Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Editor: Hương Cỏ

Tần Tinh giữ chặt Tần Ngọc đang liều mạng xông về nhà, bảo cậu đến nhà thôn trưởng, mời thôn trưởng và Lý Chính tới, phải có người chế trụ bọn họ mới được. Nếu không bọn họ làm ầm ĩ như vậy, chỉ sợ nhà mình càng không thoải mái thì bọn họ càng thống khoái!

Tần Ngọc được nhị tỷ phân phó tất nhiên là không chút do dự, chạy như bay sang nhà thôn trưởng.

Tần Nguyệt và Tần Tinh nhanh chóng đi vào sân. Vào nhà Tần Tinh còn có cảm giác muốn giết người!

Tần Liễu thị tóc tai bù xù quỳ rạp xuống đất, thấy không rõ mặt, Tần La thị còn đang dùng tay đánh bà. Tần Liên cũng tóc tai bù xù, mặt sưng đỏ, nước mắt đầy mặt đứng ở cửa phòng túm chặt vải bông mới mua. Tần Hồ thị đang cố gắng kéo về phía mình. Tần Lưu thị thì đang xem xét mấy miếng cá Tần Tinh ướp muối phơi nắng cạnh chỗ giếng nước!

"Ôi, mấy đại boss đều đến đông đủ!" Kiếp trước lúc Tần Tinh không có nhiệm vụ thì ngoại trừ nấu ăn chính là chơi game. Cho nên trong lòng nàng, nàng luôn luôn coi đám người Tần La thị trở thành boss!

Thấy rõ tình thế, Tần Tinh nói với Tần Nguyệt "Tỷ, tỷ đi giúp Liên nhi!" Tự mình mau chóng đi tới chỗ Tần lão bà, túm tay lão bà còn giơ lên định đánh Tần Liễu thị, mặt trầm xuống "Lão bà tử này thật sự là không biết liêm sỉ, mang theo cả nhà đến nhà người khác đánh người cướp đồ, đây là đạo lý gì chứ!"

Tần lão bà cảm thấy cổ tay của mình bị Tần Tinh siết đến sắp gãy, đau đến đổ mồ hôi trán "Tiểu đê tiện, tiểu nhân, mày buông tay mau cho ta, nếu không ta đánh chết mày. Ôi..."

Tần Tinh thấy lão bà vẫn còn khí lực mắng chửi, lại siết chặt thêm, dùng sức một cái đẩy Tần lão bà văng ra ngoài. Nâng Tần Liễu thị dậy, đỡ bà ngồi xuống bậc thềm, trên mặt sưng đỏ hiển nhiên là bị tát. Trong lòng Tần Tinh phẫn nộ, từ khi tới đây lần đầu tiên hận đến nỗi muốn giết người! Đảo mắt nhìn Tần Liên, trên mặt cũng có mấy dấu tay. Có Tần Nguyệt hỗ trợ, Tần Hồ thị đương nhiên không phải là đối thủ, không có xông tới mà cũng đặt mông ngồi xuống!

Tần Lưu thị đứng ở bên cạnh giếng thấy Tần lão bà ngã xuống, trong lòng không tình nguyện nhưng cũng vẫn chạy tới định đỡ đứng lên! Nào biết Tần La thị đẩy tay Tần Lưu thị định đỡ mình, phệt mông ngồi dưới đất gào lên, "Đứa con đáng thương của ta, con chết sớm như vậy. Hôm nay tức phụ và con gái con định giết ta. Lão bà ta không có cách nào để sống nữa...!" Gào chưa đã ghiền, còn đá chân phủi tay, ngửa mặt lên trời gào khan cổ "Cả nhà này toàn sao chổi, đã khắc chết con ta, còn không hiếu kính bà bà ta nữa..."


Tần Tinh nghe không nổi nữa định đi qua, Tần Liễu thị kéo Tần Tinh lại. Tần Tinh không hiểu quay đầu nhìn về phía Tần Liễu thị, thấy vẻ mặt kiên định của bà thì buông tha cho ý định đi qua đánh lão bà kia! Vì người trong nhà cũng đành phải nhẫn nhịn!

"Nương, xem công lao sinh dưỡng Tín Nghiệp của ngài, hôm nay ta vẫn gọi ngài một tiếng nương! Sau này, Liễu Tương Vân ta, không có trượng phu, cũng không có cha mẹ chồng, chỉ có bốn đứa nhỏ!" Tần Liễu thị mặt sưng vù biến dạng đứng lên, nhìn Tần La thị gằn từng tiếng, cũng kiên định vô cùng!

Tần La thị sửng sốt, Tần Hồ thị và Tần Lưu thị cũng đều sửng sốt!

Tần La thị không nghĩ tới Liễu thị lại dám nói với lão bà như vậy!

Tần Hồ thị và Tần Lưu thị thì đang nghĩ, không có cha mẹ chồng thì sao được chứ. Bọn họ đang tính toán phải bắt Tần Liễu thị mang danh nghĩa tẫn hiếu, lấy hết mấy thứ tốt trong nhà mang về! Vừa nãy bọn họ thấy rõ ràng, vải bông mới tinh trong phòng, còn có túi gạo cùng bạch diện, còn cá phơi ngoài sân, thứ nào cũng là đồ tốt hết!

Tần La thị chỉ sửng sốt một chớp mắt, lại gào lên "Mày giỏi lắm Liễu thị, con ta thi cốt chưa hàn, mày là đồ hồ ly, sao chổi, lại muốn thông đồng nam nhân! Đứa con tội nghiệp của ta, con chết vì đồ đê tiện kia thật sự là không đáng mà."

Tần Hồ thị và Tần Lưu thị khó được một lần hợp ý, đều khuyên Tần Liễu thị "Đệ muội, muội làm gì vậy, đều là người một nhà, làm vậy không phải rất tổn thương tình cảm hay sao..." Tần Lưu thị luôn luôn ăn nói khéo léo hơn so với Tần Hồ thị.

"Đại tẩu nhị tẩu không cần nói nữa. Chúng ta đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà! Nương, ngài nhìn lương tâm mà nói, nhiều năm như vậy ta đối với ngài thế nào, đối với nhà này thế nào? Ta thừa nhận, Tín Nghiệp vì ta mà mất, nhưng vì sao sức khỏe ta yếu ớt, vì sao lại té xỉu! Tội danh sao chổi, khắc phu này ta cũng nhận đủ rồi!" Tần Liễu thị cảm thấy vì bọn nhỏ cũng phải kiên cường một lần! Trong lòng Tần Tinh tán thưởng Tần Liễu thị. Quả nhiên, người làm nương, nếu đụng đến chuyện bọn nhỏ thì đều sẽ vô cùng mạnh mẽ!

"Đồ tiện nhân, tiện phụ, hồ ly, mày không chết tử tế được" Tần La thị thật sự hận không thể dùng hết những câu chữ ác độc lên người Tần Liễu thị!


Tần Lưu thị nhìn bà bà chỉ có thể làm chuyện xấu này cũng hết chỗ để nói rồi! Vốn bà ta nghe được từ chỗ con dâu Lý La thị của thôn trưởng, nói nhà Tần Liễu thị có bạc, muốn mua ruộng đất. Vừa suy tính khuyến khích Tần La thị đến nhà Tần Liễu thị, muốn lấy danh hiệu trưởng bối đè nặng bắt Tần Liễu thị phải lấy bạc giao ra, tốt xấu mình cũng có thể chiếm chút tiện nghi! Tần La thị vừa nghe có bạc thì còn nghĩ gì tới đạo lý! Ai biết bà bà con dâu còn chưa ra cửa thì đã bị Tần Hồ thị gặp được. Tuy rằng Tần Hồ thị không thông minh nhưng vừa thấy Tần Lưu thị muốn lôi kéo Tần La thị đi tới nhà Tần Liễu thị, lại nghĩ đến vải bông mới tinh trên giường Liễu thị thì cũng nói muốn đi theo! Tần Lưu thị không có cách nào chỉ đành để cả ba tới nhà Liễu thị!

Vừa đến đây, không nghĩ tới vận khí may mắn, chỉ có hai mẹ con Tần Liễu thị và Tần Liên ở nhà, rất dễ đối phó! Sao ngờ được Tần La thị ỷ vào chính mình là trưởng bối, vừa mở miệng đã đòi bạc! Tần Liễu thị vừa nói không có, Tần La thị liền xông tới đánh. Tần Liên đi ngăn cản thì đánh cả Tần Liên. Nhìn thấy mọi việc như thế, Tần Hồ thị vào phòng nhìn vải bông mới đã được cắt ra, Tần Lưu thị còn chưa bắt đầu hành động thì gặp gỡ về nhà Tần Tinh cùng Tần Nguyệt, sự tình liền náo động đến bước này!

Tần Lưu thị nghĩ hôm nay chưa chắc đã kiếm được gì ưu việt có thể lấy, quay đầu nhìn cá phơi bên cạnh giếng, ánh mắt tham lam đúng lúc Tần Tinh nhìn thấy. Tần Tinh nháy mắt với Tần Nguyệt, Tần Nguyệt lập tức bưng cái giỏ vào phòng. Tần Lưu thị vừa thấy không có cá, chẳng có gì nữa, trong lòng chửi mắng Tần La thị, Tần Hồ thị, Tần Liễu thị, Tần Tinh, Tần Nguyệt mấy lần!

Nhưng Tần Lưu thị vốn là người thích giữ thể diện, cũng không nghĩ làm mọi chuyện náo động lớn nhẹ giọng khuyên "Nương, dưới đất lạnh, chúng ta đứng lên đi. Đệ muội đang nổi nóng, chúng ta đi trước thôi."

Nào biết lần này Tần La thị không chịu nghe, hung hăng nói, "Hừ, ta không đi, lão bà tử ta muốn nhìn xem, đồ hồ ly kia muốn làm cái gì! Ta cũng không tin Liễu Tương Vân kia còn có thể lật cả trời!"

Tần Hồ thị còn đang tức giận, không lấy được gì thì bà ta còn không cam lòng đâu!"Nương, con thấy Liễu thị này cơ bản không coi nương ra gì. Theo con thấy cứ bắt cô ta giao hết bạc và đồ đạc trong nhà ra hiếu kính nương!"

Tần Lưu thị triệt để bị hai kẻ ngu như heo này làm tức chết rồi!

Tần Tinh đứng một bên xem, thấy thật sự là buồn cười cực kỳ! Cứ như thể đến nhà người khác lấy đồ là đúng lý hợp tình vậy! Mấy kẻ này chứa gì trong đầu vậy không biết?

Tần Liên và Tần Nguyệt đứng ở bên cạnh Tần Liễu thị đỡ bà!


Tần La thị còn đang gào thét, "Cả nhà đồ đê tiện chết tiệt kia." Tần Tinh trợn trừng mắt, không lẽ chỉ có mấy câu chửi mãi như thế sao, không có gì đặc sắc hơn à? Lại không biết, những nông dân này, nếu nói mắng chửi người thì quả thật cũng chỉ có mấy câu như vậy thôi!

"Im miệng, còn sợ không đủ dọa người sao!" Ngoài cửa vọng vào một giọng nam nhân sang sảng mười phần.

Tần Tinh vừa nhìn thấy là Tần lão gia. Đi theo sau là Tần Đại gia Tần Hưng Nghiệp, Nhị gia Tần Phát Nghiệp, còn có thôn trưởng, Lý Chính! Đến vừa đúng lúc, Tần Tinh chỉ sợ mình không nhịn nổi nữa sẽ xông tới tát vỡ miệng Tần lão bà kia!

"Đây là sao vậy? Quậy nháo gì chứ?" Ở trong thôn thôn trưởng vẫn rất có uy vọng, chủ yếu là ông ta lớn tuổi, cư xử công bằng! Lúc Tần Ngọc đi gọi, thôn trưởng biết ngay có lẽ người Tần gia lại muốn gây gổ. Lúc đi qua nhà cũ Tần gia còn cố ý gọi cả Tần lão gia và hai con trai!

Tần La thị vừa thấy lão gia nhà mình đến thì lệt sệt đứng lên, vỗ vỗ bụi trên mông. Nhìn thấy người đến còn có Thôn trưởng, Lý chính thì mặt mũi cũng ngượng ngùng. Nhưng lại nghĩ dù sao Tần Liễu thị cũng là con dâu mình. Mình đến nhà con dâu dạy con cháu thì Thôn trưởng, Lý chính cũng không thể xen vào. Vì thế chẳng chút lo lắng nói "Ta dạy dỗ nhà con dâu ta, thôn trưởng có ý kiến sao!"

Thôn trưởng ghét nhất người trong thôn bất hòa khí, cũng quá biết tính tình Tần La thị và hai tức phụ kia, trợn tròn mắt "Ai là con dâu bà, cả nhà người ta bị bà đuổi đi rồi. Bây giờ đã tách tịch, người ta tự mình làm chủ hộ. Nhà này cũng do họ tự mua. Bà tới cửa quậy phá như vậy, người ta có thể tố cáo bà đó!"

"Gì, tố cáo, tố cáo ta ư, cô ta tố cáo ta tội gì?" Tần La thị tỏ vẻ Liễu thị không dám!

Tần Tinh nhìn gương mặt đáng ghét kia chỉ hận không thể đi lên tát cho một cú, nghiến răng nói "Tố cáo bà tự tiện xông vào nhà người khác" quét mắt nhìn Tần Hồ thị cùng Tần Lưu thị nói "Tố cáo các người tự tiện xông vào nhà người khác, giữa ban ngày ban mặt đánh người, trộm cướp!"

Tần Hồ thị vừa nghe thì nói theo bản năng "Ta không trộm, ta không trộm, ta chỉ lấy..."

Tần lão gia vừa nghe tức đến dựng râu lên. Tuy Tần lão thích bạc nhưng cũng là người siêu cấp sĩ diện, tự nhận là nhà giàu số một số hai ở trong thôn. Bây giờ chuyện mất mặt như vậy lại có thôn trưởng và lý chính đều biết, đương nhiên là tức không thể nhịn nổi!


Tần La thị cứng rắn cãi lại "Ta không tự tiện xông vào nhà người khác, đây là nhà con dâu ta! Sao ta không thể tới?"

Lý Chính cũng không nhịn được đi ra, sắc mặt không tốt "Ta nói lão bà Tần gia, bà cũng đã lớn tuổi như vậy sao nghe nói không chịu hiểu chứ! Vừa rồi thôn trưởng đã nói, đây là nhà Liễu thị. Về sau hộ nhân gia này không có quan hệ với nhà các người, chủ hộ là Liễu Tương Vân!"

"Sao chứ, sao lại thành chủ hộ. Nhà này là của thôn, cớ gì lại cho bọn họ ở, sao lại làm hộ tịch riêng cho họ!" Tần La thị vừa rồi còn luôn miệng nói đây là con dâu mình, lúc này lại nói nhà trong thôn không thể cho bọn họ ở!

Tần Tinh tất nhiên mặc kệ, đứng một bên không hé răng, Tần Ngọc vuốt cung, nhìn chằm chằm mấy người trong viện kia, cũng không nói chuyện!

Vẻ mặt Thôn trưởng giận dữ nhìn Tần La thị "Nhà này ta đã làm chủ bán cho Liễu thị. Đây là nhà của bọn họ, không phải của thôn nữa!"

"Mua, mua … á? Bọn họ lấy bạc ở đâu!" Tần La thị không thể tin, thét chói tai "Tốt lắm, đồ tiện nhân xấu xa kia, quả thực đã cất giấu bạc, mau trả lại cho ta, trả lại cho ta, là bạc của con ta!" Nói xong muốn nhào tới chỗ Tần Liễu thị. Tần Lưu thị nhanh mắt giữ chặt Tần La thị. Kỳ thật bà ta cũng không định giữ lại nhưng trước mặt Tần lão gia, thôn trưởng, Lý Chính, bà ta đành làm người tốt!

Thôn trưởng không kiên nhẫn nhìn cả nhà Tần gia, "Tần Kính Tổ, còn không mau đưa lão bà nhà lão về, nhìn xem có ra thể thống gì không! Còn có Tần đại nương, Tần nhị nương, bà bà các cô cũng lớn tuổi rồi, đầu óc không minh mẫn. Các cô làm vợ, làm dâu cũng nên khuyên bảo chứ, lại còn giúp nhau đến gây rối. Một ngày yên lành đã bị các người phá hết!"

Tần lão gia bị trưởng thôn điểm tên chỉ họ nói tới mặt mũi không nhịn được, lại không thể phản bác đành phải phát giận với hai con trai, nàng dâu "Còn không mau đưa nương trở về." Nói xong xoay người định đi.

Tần Tinh cũng vội vàng nói "Gia gia, về sau không có chuyện gì thì đừng để lão phu nhân cùng đại nương nhị nương đến nhà chúng con, nếu không con cũng thật đi tố cáo với quan phủ!"

Tần lão gia tử quay lại nhìn Tần Tinh một cái, mặt âm trầm xoay người đi ra ngoài.

Tần đại gia và Tần nhị gia đều tự đi kéo tức phụ của mình. Tần lão bà vừa thấy đều đi rồi, cũng không ai trông coi mình  vừa định gào thì bị thôn trưởng trừng mắt, lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn không cam lòng mắng thêm vài câu "Hừ, muốn ta đến ta cũng không thèm đến, cả nhà sao chổi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui