Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Editor: Hương Cỏ

Vương Hổ nhức đầu, ngượng ngùng nói, "Tam thẩm, chúng ta đều là hương thân, con sẽ tính toán rõ ràng với mọi người!"

Tần Liễu thị ôn nhu cười cười, "Nhất định phải vậy. Tuy rằng nhà thẩm nghèo nhưng phải trả, phải tính, con đừng làm qua loa! Bằng không thẩm sẽ không chịu đâu!"

"Vậy được, con sẽ tính cho thẩm thế này, mười phòng ở, toàn bộ xây gạch, còn tường rào...."

Tần Tinh nghĩ, gạch so với xi măng bê tông hiện đại sẽ kém hơn. Nhưng bây giờ cũng chỉ có trình độ đến vậy! Nếu có thể làm ra xi măng thì thật tốt nhưng mình không làm được!

Lười nghe bọn họ tính toán, nàng chỉ cần biết cuối cùng cần bao nhiêu tiền là được rồi. Vì thế ngồi xổm xuống, vẽ phác họa sơ đồ lên mặt đất.

"Tinh nhi, Tinh nhi" Tần Liễu thị gọi Tần Tinh mấy tiếng, Tần Tinh mới phản ứng lại, nhìn về phía Tần Liễu thị.

Tần Liễu thị cười vỗ nhẹ Tần Tinh một cái "Đứa nhỏ này! Nghĩ gì mà chăm chú như vậy."

Tần Tinh đứng lên, vỗ vỗ đất ở tay cười hỏi "Nương, bàn tiền công xong chưa?"

Tần Liễu thị kéo Tần Tinh qua, vỗ nhẹ nhẹ bụi bám trên người Tần Tinh, cười sẵng giọng "Chắc là con chẳng nghe gì rồi?"

"Nương, không phải có người sao? Người là chủ hộ mà, người làm chủ!" Đối mặt với sự yêu thương của Tần Liễu thị, nàng không tự chủ được mà ỷ lại vào bà!

"Đứa nhỏ này.... Là như vậy, Hổ ca của con nói, vật liệu thì sẽ do con và Hổ ca đi mua, công nhân thì một ngày..." Tần Liễu thị nhìn Tần Tinh nói rõ ràng cho nàng nghe, theo bản năng bà muốn nghe ý kiến của Tần Tinh!

Nói còn chưa dứt lời đã bị Tần Tinh cắt ngang, nàng ghét nhất tính số...


Kéo tay Tần Liễu thị, Tần Tinh nói "Nương, người nói đi, cuối cùng tổng cộng cần bao nhiêu bạc!"

Tần Liễu thị cũng không do dự, nói thẳng "Hổ ca nói đại khái xây mười gian phòng, lát sân mất khoảng năm mươi lượng! Gồm vật liệu và tiền công xây. Ngoài ra chúng ta sẽ nấu cơm trưa cho mọi người!"

Ở nông thôn làm việc, buổi sáng ăn trước khi bắt đầu làm việc, buổi tối tan ca về nhà ăn! Giữa trưa ở nhà chủ ăn để không mất thời gian qua lại!

Tần Tinh trong lòng cũng đã có ước lượng, thấy thật sự không cao, vì thế xoay người, nói với Vương Hổ, "Hổ ca, như vậy đi, vật liệu và tiền công xây cái gì ta cũng không hiểu, ca xem như vậy có được hay không.  Nhà chúng ta không quản gì hết, giao cho ca năm mươi lăm lượng, dựa theo thời gian ca vừa nói, hai tháng, ca phụ trách xây xong nhà cho ta!"

Vương Thiện Võ cùng Vương Hổ nhìn nhau khó nén vẻ kích động! Đều là người làm việc, sao lại không hiểu ý tứ của Tần Tinh chứ? Việc chỉ năm mươi lượng mà giao cho mình năm mươi lăm lượng. Năm lượng kia  khẳng định là kiếm được rồi! Còn vật liệu nếu mua nhiều có thể thương lượng giá tốt. Còn tiền công ư, bây giờ việc thiếu, làm liên tục hai tháng, lại không xa, tiền công cũng có thể thương lượng chút! Đến lúc đó thế nào cũng phải kiếm thêm được hai ba lượng! Hai tháng có thể kiếm bảy tám lương bạc, chỗ nào có thể tìm được việc tốt như vậy!

Vương Thiện Võ cảm thấy e là Tần Tinh không biết rõ ràng tình huống, vì thế nói "Nha đầu, con nói thật sao?"

Tần Tinh gật gật đầu, "Thật đến không thể thật hơn! Hơn nữa, Hổ ca, ta cảm thấy ca có thể tập hợp mọi người thành một nhóm, trở thành một đội xây chuyên nghiệp. Sau đó, ca đi nhận việc, tiền công của bọn họ do ca quyết định!" Tần Tinh cảm thấy mình nên nói thêm!

Vương Hổ lại kích động lên, liên tục gật đầu, đứng lên đi sang trái, đi sang phải làm Vương Thiện Võ kêu hoa cả mắt!

Mặt Vương Hổ đỏ lên! Cảm thấy mấy lời nói của Tần Tinh quả thực đã mở ra một con đường mới cho hắn ta!

Hắn ta khó nén kích động nói "Tinh nhi, muội yên tâm, nhà của muội, ta nhất định xây cho muội căn nhà tốt nhất ở trấn Thanh Thủy này!"

Tần Liễu thị nở nụ cười "Hổ tử, ta cũng không cần gì nhà tốt nhất, có thể không dột mưa là tốt rồi!"

Bàn bạc xong xuôi, cha con Vương gia nói buổi chiều sẽ tới hỗ trợ dựng lều! Bây giờ đi tìm người làm việc! Tần Liễu thị và Tần Tinh về nhà thu thập đồ đạc!

Ra Vương gia, Tần Liễu thị kéo tay Tần Tinh do dự nói, "Tinh nhi, xây mười căn phòng ở, lớn như vậy, chúng ta ở hết sao?"


Tần Tinh cười nói "Nương, tuyệt đối không nhiều đâu. Con đã phân hết rồi. Nhà chúng ta năm người, tối thiểu mỗi người một phòng. Sau này Ngọc nhi thành thân, người có cháu, còn chưa đủ ở đâu..."

Tần Liễu thị vừa nghe tới cháu, kích động liên tục gật đầu, "Đúng, đúng, Ngọc nhi còn phải thành thân nữa. Là nương hồ đồ, hồ đồ."

Tần Tinh buồn cười nhìn Tần Liễu thị kích động giống như ngày mai sẽ có cháu vậy nhắc nhở bà "Nương, Ngọc Nhi mới sáu tuổi đó!"

Tần Liễu thị phản ứng lại, thấy Tần Tinh cười cười, không khỏi đánh nhẹ Tần Tinh một cái "Được lắm, dám chê cười nương."

Tần Tinh và Tần Liễu thị cười đùa một trận, nói phải đi nhà Lý chính tìm Lưu tiên sinh mượn giấy bút vẽ! Tần Liễu thị gật đầu đồng ý rồi, dặn mượn xong về nhà sớm một chút!

Sau khi tách ra, Tần Tinh lập tức đi học đường trong thôn. Giờ này chắc Lưu tiên sinh đang ở học đường dạy học!

Học đường ở trong thôn là do mọi người góp tiền xây ba gian phòng, những đứa trẻ nhà không đủ tiền lên trấn trên, hoặc cần học vỡ lòng đều học ở chỗ này, phần lớn là trẻ con bảy tám tuổi.

Ở trong thôn đa số người lớn cũng không biết bao nhiêu chữ. Thôn trưởng không nghĩ bọn nhỏ lớn lên cũng đều không biết chữ nên đã phát động thôn dân xây ba gian phòng đất này. Nhà ai cũng nghèo khó, cùng lắm góp mấy văn tiền. Có thể làm được ba gian phòng như vậy đã tốt lắm rồi! Nếu gặp lúc trời mưa to gió lớn cũng chỉ có thể nghỉ học, nếu không sẽ bị dột!

Đến học đường, quả nhiên Lưu tiên sinh ở đó. Thấy Tần Tinh thì đón vào hỏi "Tinh nhi đến ư, tìm ta có việc gì không?"

Mấy đứa bé ở đầu thôn được ăn kẹo đường của Tần Nguyệt đều chào "Chào Tinh tỷ tỷ!"

Tần Tinh chỉ có thể cười gật gật đầu, với người ngoài nàng vẫn chưa học được sự nhiệt tình của Tần Nguyệt!

Quy củ chào một lễ với Lưu tiên sinh, đối với người từng giúp nhà mình, Tần Tinh rất nguyện ý dành sự tôn trọng và lễ độ cho họ! Cười nói "Lưu bá bá, con muốn tìm người mượn bút, xin một tờ giấy."


Lưu tiên sinh không có do dự gật đầu "Tinh nhi đợi một chút, ta đi lấy cho." Cũng không hỏi làm cái gì, xoay người vào nhà lấy giấy bút!

Tần Tinh nhìn Lưu tiên sinh xoay người, cảm giác bên người có cái gì đang kéo áo mình, cúi đầu nhìn xuống. Là Trình Tú Tú, vẫn bện tóc hai bên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười tủm tỉm nhìn Tần Tinh, "Tinh tỷ tỷ, Ngọc ca ca đâu? Sao ca ca không tới?"

Tần Tinh vừa nghe vậy thì thấy buồn cười, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy vui mừng, vì thế ngồi xổm xuống trêu bé "Tú Tú nhớ Ngọc ca ca sao?"

Tiểu nha đầu nghiêm trang gật gật đầu "Đúng rồi, Tinh tỷ tỷ!"

Tần Tinh càng cảm thấy buồn cười, "Vì sao Tú Tú nhớ Ngọc ca ca vậy?"

Tiểu nha đầu cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ, như thể đang cố gắng nghiêm cẩn nghĩ vì sao mình lại nhớ Ngọc ca ca! Nghẹn nửa ngày mới nói với Tần Tinh "Bởi vì Ngọc ca ca xinh đẹp!"

Tần Tinh vừa nghe nhịn không được cười rộ lên ha ha, Trình Tú Tú cũng không nhịn được đỏ mặt nở nụ cười!

"Hừ, đẹp cái gì chứ, ngay cả quần áo cũng không có mặc! Cha cũng không có!" Tần Tinh nghe lời nói thầm không có hảo ý, nhìn lại theo giọng nói. Một bé trai khỏe mạnh, ước chừng sáu bảy tuổi, ánh mắt nhìn Trình Tú Tú, vừa chua xót lại không cam lòng!

Tần Tinh trong lòng máy động, nheo mắt nghĩ nghĩ, nhớ tới bé trai này là Lý Tráng Tráng cháu trai của thôn trưởng, con trai Lý Trường Minh và Lý La thị. Tần Tinh nghĩ, tên này đặt rất đúng! Lớn lên cũng rất cường tráng! Tiểu tử này giống y như nương nó, luôn ỷ vào mình có gia gia là thôn trưởng, tác oai tác quái. Dưới ảnh hưởng của người lớn cho rằng mình chính là thiếu gia nhà quan gia! Đằng sau đứng mấy đứa bé cũng tầm cùng tuổi, vây quanh coi nó như đại ca vậy!

Không muốn so đo với một đứa bé, nàng chỉ nhìn thoáng qua, không trả lời, lại tiếp tục hỏi Trình Tú Tú "Tú Tú, nai con này là nương muội thêu sao?"

Tú Tú gật gật đầu "Ừ, nương muội còn có thể thêu cả con hổ đó!" Nói xong còn giả bộ làm con hổ ý đồ dọa Tần Tinh, bởi vì động tác buồn cười, nên cực đáng yêu!

Tần Tinh làm bộ như bị dọa sợ làm Trình Tú Tú vừa cười híp mắt!

"Tinh tỷ tỷ, thật là tỷ sao, ta nghe giọng nói còn tưởng rằng nghe lầm!" Tần Phi từ trong phòng đi ra, vẻ mặt kinh hỉ! Tần Phi cũng ở chỗ này học vỡ lòng, là người lớn nhất ở đây! Nhưng không hiểu sao tiểu tử này học không vào, mỗi lần Lưu tiên sinh thi thử thì tám chín lần đều rớt, chỉ có thể ở đây vừa học vừa chơi không có lý tưởng!

Tần Tinh nhớ tới Tần Ngọc đệ đệ của mình, cảm thấy hẳn là phải bắt tiểu tử kia cũng đi học! Trước kia ở nhà cũ là gia nãi không cho, sau khi bị đuổi ra ngoài thì không có bạc, ngay cả ăn no cũng không được thì làm gì còn lòng dạ mà nghĩ tới chuyện đến trường. Nhưng bây giờ đã có bạc, cũng nên có kế hoạch cho đệ đệ!


Tần Tinh nhìn Tần Phi đi tới đứng lên nói với Tần Phi "Ừ ta đến tìm Lưu tiên sinh mượn mấy thứ. Hôm nay cậu học chữ gì vậy?"

Tần Phi ho một tiếng, "Tinh tỷ tỷ còn không biết ta sao? Ta cũng không phải là người đọc sách! So với Ngọc nhi ta nhận chữ kém hơn rất nhiều!" Cũng tuyệt không cảm thấy thẹn thùng!

"Đúng vậy, đúng vậy, Ngọc ca ca biết rất nhiều chữ! Lưu tiên sinh nói Ngọc ca ca thông minh nhất." Trình Tú Tú ở một bên liên thanh phụ họa!

Tần Phi liếc mắt nhìn Tú Tú, nét mặt hơi ảm đạm. Sự ảm đạm trong nháy mắt kia không thoát được ánh mắt Tần Tinh!

"Biết vài cái chữ thì giỏi lắm sao? Còn không phải cơm cũng không có mà ăn!" Lại là Lý Tráng Tráng kia! Lần này giọng nói to hơn, không chỉ có Tần Tinh nghe thấy mà Tần Phi và Trình Tú Tú đều nghe thấy được!

Tần Tinh quét mắt liếc Lý Tráng Tráng, nghĩ thật sự là không đáng so đo với một đứa bé! Trình Tú Tú lại không chịu, trừng mắt nhìn Lý Tráng tráng cãi lại "Lý Tráng Tráng, Ngọc ca ca biết rất nhiều chữ, còn cậu chỉ biết ăn, ăn giống như con heo vậy!" Nói xong còn ghét bỏ trợn mắt lên!

Tần Phi nhìn Trình Tú Tú trừng mắt tức giận, mặt đỏ lên!

Lý Tráng Tráng thấy Trình Tú Tú nói mình là heo tức cực kỳ, nghẹn đỏ mặt nhưng cũng không trả lời, chỉ đứng dậm dậm chân, phẫn hận nhìn Trình Tú Tú rồi xoay người vào phòng!

Tần Tinh nhìn Tần Phi, lại nhìn Trình Tú Tú, nhìn Lý Tráng Tráng tuy rằng tức cực kỳ lại không nói gì mà xoay người vào phòng, thấy hình như mình đã phá vỡ một mối tình vừa chớm nở. Tuy rằng bản thân chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng chưa ăn qua thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi. Không khỏi nhếch miệng cười cười "Đúng là trẻ con!"

Tần Phi cau mày, quét mắt nhìn Lý Tráng Tráng vào phòng, cũng không nói nhiều lời.

Đúng lúc đó, Lưu tiên sinh mang giấy bút đi ra, còn cầm một bình mực nước nhỏ.

Tần Tinh nhìn lên choáng váng, giấy là giấy thô thì cũng không có gì lạ. Nhưng bút lông còn mới tinh chưa ai dùng qua... Nghĩ nghĩ nhận lấy, cung kính cảm tạ!

Sau đó nói với Tần Phi cùng Trình Tú Tú "Phi ca nhi, Tú Tú, ta đi về đây! Sau khi tan học, hai người tới nhà tìm Ngọc nhi chơi đi!"

Độ tuổi này của Tần Ngọc đúng giai đoạn cần người bầu bạn, cứ ở chung mãi với mấy tỷ tỷ cũng không tốt!

"Được rồi!" Hai người đồng thanh đáp ứng, Tần Tinh xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui