Vũ Nhạc vừa nói xong, năm người thâm sâu nhìn nhau, đều thấy được sự trung thành trong mắt mỗi người, Tu La dẫn đầu đứng lên: “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Thiên Huyền đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách bốn mạng lưới quan hệ tổ chức của La Sát Môn, hiện nay dưới trướng ta có 1000 người.”
Tát Ma theo sát phía sau, trên mặt tràn ngập vẻ cung kính: “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Địa Khôn đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách mạng lưới thu thập tin tức của La Sát môn, dưới trướng của ta cũng có khoảng 1000 người.”
Ngải cười nhẹ đứng lên, giọng nói mềm mại nhìn Vũ Nhạc: “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Phong Đường đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách các cửa hàng lớn nhỏ của La Sát môn, dưới trướng của ta có trên 3000 người.”
Ni Mạn xinh đẹp, trên mặt lóng lánh ánh sáng, “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Thủy Mặc đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách tất cả các việc đi lại của La Sát môn, dưới trướng ta cũng không có nhiều người, chỉ có 500 người, nhưng đều thông minh tháo vát.”
Lưu Thương tuấn dật lạnh lùng không giỏi nói chuyện ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Hỏa Diễm đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách việc huấn luyện người bên trong La Sát môn, thưởng phạt, người dưới trướng của ta khoảng trên dưới 5000 người.”
Nghe xong năm người hồi báo, trong lòng Vũ Nhạc đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, La Sát môn này quy mô cường đại như vậy, số lượng người tính sơ qua đã trên một vạn. Một vạn người, đúng là sự tồn tại nguy hiểm ở Tử Minh đại lục, mẫu thân của nàng rốt cuộc là nhân vật nào? Thực lực lớn như vậy cư nhiên lại không bị các thế lực khác phát hiện, bọn họ làm thế nào vậy?
Tựa hồ nhận ra Vũ Nhạc bị chấn kinh, Tu La bình tĩnh trầm ổn nói: “La Sát môn vẫn luôn ẩn giấu, trước đây chưa từng công khai lộ diện cho nên La Sát môn vẫn là một thế lực xa lạ ở Tử Minh đại lục. Có điều thực lực hiện tại có thể vào hàng hạng nhất ở đây.”
Vũ Nhạc cúi mắt không nhìn ra cảm xúc, Tu La thấy thế, tiếp tục nói: “Có điều, lão chủ tử đã phân phó, nếu có một ngày người chân chính tiếp nhận La Sát môn vậy sẽ làm cho nó xuất hiện một cách rực rỡ nhất.”
Tu La nói làm Vũ Nhạc phút chốc ngẩng đầu: “Ngươi nói cái gì?”
“Bẩm môn chủ, lão chủ tử đã từng phân phó, nếu người chính thức tiếp nhận La Sát môn thì hi vọng người có thể làm cho nó trở thành một viên ngọc tuyệt đối chói sáng ở đại lục này.” Tu La mỉm cười, trên mặt lộ vẻ quả quyết.
Tuyệt đối, chói mắt? Có ý gì? Chẳng lẽ…Là muốn để La Sát môn dùng điều kiện tốt nhất xuất thế sao? Nghĩ đến đây, nàng có chút không tin nổi ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy năm người Tu La dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng: “Môn chủ, chúng ta trên dưới đều đã chờ đợi ngày này rất lâu, xin người lãnh đạo chúng ta, để cho nó càng thêm cường đại đi?”
Vũ Nhạc dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt mịt mờ: “Cường đại? Vậy…Ta có thể cự tuyệt không?”
“Cự tuyệt? Môn chủ, người…Làm sao người có thể?” Vũ Nhạc nói những lời này lập tức làm cho năm người chấn kinh, lúc bọn họ vẫn còn há to miệng, Vũ Nhạc chỉ lười biếng nhún nhún vai: “Muốn gánh vác một thế lực lớn như vậy cũng không phải chuyện dễ, Vũ Nhạc ta luôn muốn tự do, không hy vọng bị trói buộc, cho nên…Các ngươi đã tìm lầm người.” Ngữ khí của nàng thật là bình tĩnh.
“Nhưng…Nhưng người là người thừa kế duy nhất của lão chủ tử, nếu như người cự tuyệt thì La Sát môn chẳng phải là không có tương lai sao?” Tu La nhếch môi, nhíu mày nhìn về phía Vũ Nhạc.
“Đúng vậy môn chủ, chúng ta ẩn giấu nhiều năm như vậy, chẳng phải là hi vọng tới một ngày hãnh diện sao?” Tát Ma có chút không hiểu gãi gãi đầu, vẻ mặt nhìn về phía Vũ Nhạc ngập tràn khó hiểu.
“Nếu môn chủ phiền lòng vì chuyện lớn nhỏ trong môn về sau thì chỉ cần người tin tưởng, chúng ta sẽ lo liệu ổn thỏa mọi việc.” Nhìn Vũ Nhạc có chút đau đầu xoa huyệt Thái Dương, Ni Mạn nhẹ cười nhìn về phía nàng.
“Đúng vậy, năm người chúng ta tuyệt đối không để người phiền lòng.” Ngải nhìn thấy sắc mặt Vũ Nhạc hơi lộ vẻ cảm động, lập tức thừa dịp nói: “Nếu La Sát môn được ra mắt, tất nhiên sẽ có nhiều việc hơn hiện tại nhiều, việc này chúng ta có thể dự đoán trước. Nhưng rất may năm người chúng ta trong lúc hợp tác sớm đã hiểu nhau mười phần, cho nên thật sự những việc sau này khiến người lo lắng sẽ không có quá nhiều, người vẫn có thể tự do tự tại như trước.”
Vũ Nhạc vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón út, chăm chút nhìn Ngải: “Lời này là thật?”
Đôi môi đỏ mọng của Ngải cong lên: “Đương nhiên, lừa gạt người chúng ta được lợi gì chứ?”
Vũ Nhạc bán tính bán nghi nhìn bọn họ một lúc thật lâu mới thở dài một hơi: “Cũng được, nếu mẫu thân đã dặn dò như vậy mà ta cự tuyệt cũng không thể được. Nhưng các ngươi cũng đừng quên những lời mình đã nói, nói thật cho các ngươi biết, bản cô nương cực kỳ lười, đừng mơ tưởng bắt ta làm thêm giờ.”
Năm người Tu La nhìn nhau nháy mắt mấy cái, đều thấy được trong mắt nhau ý cười, Thiếu chủ tử của bọn họ đúng là giảo hoạt, chuyện trong tương lai có ai có thể đoán trước hết đây? Nếu lúc đó thanh đao nằm trên cổ cũng không phải do chúng ta quyết định, thời khắc mấu chốt vẫn do Môn chủ quyết định, “Đó là đương nhiên, đương nhiên.” Lúc này bọn hắn ngoài trừ phụ họa vẫn nên phụ họa thôi?
Nhưng có điều khiến bọn họ chuẩn bị không kịp đó là Vũ Nhạc không phải là thiếu nữ mười sáu tuổi, nàng có suy nghĩ, tư tưởng quyết đoán của người hiện đại, làm sao có thể dễ dàng bị đám người cổ đại bọn họ lừa dối chứ? Chuyện tương lai mặc dù có nhiều chuyện xảy ra thì thế nào chứ? Dù sao có thuộc hạ cường đại ở đây, nàng lập tức phủi mông chạy lấy người, bỏ ngang không liên quan, bọn hắn có năng lực kéo nàng lại không? Cùng lắm thì chơi xấu một chút, đây chính là việc sở trường nhất của nàng.
Bỗng nhiên, trong mắt Vũ Nhạc lóe lên ý cười, vẻ mặt thoải mái nhìn về năm người Tát Ma: “Nếu như vậy thì quyết định luôn nhé? Chọn ngày không bằng gặp ngày, như vậy đi, mượn bữa tiệc tân hôn của ca ca ta, để cho La Sát môn một lần là nổi tiếng, an bài cụ thể thế nào, các ngươi đưa lỗ tai qua đây…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...