“Tháp luyện ngục này quả nhiên danh bất hư truyền, cư nhiên lại làm cho ta gặp một lần tuyết lở, thế giới Huyền Vũ này quả thật tuyệt diệu!” Vũ Nhạc xoa xoa cánh tay đau đớn, nhìn cửa đá bị đóng chặt lại, nhịn không được cảm thán thế giới này thật kì diệu.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi, không biết tầng thứ ba này sẽ có “Kinh hỉ” gì đang chờ chúng ta nữa.” Cung Tuyết xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ đứng lên, nhìn về phía cầu thang nối giữa hai tầng lầu, chỉ cần đi lên đó sẽ là một không gian khác rồi.
“Một năm trôi qua trong chớp mắt, mọi người tiếp tục cố gắng. Chỉ còn ba năm nữa, sau ba năm có thể ra khỏi nơi quỷ quái này rồi.” Vũ Nhạc kéo lê thân thể mệt mỏi cực độ về phía cầu thang đi lên lầu ba,trong mắt hiện lên vẻ kiên nghị cứng rắn!
Đẩy cánh cửa tầng ba ra, sáu người lập tức bị một lực hút cường đại túm vào. Khi tỉnh lại mới phát hiện các nàng đã bị đưa vào một khu rừng hoang vu. Đối với hoàn cảnh như vậy, Vũ Nhạc không hề xa lạ, sau khi quan sát một chút, nàng khẽ thở dài: “Xem ra cửa ải này chú trọng năng lực sinh tồn bên ngoài, nếu đoán không lầm thì không gian Linh giới của chúng ta không thể mở ra nữa rồi.”
Qủa Nhiễm vừa nghe nàng nói, vội vàng nhìn vào không gian của chính mình, phát hiện sự thực đúng là như vậy. Sáu không gian của từng người đã không thể mở ra, đừng nói đồ ăn mà ngay cả y phục thay đổi đều không có. “Cái gì chứ? Làm tới mức này sao? Tốt xấu gì cũng phải cho chúng ta y phục chứ!”
“Được rồi, các nàng muốn xem xét năng lực sinh tồn của muội, làm sao có thể uội thay quần áo tắm nước nóng chứ? Đi thôi, cẩn thận một chút, nơi này là rừng nhiệt đới, trùng điệp nguy hiểm.” Để phòng bị thật tốt, Vũ Nhạc đứng dậy, dùng vải rách quấn chặt lấy ống quần và cổ tay áo của mình, “Theo cách của ta làm đi, nếu không phải không gian bị phong bế thì chúng ta có thể lấy ra nhiều dụng cụ, nhưng tình hình trước mắt thì trước hết quấn chặt hai chỗ này lại, tránh cho độc vật tập kích, còn những cái khác, đi một bước tính một bước.”
“Vâng, tiểu thư.” Rất may địa phương lần trước là mùa đông, y phục trên người sáu người vẫn đủ dày, dưới tình huống không có cách nào phòng hộ thì y phục cũng có thể ngăn cản một chút.
Sau khi Vũ Nhạc yêu cầu, từng người chặt nhánh cây quấn chặt trong tay. Nơi này rừng mưa nhiệt đới, thời tiết vô cùng oi bức, sáu người lại mặc y phục nặng nề, chỉ một lát sau mồ hôi đã ướt đẫm, thở hồng hộc. Sau cùng Lạp Lạp nhìn không được liền đưa ỗi người một viên gì đó gọi là Lãnh Tâm hoàn. Sau khi các nàng dùng nó, bỗng nhiên có cảm giác sảng khoái tinh thần, tháo gỡ tình huống oi bức khó chịu của sáu người.
“Ồ, đây là hoa gì thế? Thật xinh đẹp!” Giọng nói lộ chút kinh ngạc của Qủa Nhiễm vang lên sau lưng Vũ Nhạc. Dường như là phản ứng vô điều kiện, trong đầu Vũ Nhạc hiện lên một đóa hoa mỹ lệ xinh đẹp, xoay người vọt lên, nhìn thấy cái người kia đang sắp duỗi tay chạm tới nụ hoa, nàng dùng lực túm chặt lấy tay, bạo rống với Qủa Nhiễm: “Không phải nói muội đừng có làm loạn mọi thứ rồi sao? Là mọi thứ, muội nghe rõ chưa hả?”
Qủa Nhiễm nhìn bộ dáng tức giận của Vũ Nhạc, sợ tới mức rụt cổ lại: “Lão Đại, có, có cần khoa trương như thế không?”
“Không tin? Vậy bản cô nương sẽ cho ngươi xem!” Vũ Nhạc hừ lạnh một tiếng, yên lặng xoay người, tùy tiện cầm một nắm cỏ trên đất ném vào chính giữa bông hoa kia. Một cảnh kế tiếp làm cho năm người Qủa Nhiễm một phen choáng váng, cơ hồ không có trì hoãn, đám cỏ kia bị bông hoa kia nuốt sống hoàn toàn. Đúng vậy, các nàng không có nhìn nhầm, chính xác là nuốt vào.
“Đây…Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy?” Qủa Nhiễm lắp bắp, kinh ngạc trừng mắt nhìn bông hoa, không thể tưởng tượng được thứ hoa mỹ lệ đó lại đáng sợ như vậy?
“Hoa ăn thịt. Trên thế giới này không chỉ có hoa ăn thịt, còn có cá ăn thịt, những động thực vật các muội chưa từng nghe đến nhiều không kể xiết, cho nên, không được nghi ngờ lời ta nói, đi theo ta, không nên chạm vào những thứ kia, rõ chưa?” Nhìn Vũ Nhạc căng thẳng, năm người Mộc Ngư gian nan nuốt nước miếng, thật đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...