõ lưng nàng đau không đi được còn tới dụ dỗ nàng. “Mạnh đại ca, thật là ngại, ta không tiện…”, Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa nói hết, Mạnh Dịch Vân liền mở miệng cắt đứt: “Ta dùng khinh công mang theo muội, không sao đâu”. Nghe được lời Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút động tâm, chính mình bay không được, có người mang theo không phải là được sao, đến thành, cùng lắm thì đi chầm chậm. “Được rồi, Mạnh đại ca xin chờ một chút, ta thay bộ y phục”, Hàn Nguyệt Nguyệt đóng cửa lại. Ở trong trang, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng là tùy tiện ăn mặc, đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận sửa sang lại một phen. Thay một bộ quần áo màu tím nhạt, mới vừa rồi nằm đầu tóc có chút rối, Hàn Nguyệt Nguyệt hướng phía gương dùng lược chải một chút. Nhìn mình trong gương, trên đầu không có gì cả, có chút đơn điệu, mở hộp đồ trang sức đeo tay ra, lấy một cây trâm có dây đung đưa cắm lên. Dù sao cũng là buổi tối, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ cũng không cần mang cái khăn che mặt. file_big2012953938261 Chỉ cần bước chân không mạnh, hông chắc cũng không có ảnh hưởng gì. Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi phòng, “Mạnh đại ca, thật ngại, để cho huynh chờ lâu”. Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài, đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, “Không có gì, tối nay muội rất đẹp”. Nghe được lời Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt là người hiện đại, đối với khen ngợi của người ta cũng sẽ không ngại, hướng Mạnh Dịch Vân nói: “Cảm ơn, chúng ta đi thôi”. ”Được”, Mạnh Dịch Vân đưa tay đem Hàn Nguyệt Nguyệt ôm lấy. “A ~ Mạnh đại ca?” Hàn Nguyệt Nguyệt không nghĩ tới Mạnh Dịch Vân sẽ ôm nàng, vốn tưởng rằng sẽ bị Vương gia thuận tiện kẹp ở dưới nách. “Như vậy sẽ không chạm phải thắt lưng của muội”. Bầu trời là một màu đen, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy không rõ mặt Mạnh Dịch Vân, chỉ mơ hồ nhìn thấy một chút hình dáng. “Ôm cho chắc, té xuống cũng đừng trách ta”, vốn là đang đánh giá, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được lời Mạnh Dịch Vân nói, vội vàng phục hồi tinh thần lại, vòng tay ôm lấy cổ Mạnh Dịch Vân. Gió thổi có chút lạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt không thể làm gì khác hơn là vùi đầu chôn ở trong lồng ngực Mạnh Dịch Vân để cho gió thổi không tới mặt. Đây là lần thứ hai Hàn Nguyệt Nguyệt bị Mạnh Dịch Vân ôm, hai cánh tay hắn rất có lực, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất an toàn, trời lạnh đang lạnh mà ở đây lại thật ấm áp. Nàng là đang suy nghĩ gì chứ? Hàn Nguyệt Nguyệt khinh bỉ chính mình một phen, cho dù người ta là mỹ nam, mình cũng nên rụt rè một chút a, làm sao nhanh như vậy đã nghĩ méo mó chứ. (cứ nghĩ đi, ta thích, ta thích =3=) Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu đang vùi trong ngực Mạnh Dịch Vân lên, quay đầu xem một chút chung quanh đây là đâu. “Mạnh đại ca, chúng ta đến góc quanh phía trước dừng lại một chút”, góc đường này buổi tối bình thường có rất ít người, hơn nữa cách đường cái rất gần. Mạnh Dịch Vân đến một cái ngõ dừng lại, để Hàn Nguyệt Nguyệt xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên sửa sang lại y phục, có chút nhăn nhíu, xoay người giúp Mạnh Dịch Vân phủi phủi. “Đi thôi”, Mạnh Dịch Vân không nghĩ tới Hàn Nguyệt Nguyệt sẽ để ý y phục hắn, trong lòng có một chút cảm giác nói không ra lời, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi, vội vàng sải bước đuổi theo. “Mạnh đại ca, ta bước đi có thể hơi chậm, huynh chớ để ý”, Hàn Nguyệt Nguyệt đối với tốc độ rùa bò mình của có chút ngượng ngùng. “Không có gì, dù sao là đi ra ngoài ngắm hoa đăng, chúng ta từ từ xem cũng được”, Mạnh Dịch Vân chậm rãi bước tiêu sái ở bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, hai người khoảng cách không gần cũng không xa. Qua khỏi đường cong, đã đến đường cái náo nhiệt. Người thật đông a, Hàn Nguyệt Nguyệt mặt nhăn nhíu, nhiều người thế nếu chẳng may đụng vào nàng, thương thế ở hông khẳng định là tăng thêm. Hàn Nguyệt Nguyệt rất cẩn thận tránh dòng người, tận lực hướng chỗ ít người, dù sao có thể xem một chút nàng cũng đã thấy đủ rồi. Mạnh Dịch Vân đi theo phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt, hai người cũng không nói lời nào, từ từ đi về phía trước. “A”, đột nhiên không biết ở đâu chạy ra một tiểu hài tử đụng vào Hàn Nguyệt Nguyệt, vốn là phải ngã nhưng thân thể nàng được lực một cánh tay đỡ lại, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng vững, thoát khỏi cánh tay Mạnh Dịch Vân. “Không có sao chứ?”, “Cảm ơn Mạnh đại ca, không có chuyện gì”, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ở đây đúng là nguy hiểm. “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xem đi?”, “Được”, vốn là muốn tìm một tửu lâu rồi bao một nhã gian có thể nhìn thấy đường là được, nhưng lớn nhất thành Tứ Phương đương nhiên chính là Thiên Hương lâu. Chính mình làm ăn dĩ nhiên phải chiếu cố chút ít, cho nên liền mang Mạnh Dịch Vân đi Thiên Hương lâu. “Khách quan mời vào bên trong”, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân mới vừa tới cửa lập tức có tiểu nhị tiến lên chiêu đãi. “Có nhã gian hay không? ” Mạnh Dịch Vân hỏi tiểu nhị bên cạnh. “Có, khách quan bên này mời”, “Chúng ta đặt Xuân cư trên lầu Thiên”, Hàn Nguyệt Nguyệt hướng tiểu nhị bổ sung. Nơi này nàng đều đặt tên cho các nhã gian, Thiên Hương lâu tổng cộng ba tầng, lầu một là Đại; lầu hai là Địa được chia ra đặt tên là Đào viên, Hà viên, Cúc viên và Mai viên, mỗi viên phân ra hai nhã gian, vì là nhã gian bình dân nên chia làm Nhất Hào và Nhị Hào; lầu ba là Thiên, ứng với bốn cảnh, chia làm bốn cư Xuân, Hạ, Thu, Đông; tứ đại nhã gian này là để chiêu đãi khách quý, mỗi cửa sổ nhìn ra một phương hướng, mỗi phương hướng sự vật cũng khác nhau. Ở Xuân cư lại dễ dàng thấy phong cảnh bờ sông bên đường, tối nay Nguyên tiêu, bờ sông nhất định là có rất nhiều người thả đèn. Tiểu nhị nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, ngại ngùng: “Thật xin lỗi khách quan, Xuân cư đã có người đặt rồi, hai vị có thể ở Hạ cư được hay không, dễ nhìn ra đường lớn náo nhiệt hơn. Hạ cư này đối mặt ra đường cái, nhìn không thấy cảnh sắc bờ sông nên nàng mới không cần, tửu lâu của mình vẫn không thể thỏa mãn yêu cầu của mình sao? “Gọi Chu trưởng quầy tới đây”, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy nói với tiểu nhị này cũng vô dụng, dứt khoát tìm trực tiếp Chu trưởng quầy. Mạnh Dịch Vân ở bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nói gì. Tiểu nhị thấy hai người thân phận không dễ chọc, không thể làm gì khác hơn là chạy đi tìm Chu trưởng quầy. Chu trưởng quầy đang ở Đào viên chiêu đãi khách nhân, nghe được tiểu nhị báo, vội vàng xuống lầu. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa, lập tức chạy tới, Thiên Hương lâu này cũng chỉ có một mình hắn biết Hàn Nguyệt Nguyệt, “Chủ nhân tới”. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Chu trưởng quầy, nói: “Trở vào nói với khách nhân ở Xuân cư, tối nay Xuân cư không chiêu đãi khách”, nàng thắt lưng không thoải mái, đứng lâu như vậy, có chút không nhịn được. “Chuyện này ~ người đặt Xuân cư chính là nhị tiểu thư của Trấn Viễn Hầu, thối lui có thể không ổn”, Chu trưởng quầy có chút lo lắng, Trấn Viễn Hầu này là một trong bốn Đại Hầu của vương triều Đại Khánh, nếu đắc tội có thể sẽ gặp phiền toái. Nghe được lời Chu trưởng quầy nói, Hàn Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một chút, tên quan Trấn Viễn Hầu này người rất ngang ngược, quả thật không nên đắc tội, nếu không Thiên Hương lâu sau này làm ăn sẽ gặp phiền toái. Nhưng mà Hàn Nguyệt Nguyệt không cam lòng, tửu lâu của mình vẫn không thể theo ý mình. “Vậy thì ngươi nói Xuân cư đã bị quý nhân đặt trước, Thiên Hương lâu không dám đắc tội với khách quý”, nói như vậy, cho dù nhị tiểu thư của Trấn Viễn Hầu giận thế nào cũng sẽ không liên lụy đến Thiên Hương lâu, chỉ biết oán giận người cướp đi nhã gian. Dù sao không ai biết mình chính là chủ nhân Thiên Hương lâu, nếu người ta tìm tới cửa, không phải là còn có Vương gia ở đây chống đỡ à. “Dạ, chủ nhân”, người ta là chủ nhân, Chu trưởng quầy tự nhiên theo lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói mà làm. “Ngươi mau đi đi, gọi người chuẩn bị điểm tâm và trà đưa tới”, Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo Mạnh Dịch Vân lên Xuân cư ở lầu ba. romance_girl_bi661_wallpaper Ngồi ở bên cửa sổ, nhìn là có thể thấy đường cái náo nhiệt và hoa đăng trôi ở trên hồ, bờ sông vậy nên cũng có không ít người. “Phía trên Thiên Hương lâu này còn có thể thấy cảnh trí, đẹp như vậy thật là khiến ta bất ngờ”, Mạnh Dịch Vân nhìn hoa đăng nổi trên hồ nói. “Đúng vậy a, ta thích nhất là Xuân cư, có thể thấy bờ sông”, điểm tâm và trà đưa lên cùng một lượt, Hàn Nguyệt Nguyệt gọi tiểu nhị lấy thêm mấy cây đèn tới đây, quá tối khiến Hàn Nguyệt Nguyệt có chút không thích. Lại đem hai cái đệm tới tựa vào ngang hông, lúc này mới thư thái chút ít. Mạnh Dịch Vân quay đầu, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang loay hoay cái đệm phía sau, “Có phải thắt lưng không thoải mái hay không?”. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, cứ cảm thấy là lạ, tựa thế nào cũng thấy không được. Mạnh Dịch Vân đứng dậy đi tới phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt không hiểu nhìn Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân giúp nàng đem đệm tựa kéo về phía trước rồi đem Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tựa ra phía sau, “Như vậy có thoải mái hơn một chút không?”. Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu hướng Mạnh Dịch Vân cười cười: “Ừ, thoải mái hơn”, nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt trả lời, Mạnh Dịch Vân mới trở về ghế ngồi xuống. Hai người cũng lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, người nào cũng không mở miệng nói chuyện. Thẳng tới cửa truyền đến một tiếng ồn ào, hai người mới lấy lại tinh thần. “Tiểu thư, người không thể đi vào”, là thanh âm Chu trưởng quầy, Hàn Nguyệt Nguyệt biết là nhị tiểu thư kia tới. “Là ta đặt trước, tại sao không thể vào?”. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, thiên kim tiểu thư trong vương triều Đại Khánh sao nóng nảy như vậy, lần trước là tiểu thư Tri Phủ, bây giờ lại là tiểu thư Hầu phủ. “Tiểu thư, bên trong Xuân cư là khách quý, bổn điếm đắc tội không được a, Hạ cư của chúng ta cũng giống nơi này”, “Vậy tại sao không đưa cho bọn hắn mà lại đoạt Xuân cư ta đặt trước, còn dám lừa ta”, một lúc sau, cửa phòng Xuân cư liền bị đẩy ra. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi bất động, dù sao đã có người gánh đỡ. Mạnh Dịch Vân đối với nhị tiểu thư Hầu phủ này rất không hài lòng, một cô gái chưa lấy chồng thế nhưng lại ở trong tửu lâu kêu rống rất to. Xem ra gia quy Hầu phủ phải báo cho Hầu gia sửa đổi lại. Liễu Mộng Hoa vào cửa, chỉ thấy một nam một nữ ngồi ở bên cửa sổ, biết mình đi vào nhưng đầu cũng không có quay lại, trong lòng rất không thoải mái. “Xuân cư này là ta đặt trước, các ngươi biết điều thì nhanh đi ra ngoài, nếu không đừng trách ta không khách khí”, Liễu Mộng Hoa hướng về phía hai người bên cửa sổ nói, mà mấy tiểu thư phía sau Liễu Mộng Hoa tự tiếu phi tiếu đang chờ xem kịch vui. “Cút ngay đi”, Mạnh Dịch Vân cũng không quay đầu lại, nói với nhóm người phía sau, thanh âm quyết đoán, lời nói Mạnh Dịch Vân có vẻ không còn nhịn được làm cho các nàng có chút e ngại. Liễu Mộng Hoa không nghĩ tới sẽ có người phản bác mình, nếu là nàng không lấy ra chút uy phong, sau này làm sao ở đây ra oai với mấy tiểu thư kia. “Ngươi có biết ta là ai hay không? Dám vô lễ với chúng ta như vậy”. Mạnh Dịch Vân rất không nhịn được lại nói một lần nữa: “Cút”. Thật vất vả mới tìm được chút yên tĩnh, bị cắt đứt khiến trong lòng rất không thoải mái, nếu không phải nàng ta ở phủ Trấn Viễn Hầu, hắn đã sớm đem nàng ném ra ngoài. “Mộng Hoa, xảy ra chuyện gì?”, Liễu Ngọc Hoa vừa tới thấy cảnh tượng này có chút không rõ. “Tam ca, huynh rốt cuộc đã tới, bọn họ khi dễ muội, còn nói muội cút, rõ ràng là muội đặt Xuân cư trước, mau đem bọn họ đuổi ra đi”, Liễu Mộng Hoa vừa thấy tam ca nhà mình tới, vội vàng nói, tam ca bình thường hiểu rõ nàng nhất. Liễu Ngọc Hoa nhìn nam nữ bên cửa sổ đầu cũng không quay lại, trong lòng tò mò, với tính tình của muội muội nhà mình hẳn đã sớm cho biết gia thế nhưng người ta vẫn bất động, hai người này thật không đơn giản. “Tại hạ Liễu Ngọc Hoa phủ Trấn Viễn Hầu, không biết…”, “Trở về nói cho lão gia Hầu phủ, gia quy không đủ nghiêm”, nghe được thanh âm Mạnh Dịch Vân, Liễu Ngọc Hoa kinh ngạc, may nhờ chính mình không có kích động, nếu không sẽ gặp tai ương. “Lệnh muội không hiểu chuyện đụng đến Vương gia, kính xin Vương gia tha tội”. Nghe được Liễu Ngọc Hoa nói, người phía sau đại khí cũng không dám lộ ra ngoài, Liễu Mộng Hoa biết là Vương gia, đã sớm bị làm cho sợ đến không dám động, trong lòng sợ muốn chết. Vân Vương gia vương triều Đại Khánh được xưng là Diêm La, người nào đắc tội hắn cũng không có kết quả tốt, toàn bộ trên dưới trong triều không có một ai dám phản bác Vân Vương gia. chinese_ancient_men20 “Đi ra ngoài đi”. Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng cảm thấy sợ hãi, nàng là lần đầu tiên thấy Mạnh Dịch Vân hung dữ như vậy, rất có uy lực, làm cho người ta không tự chủ kinh hồn bạt vía. Trời ạ, may nhờ chính mình không có đắc tội hắn. “Dạ, Vương gia”, phía sau lại là một loạt tiếng bước chân vội vàng, không tới nửa phút, trong phòng khôi phục lại yên tĩnh ban đầu. Hàn Nguyệt Nguyệt ánh mắt luôn nhìn ngoài cửa sổ, rất sợ Mạnh Dịch Vân khí chưa tiêu, chính mình bị liên lụy vậy sẽ rất thảm. Nhóm người kia đi ra, bị Mạnh Dịch Vân làm ất hết tâm tình, tự trở về phủ của mình, họ đều sợ vân Vương tức giận dính líu toàn cả gia tộc, còn dư lại chỉ có hai huynh muội Liễu gia. “Tam ca, huynh phải cứu muội, lần này muội chết chắc”, Liễu Mộng Hoa lôi kéo ống tay áo Liễu Ngọc Hoa nói, nàng lo lắng gần chết. “Mộng Hoa, đã nói với muội bao nhiêu lần, tánh khí của muội làm sao vẫn như vậy, trong phủ náo loạn cũng không sao, đây là ở bên ngoài, muội cho rằng người trong thiên hạ đều sợ thân phận nhị tiểu thư Trấn Viễn Hầu sao a, có một ngày người ta sẽ lấy mạng của muội”. Liễu Ngọc Hoa lắc đầu, Mộng Hoa bị nhị nương làm cho hư, ỷ vào phụ thân sủng ái nhị nương, ở trong phủ muốn làm gì thì làm. “Tam ca, huynh hiểu muội nhất, nhất định giúp phải giúp muội, muội biết sai rồi”, từ nhỏ đến lớn cũng không mất thể diện như vậy, bây giờ tiểu thư như nàng ở đây không còn mặt mũi nữa, lại chọc tới Vương gia, bị phụ thân biết, vậy cũng sẽ rất thảm. “Nhìn bộ dạng Vương gia thì có thể sẽ không truy cứu, không cần lo lắng, lần sau đừng hành sự lỗ mãng nữa”, “Muội biết rồi, Tam ca”. Liễu mộng hoa lập tức gật đầu hướng Liễu Ngọc Hoa bảo đảm. “Tam ca, cô gái mới vừa rồi bên cạnh Vương gia kia là ai a?”, Vương gia năm nay cũng chưa có lấy vợ, cũng không có thị thiếp, trong triều đều bí mật truyền Vương gia là người đồng tính, nhưng hôm nay thế nào lại cùng một nữ tử đến xem hoa đăng, quả thật làm cho người ta thật tò mò. “Quản mình cho tốt là được, những thứ này không phải chúng ta có thể bàn tới”, Liễu Ngọc Hoa cũng đối với nàng kia có chút tò mò, nhưng vì từ đầu tới cuối nàng kia cũng chưa từng quay đầu nên không nhìn thấy mặt mũi. “A, người ta chẳng qua là tò mò thôi mà”. Ở bên trong Xuân cư. “Chúng ta đi bờ sông thả đèn được không?”, “Hả?”, Mạnh Dịch Vân đột nhiên phát ra thanh âm, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút giật mình. “Được”, nàng có thể không đáp ứng ư, nếu chọc cho pho tượng Phật này tức giận thì mình cũng sẽ không yên. Hàn Nguyệt Nguyệt vịn cái ghế đứng dậy, thật đúng là chịu tội. “Chúng ta trực tiếp dùng khinh công qua đi, phía dưới có nhiều người”, “Được”, đối với yêu cầu của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt chắc chắn là không dám phản bác. Cũng vì Mạnh Dịch Vân cảm thấy phía dưới nhiều người, sợ đụng vào Hàn Nguyệt Nguyệt. Lần này, Hàn Nguyệt Nguyệt không dám nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Mạnh Dịch Vân như mới vừa rồi, toàn thân căng thẳng, cũng không dám động đậy. Đến bờ sông, người rất nhiều, nam nam nữ nữ, đúng là một thời cơ tốt để ước hẹn. Hàn Nguyệt Nguyệt mua hai cái hoa đăng hoa sen, cầm một cái đưa cho Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân vốn là muốn cho Hàn Nguyệt Nguyệt thả, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đưa ình, có chút sửng sốt, hắn lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa biết thả hoa đăng. “Ngây ngốc gì vậy, tới đây”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bờ sông, xoay người phát hiện Mạnh Dịch Vân còn đứng ở chỗ cũ, liền gọi Mạnh Dịch Vân. “Trước khi thả, phải cầu nguyện trước”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân muốn đem đèn thả xuống sông, vội vàng nhắc nhở đến, thả hoa đăng phải cầu nguyện, sao lại trực tiếp thả như vậy được. “Còn phải cầu nguyện?”, Mạnh Dịch Vân có chút không giải thích được. “Đúng vậy a, hướng về phía đèn cầu nguyện, sau đó thả trên sông, khiến nó mang theo nguyện vọng trôi đi, nói không chừng có thể thực hiện a”, nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân đứng lên, Hàn Nguyệt Nguyệt cầm đèn không biết đang nói thầm cái gì đó. Mạnh Dịch Vân cười cười, hắn cũng không tin những thứ này, nguyện vọng của mình phải do chính tay mình thực hiện chứ. “Ta cầu nguyện xong rồi, huynh xong chưa?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân gật đầu, thật ra thì hắn không có cầu nguyện. “Ta không thể ngồi chồm hổm, huynh giúp ta thả nhé”, Hàn Nguyệt Nguyệt cầm đèn trên tay đưa cho Mạnh Dịch Vân. Nhìn đèn từ từ trôi đi, Hàn Nguyệt Nguyệt thở dài, nguyện vọng của nàng có thể cả đời này cũng không thể thực hiện. Trở về? Có thể hay không? “Chúng ta trở về thôi”, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nói với Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân gật đầu, ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt trở về Mai Hoa trang. “Tiểu thư, người đã đi đâu”, Như Ngọc trở lại không thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong phòng, cho là nàng đi lại ở trong trang một chút, nhưng tìm khắp một lượt cũng không gặp, có chút gấp gáp, tiểu thư thắt lưng bị thương còn chưa khỏe, nếu có người xấu xông tới thì tiểu thư hẳn là rất nguy hiểm. Như Ngọc còn gọi những người khác cùng nhau tìm, vẫn là không gặp, mấy nha đầu trong lòng cũng hối hận muốn chết, không nên cũng đi xem hoa đăng để tiểu thư một mình ở nơi này. Loanh quanh một lúc, Lục Tư Tư chú ý thấy Vân Vương gia cũng không còn trong trang, phỏng đoán có thể là tiểu thư ra ngoài cùng Vân Vương gia. Hàn Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa liền thấy sáu nha hoàn đều ngồi ở trong đại sảnh. “Ta cùng Vương gia đi ra ngoài một chút, sao sớm như vậy đã trở về rồi, hoa đăng không đẹp ư?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào đại sảnh, Như Ngọc vội vàng tiến lên đỡ, những người khác thấy vậy cũng đứng lên. “Tiểu thư, hù chết chúng ta, chúng ta còn tưởng rằng người xảy ra chuyện gì rồi”, Như Song oán trách đến. “Có thể có chuyện gì chứ, ta không phải là tiểu hài tử, nhìn các ngươi khẩn trương kìa”, mới vừa rồi nàng nhìn thấy đèn bên trong trang sáng, đoán được các nàng trở lại nên mới ở cửa gọi Mạnh Dịch Vân để nàng xuống. Mạnh Dịch Vân trở về phòng khách, Hàn Nguyệt Nguyệt mới hướng đại sảnh đi tới, mặc dù bọn họ không có quan hệ gì, nhưng để ấy nha đầu này nhìn thấy thì không biết sẽ nói gì. “Được rồi, các ngươi về nghỉ ngơi đi”. Hàn Nguyệt Nguyệt rửa mặt xong nằm ở trên giường, nghĩ đến tối nay ở trong ngực Mạnh Dịch Vân thì có điểm đỏ mặt, mặc dù tư tưởng nàng rất thoáng, nhưng bị một đại mỹ nam ôm, quả thật sẽ khiến người không tự chủ ảo tưởng những thứ khác. nanglom Thật ra thì Mạnh Dịch Vân cũng coi như là nam nhân tốt, có quyền thế, vừa đẹp trai, hơn nữa không có vợ, tuổi tác ~ cũng hơn hai mươi mấy tuổi, ở thời đại này hắn đã hoàn toàn là lão nam nhân, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt là linh hồn người hiện đại, tự nhiên không quan tâm đến số tuổi. Nàng có chút yêu thương hắn, lại nghĩ tới hắn lúc bình thường còn được, nhưng hắn là người nghiêm túc, hung dữ lên thật là đáng sợ, không được, nếu là gả cho người như thế, cuộc sống chẳng phải là hết thú vị sao, hơn nữa lại rất nguy hiểm. Đêm nay, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lúc tư tưởng đang vật lộn thì đã ngủ say. Ở bên kia, Mạnh Dịch Vân nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, ngoại trừ những lúc gặp phải nguy hiểm khi đánh ngoài trận chiến, đây là lần đầu tiên hắn bất an như vậy. Trong đầu luôn luôn nhớ bộ dạng tối nay của Hàn Nguyệt Nguyệt, hắn lớn như vậy rồi nhưng chưa từng vì ai mà để ý qua, trong lòng có chút phiền não, nhưng xua mãi không tan, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, hướng Mai viên đi tới, hóng mát có lẽ sẽ tốt hơn một chút. “Nguyệt Nguyệt, độc của ta bao lâu có thể giải xong?”, ngày hôm qua hắn nhận được tin tức từ Tần Minh, có thể phải vài hôm nữa lên đường. “Ngâm hai ngày nữa hẳn là được rồi, có việc gấp sao?”, Mạnh Dịch Vân cũng đã ngâm nửa tháng, căn bản không sai biệt lắm. Hàn Nguyệt Nguyệt ở một bên hướng thùng gỗ thêm thuốc, bây giờ đã qua Nguyên tiêu bảy tám ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt thắt lưng căn bản cũng đã tốt. “Cũng không phải là việc gì gấp, trung tuần tháng ba ở Hoàng Sơn cử hành đại hội võ lâm, có một số việc muốn làm”, Mạnh Dịch Vân đem đầu gối ở bên thùng gỗ, chậm rãi nói. Võ lâm đại hội Hàn Nguyệt Nguyệt đã nghe Tiểu Tinh nói đến, năm năm mới cử hành một lần, Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn bỏ qua. Vốn là dự tính đi xem nhưng hiện tại tháng giêng cũng chưa qua, còn không hơn hai tháng nữa mà, Mạnh Dịch Vân sao lại gấp. “Không phải là còn có hơn hai tháng sao?”, “Trước đó ta phải xử lý một số chuyện khác nếu không sẽ không kịp, Nguyệt Nguyệt cũng dự tính đi võ lâm đại hội sao?”, Mạnh Dịch Vân mở mắt nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục loay hoay lấy thuốc trong tay, “Đúng vậy a, khó có được một lần, ta muốn đi xem, hẳn là rất náo nhiệt”, Hàn Nguyệt Nguyệt ảo tưởng, nhất định là có rất nhiều cao thủ võ lâm, mình có thể mở rộng tầm mắt. “Rất nguy hiểm, mấy người các muội làm sao đi?”, Mạnh Dịch Vân hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt quả là không muốn đi, Tiểu Tinh có võ công nhưng cũng khó tin tưởng, mặc dù có thể dùng khinh công nhưng khi đó cao thủ nhiều như mây, không biết những gì mình dạy các nàng có thể thoát hay không. “Ta đây muốn đi, cùng lắm thì ta chỉ đi cùng Tiểu Tinh, Tiểu Tinh cũng có chút võ công”, Hàn Nguyệt Nguyệt rất khẳng định nói, Tiểu Tinh cũng là một võ lâm cao thủ mà. “Chi bằng đi cùng ta thì như thế nào? Như vậy có thể hỗ trợ lẫn nhau”, Mạnh Dịch Vân đề nghị. Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ cái chủ ý này không tệ, “Huynh không phải là có chuyện phải làm sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. “Dù sao cũng không phải là đại sự, chúng ta đi Minh Nguyệt sơn trang trước, sau đó trực tiếp đi võ lâm đại hội là được”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, không tồi. “Được, ngày nào khởi hành?”, mang theo Tiểu Tinh, những người khác lưu lại trông nom nhà. “Năm ngày sau lên đường”, năm ngày sau, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng ở trong lòng tính toán, hẳn là chuẩn bị kịp, dù sao bình thường cũng là các nàng ấy quản. “Được!”. Biết được Hàn Nguyệt Nguyệt muốn dẫn Tiểu Tinh tham gia võ lâm đại hội, Như Tuyết Như Họa phản đối kịch liệt, tại sao không mang theo các nàng đi, Hàn Nguyệt Nguyệt không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mang theo hai nàng. Như Ngọc thật sự không thể đi, Tư Tư và Như Song thường xuyên không ở trong trang, nơi này hết thảy còn phải nhờ cậy Như Ngọc, vậy nên Hàn Nguyệt Nguyệt bất kể ánh mắt ai oán của Như Ngọc mà mang theo Tiểu Tinh, Như Họa Như Tuyết lên đường. Hàn Nguyệt Nguyệt sợ xe ngựa xóc nảy nên độn vài lớp chăn bông, xe ngựa nàng mua chiếc đặc biệt lớn, ba người ở bên trong cũng không chen chúc, còn một người ở ngoài đánh xe ngựa. Cùng đường còn có Hắc Ưng, Hàn Nguyệt Nguyệt biết Hắc Ưng chính là người thị vệ ba năm trước đưa ình lệnh bài kia, nhưng mà thấy người ta vẻ mặt lạnh lùng, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không tiện chào hỏi. illustration_painting_artwork_of_Chinese_beauty_in_ancient_costume_b834 “Tiểu thư, chúng ta có nên đặt một cái tên hay không a, tham gia đại hội võ lâm đều là bang phái có danh trên giang hồ, nếu người ta hỏi, chúng ta nên có một cái tên a?”, Như Họa hưng phấn đề nghị. “Đúng vậy a, tiểu thư, nếu người ta gọi chúng ta là phái vô danh, thật mất thể diện a”, Như Tuyết nghe được lời Như Họa nói, cảm thấy rất đúng, lập tức bổ sung đến. Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào đệm thật dày, gật đầu, “Vậy các ngươi cảm thấy chúng ta nên lấy tên gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Như Họa Như Tuyết rất chân thành, “Tiểu thư, chi bằng gọi là phái Họa Mi nha, phái Nga Mi người ta toàn là nữ, chúng ta tất cả cũng đều là nữ, người thấy thế nào?”. Hàn Nguyệt Nguyệt thật là bội phục suy nghĩ của Như Họa. “Ngươi nghĩ chúng ta là ni cô sao? Phái Nga Mi đều là ni cô đó”, Là ni cô sao? Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được lời Như Tuyết nói liền nghĩ, không thể nào, nàng trước kia đọc Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Kỷ Hiểu Phù không phải là cũng có thể lập gia đình sao? Thế nào lại là ni cô chứ? “Không bằng gọi là Thiên Tuyết cung đi, làm cho người ta nghe sẽ cảm thấy không dễ khi dễ”, Như Tuyết nói, bởi vì những tà phái lợi hại cũng gọi là cái gì cung, mặc dù mình không tà, nhưng có thể hù dọa người. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, hai nàng còn quá đề ình, “Chúng ta cũng không phải là có địa vị gì ở trên giang hồ, cái gì bang, cái gì phái chứ. Nếu có người hỏi, trực tiếp nói là Mai Hoa trang là được”, Mai Hoa trang thật không tồi a, Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong lòng suy nghĩ. “Mai Hoa trang? Đúng vậy, chúng ta vốn chính là Mai Hoa trang a, hại chúng ta nghĩ ngợi, vẫn là tiểu thư thông minh”, Như Họa lập tức hoan hô. Cổ đại không có xe lửa, xe ngựa này lại thành lợi hại, một ngày đường, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy toàn thân đều nhanh mệt rã rời như vậy. Nếu là trực tiếp dùng khinh công không phải là khỏe hơn sao? “Tiểu thư, xuống xe đi, đến khách điếm rồi, Vương gia nói ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại lên đường”, phía ngoài truyền đến thanh âm của Tiểu Tinh. Hàn Nguyệt Nguyệt bò dậy, lắc lư một ngày như vậy, đầu tóc sớm rối bù, Như Tuyết tiến lên giúp Hàn Nguyệt Nguyệt dùng ruy băng buộc mái tóc dài vén lên đơn giản, sửa sang lại y phục rồi mới xuống xe. “Chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại xuất phát”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bên cạnh Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân nói. “Mạnh đại ca, tốc độ này phải bao lâu mới đến Minh Nguyệt sơn trang a?”, ngồi xe ngựa thật là chịu tội. “Chừng mười ngày, có phải trên đường quá mệt nhọc hay không?”, Mạnh Dịch Vân nhìn thân thể nhỏ nhắn yếu mềm của Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. “Không có, chẳng qua là hỏi thăm, trong lòng có chút dự tính”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân nhìn mình, lập tức cười trả lời. Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân cùng đi vào khách điếm, Hắc Ưng nói tiểu nhị thuê bốn gian phòng, “Ăn cơm trước rồi hãy nghỉ ngơi đi”, Mạnh Dịch Vân đi tới góc một cái bàn ngồi xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt cùng đi theo qua, thật ra thì nàng cũng đói lắm rồi. Cơm nước xong, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tắm nước nóng, trên người đau nhức một chút. “Tiểu Tinh, ngươi và ta ngủ cùng đi, ba người các ngươi ngủ chung quá chật”, Hàn Nguyệt Nguyệt mặc áo lót ngồi ở trên ghế, đầu tóc dài xõa ra, nàng ngủ không thích buộc tóc, khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...