Lần nữa tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Yêu Vũ Mị miễn cưỡng duỗi lưng một cái, chậm rãi ngồi dậy, nhìn mọi thứ trong phòng đều quen thuộc, không nhịn được nở một nụ cười hài lòng. Từ nay về sau, nàng có thể trải qua cuộc sống như con sâu gạo một lần nữa, thật tốt quá!
"Vương hậu, ngài đã tỉnh rồi sao?" Ngoài cửa vang lên âm thanh nhẹ nhàng của Cung Tuyết, Yêu Vũ Mị cất giọng hô: "Vào đi!".
Bốn người Cung Tuyết, Bối Khả, Quả Nhiễm, Mia đẩy cửa vào, nhìn các nàng bưng trong tay đồ rửa mặt, đồ ăn sáng cùng với quần áo để tắm rửa, đồ trang sức, nàng không nhịn được nhướng mí mắt: "Không phải đã nói với các ngươi bao nhiều lần rồi sao, về sau loại chuyện này các ngươi không cần tự thân mình làm , bận rộn nhiều ngày như vậy, sao không nghỉ ngơi cho thật tốt hả?"
Cung Tuyết đi tới, kéo màn cửa sổ ra, hầu hạ Yêu Vũ Mị đứng dậy, lúc này mới mỉm cười nói: "Những chuyện này chúng ta làm đã quen rồi, nếu như thay đổi người, không chỉ ngài không thích ứng, ngay cả bản thân chúng ta cũng sẽ không thích ứng được, tiểu thư, ách, vương hậu, ngài không phải ghét nhất phiền toái sao?"
"Mọi việc trong nhà các ngươi đều đã an bài tốt chưa? Nghi thức tẩy tủy cũng đã thông qua sao rồi sao?" Phàm là tiến vào thượng giới, đều phải tiến hành nghi thức tẩy tủy, mục đích là muốn tẩy đi những phàm trần Hạ giới, hấp thu linh khí thượng giới. Cũng may ở kiếp trước bản thân bọn Cung Tuyết là thuộc về Tu La Vương giới, vì vậy nghi thức tẩy tủy, cũng không phải chịu đau đớn nhiều.
"Vâng, trong nhà cũng đã sắp xếp xong xuôi, xin ngài yên tâm. Tối hôm qua cũng đã thông qua nghi thức tẩy tủy, chúng ta rất tốt, ngài không cần lo lắng." Cung Tuyết hầu hạ Yêu Vũ Mị vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, lấy ra phượng bào mẫu đơn màu tím mới may, hầu hạ Yêu Vũ Mị mặc vào.
Hai người mới đi ra nội điện, Quả Nhiễm ân cần đưa lên đồ rửa mặt, mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Yêu Vũ Mị nói: "Tiểu thư mặc bộ y phục này thật đẹp, khi chất thanh lệ thoát tục không người nào có thể địch lại nha, vương thượng nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất thích!"
"Nha đầu kia, vào hoàng cung rồi nên đổi cách xưng hô, làm sao ngươi vẫn còn gọi là tiểu thư hả? Vương hậu của chúng ta tất nhiên mặc quần áo gì đều đẹp, vương thượng nhìn vương hậu, tất nhiên sẽ rất vui vẻ ." Cung Tuyết tức giận trợn mắt nhìn Quả Nhiễm một cái, hai người vừa nói vừa cười hầu hạ Yêu Vũ Mị rửa mặt, súc miệng.
Yêu Vũ Mị mỉm cười nhìn hai người ồn ào, giống như tất cả lại trở về như ngày trước: "Về sau, cuộc sống của chúng ta đã có thể yên ổn trở lại, thật tốt!"
"Đúng vậy vương hậu, vương thượng đang ở thư phòng, nói là một lát muốn cùng ngài dùng đồ ăn sáng, sau đó sẽ mang ngài đi ra ngoài dạo chơi ngoại thành!" Mia vừa cười nói vừa cầm đồ trang sức khoa tay múa chân trên tóc đen của Yêu Vũ Mị, thỉnh thoảng chọn vài thứ gì đó trong hộp trang sức.
Bối Khả từ trong nội thất đi ra, ôm quần áo đã đổi giao cho tiểu nha hoàn một bên. Sau khi rửa tay xong, bắt đầu chuẩn bị thức ăn, nghe các nàng thảo luận, khó có khi lộ ra một chút tươi cười.
"Dạo chơi ngoại thành? Hình như không tồi, hôm nay thời tiết tốt, rất thích hợp để ra ngoài một chút." Yêu Vũ Mị nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, buông xuống thần kinh căng thẳng, tiếp theo, nên hảo hảo hưởng thụ cuộc sống.
"Đang nói cái gì vậy? Vui mừng như vậysao?" Một đạo âm thanh trầm thấp thanh nhã vang lên, bốn người Cung Tuyết cùng nhau quỳ xuống: "Tham kiến vương thượng, vương thượng vạn an!"
"Được rồi, đều đứng lên đi!" Tâm tình Thiên Duật Dạ thật tốt giẫm chận đi về phía Yêu Vũ Mị đang đứng ở trước bàn trang điểm nhìn hắn mỉm cười, "Như thế nào? Ngủ có ngon giấc không?"
"Ừ, tốt vô cùng, thế nào nhanh như vậy?" Vừa rồi vẫn còn ở Ngự Thư Phòng, nhanh như vậy đã tới rồi?
"Đói bụng rồi, nên vội vàng tới đây, còn một vài chuyện đã giao cho bọn Tù Ngưu xử lý. Các ngươi không cần để ý đến trẫm, cái gì cần làm thì làm đi." Nhìn bốn người Cung Tuyết còn quỳ gối một bên, Thiên Duật Dạ phất tay một cái, ngồi ở một bên uống trà. Các nàng cung kính đứng dậy, nhanh chóng giúp Vũ Mị trang điểm ăn mặc, sau thời gian ba ly trà nhỏ, cuối cùng đã làm xong.
Yêu Vũ Mị ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, môi đỏ mọng nở nụ cười nhẹ làm cho người ta không dời được tầm mắt, Thiên Duật Dạ đứng lên, ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng mỉm cười nói: "Đời này, coi như ta thua ở trong tay của nàng rồi."
Yêu Vũ Mị vừa nghe, mặt lập tức ửng đỏ, hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái: "Chẳng lẽ chàng còn muốn thua ở trong tay Tiêu Dao sao?"
"Nàng ta? Cô ta so với móng tay của nàng cũng không sánh bằng." Thiên Duật Dạ cười nhạo, nghĩ đến nữ nhân kia lập tức cau mày lại: "Đang êm đẹp, nàng nói đến nàng ta làm cái gì?"
" Nhưng nàng đã từng là vị hôn thê chàng, làm sao mà một chút tình cảm và thể diện chàng cũng không để lại cho nàng ta?" Yêu Vũ Mị mặt đầy vạch đen, gấu nam nhân này.
"Vị hôn thê? Vị hôn thê của ta họ Yêu, tên Vũ mị, sao còn có người khác được chứ?" Thiên Duật Dạ hừ lạnh, lôi kéo nàng ngồi xuống: "Dùng bữa đi, một lát đi vấn an phụ vương và mẫu hậu, sau đó chúng ta sẽ ra ngoài."
"A, sao chàng không nhắc nhở ta sớm? Ngày hôm qua ta trở lại nên đi gặp, thiệt là." Vũ Mị bất mãn chu miệng lên, lần này không biết mẫu hậu có trách tội hay không.
"Yên tâm đi, hôm qua đã gặp mẫu hậu nói rồi, nàng ngày đầu tiên mới trở lại, bọn họ sẽ hiểu." Thiên Duật Dạ cười nhéo mũi nàng: "Nhanh ăn đi, những thứ này đều là những món nàng thích ăn nhất, ma ma phòng bếp đã sớm mong đợi nàng trở lại."
Vũ Mị nghe vậy, ngước mắt nhìn hắn: "Một lát đi nơi nào?"
"Nàng nghĩ sẽ đi nơi nào?" Thiên Duật Dạ không trả lời mà hỏi lại, Vũ Mị cắn chiếc đũa suy tư, lát sau, nặng nề thở dài một cái: "Ta nhớ phụ vương mẫu hậu rồi, cũng không biết khi nào ta có thể đạt tới Tiên Thiên Chi Cảnh, tiến vào trên chín tầng trời gặp hắn một chút nha?"
"Gia gia đã lên rồi, sư phụ bảo ông ấy lên nhanh, nên không đợi chúng ta tới được, nàng đó, đừng có gấp, từ từ rồi sớm muộn gì cũng có thể đi vào Tiên Thiên Chi Cảnh thôi!" Hiện tại nàng đang trong giai đoạn tốt để tu luyện, chỉ cần kiên trì, không có gì là không thể.
"Ai, nếu như thế, vậy tùy tiện đi dạo chung quanh một chút đi, nhiều năm rồi không có trở lại, thật đúng là không biết nên đi nơi nào chơi." Vũ Mị than nhẹ một tiếng, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Thiên Duật Dạ thấy vậy cũng không miễn cưỡng, gắp rau cho nàng, thản nhiên nói: "Nàng vừa mới trở lại, từ từ thích ứng đã rồi hãy nói chuyện này sau, ca ca của nàng vừa tới tìm ta, bị ta đuổi đi rồi, chờ tâm tình nàng tốt một chút, chúng ta sẽ đi qua tìm hắn tính sổ, nàng xem được không?"
"Ừ, những chuyện này chàng quyết định là được rồi." Nói đến tính sổ, nàng hình như còn để sót mất một kẻ đáng ghét nhất, chỉ là không sao, nàng có nhiều thời gian hành hạ hắn.
Sau khi dùng xong bữa sáng, đế hậu dắt tay đi thỉnh an trước, sau đó ngồi xe ngựa dành riêng đi dạo chung quanh. Nhưng không ngờ, mới ra khỏi Kinh Thành, trên xe ngựa bỗng chốc nhiều hơn một bóng người, vừa thở vừa ai oán nhìn chằm chằm Thiên Duật Dạ cùng Yêu Vũ Mị mười ngón tay nắm chặt lại nhau, oán trách liên tiếp: "Hai người các ngươi thật là thoải mái, dắt tay ra ngoài đi dạo phố sao? Lão tử sắp bị bức tử tới nơi rồi đây. . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...